Trong không gian tối tăm đen như mực, ánh sáng dìu dịu từ các vì tinh tú phủ xuống vùng đất đang chìm trong giấc ngủ say, tựa như một đôi mắt lạnh nhạt đang lẳng lặng theo dõi bánh xe quỹ đạo của vận mệnh thế gian. Năm 466 theo lịch Bạch Thương, hàn đông vừa đến, bão tuyết tràn ngập, đế đô Chân Hoàng vừa mới hân hoang nghênh đón ngày hội Nguyên Tiêu liền phải đối mặt với nguy cơ tràn ngập.
Sương lạnh bao phủ toàn thành Chân Hoàng, viện trưởng lão cùng cung Thịnh Kim chong đèn nghị luận sáng đêm. Bộ binh Hoàng Thiên đi chinh Tây đã chịu thương tổn nghiêm trọng nhất từ trước đến nay, máu tươi từ cao nguyên Vân Tịch theo dòng sông Hằng giá lạnh lan khắp hoàng triều Đại Hạ, thẳng đến trái tim đế quốc. Sự khiêu khích của dân đen đã chọc giận tầng lớp quý tộc thượng tầng của đế quốc, cũng như đã chất vấn và xâm phạm quyền uy được thiết lập từ máu và mồ hôi của tổ tiên bọn họ. Thất bại của công cuộc chinh Tây tất đã khiến rất nhiều người đổ máu, thành Chân Hoàng lại một lần nữa âm thầm chuẩn bị cho lần giao tranh kế tiếp, nhưng e mục đích chỉ là vì duy trì tôn nghiêm của đế quốc mà thôi.
Chiếu chỉ dát vàng được đưa ra khỏi cung Thịnh Kim, mang quyết định của viện trưởng lão xuyên qua quảng trường Tử Vi, đường lớn Cửu Uy, dàn tế Thừa Thiên rồi đại môn Càn Khôn, một đường chạy thẳng đến biên cương. Đêm mưa gió tuyết bão bùng, dân chúng ở thành Chân Hoàng vẫn im lìm chìm trong giấc ngủ say.
“Nguyệt Nhi tỷ.”
Tiểu Bát vừa kêu một tiếng liền bị Sở Kiều dùng tay che miệng lại. Nàng đưa đôi mắt nàng sáng ngời nhìn Tiểu Bát từ trên xuống dưới rồi móc từ trong ngực ra một cái túi gấm đưa cho cô bé, trầm giọng nói: “Tiểu Bát, thời gian không nhiều, chúng ta nói ngắn gọn thôi. Trước giờ cơm tối ngày mai, nếu không thấy ta đến tìm thì muội hãy tự mình đi cửa sau chạy đến sau núi. Ta đã quan sát mấy ngày hôm nay, một canh giờ trước bữa tối sẽ không có người canh phòng lối cửa sau. Đây là chút tiền làm lộ phí đi đường, còn có văn thư xuất thành cùng giấy phép đi lại, muội nhớ mang chúng theo bên người, không cần chờ ta, cứ trực tiếp ra khỏi thành.”
“Nguyệt Nhi tỷ?” Tiểu Bát vội vàng kéo tay Sở Kiều, sốt ruột nói: “Tỷ muốn làm gì? Đi báo thù sao? Tiểu Bát cũng có thể giúp tỷ, muội không muốn rời đi một mình.”
“Nghe lời ta.” Sở Kiều đưa tay xoa đầu cô bé, trầm giọng nói: “Kinh gia bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta, ta là tỷ tỷ, muội phải nghe lời ta. Chỉ cần còn có người sống, Kinh gia sẽ không mất, nếu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ít nhất còn có muội báo thù cho.”
“Nguyệt Nhi tỷ…”
“Tiểu Bát, hãy nghe ta nói, sau khi ra khỏi thành phải chú ý đi về phía Đông. Đến thành Tam Dật giáp biên với Biện Đường thì ở đó chờ ta ba ngày, sau ba ngày nếu ta vẫn chưa tới thì cứ tự mình rời đi trước. Muội yên tâm, đây chỉ là kế sách vạn toàn, ta thoát thân xong nhất định sẽ đuổi kịp muội.”
Cô bé đỏ bừng mắt, khóe miệng mím chặt, đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy hông Sở Kiều, nghẹn ngào nói: “Nguyệt Nhi tỷ lợi hại nhất, nhất định sẽ không có việc gì.”
Sở Kiều chua xót trong bụng, ôm lấy vai cô bé, khổ sở cười một tiếng: “Yên tâm đi, lần này chúng ta sẽ có thể rời khỏi đây, sau này sẽ không có ai khi dễ chúng ta nữa.”
Vầng trăng lạnh ngoài cửa sổ cong như một cái móc câu, gió Tây thổi tuyết bay mịt mù, nghe xào xạc vô cùng thê lương.
……………………………………………………………………………………
Ngày thứ hai, Sở Kiều theo thường lệ dậy sớm đi đến phòng Gia Cát Nguyệt hầu hạ, nhưng lại được báo rằng Tứ thiếu gia đã rời khỏi phủ từ sớm, hiện không ở trong phủ.
Sở Kiều thầm nghĩ trời cũng giúp mình, liền xoay người đi tới chính viện. Ai ngờ nàng vừa đi đến cửa đã bị cận vệ Nguyệt Thất của Gia Cát Nguyệt ngăn cản, viên hộ vệ trẻ tuổi không quá mười lăm lạnh lùng nhìn Sở Kiều, nói gằn từng chữ: “Thiếu gia đã dặn không cho Tinh Nhi cô nương ra khỏi cửa Thanh Sơn viện.”
Sở Kiều sửng sốt, không rõ tên Gia Cát Nguyệt này lại phát điên cái gì, nàng ngẩng đầu lên nở một nụ cười khả ái, nói: “Đại ca, ta không phải muốn ra khỏi viện mà chỉ muốn đến phòng bếp xem trà đưa đến ngày hôm qua có tươi hay không mà thôi.” Dứt lời liền xoay người đi về phía phòng bếp.
Nguyệt Thất chăm chú nhìn theo bóng lưng nàng, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Chỉ chốc lát sau, nhìn thấy Hoàn Nhi đi ra từ phòng bếp, Nguyệt Thất nhướng mày, tiến lên hỏi: “Tinh Nhi đâu?”
“Ở bên trong lựa trà cùng mọi người.”
Nguyệt Thất cau mày: “Thân phận nàng bây giờ còn phải làm loại công việc này?”
“Hừ, ngươi cho rằng Tinh Nhi có thanh thế như Cẩm Chúc Cẩm Ti hay sao?” Tiểu nha hoàn nhăn trán, khinh thường nhìn Nguyệt Thất một cái rồi trực tiếp nói: “Đồ nịnh hót.”
Chân trời đầy mây trắng bồng bềnh, hôm nay khí trời rất tốt.
Thoát khỏi Nguyệt Thất, Sở Kiều tùy tiện tìm cớ ra khỏi Thanh Sơn viện rồi cẩn thận nhanh chóng đi về phía tiền viện. Nàng sợ bị phát hiện nên đã chọn con đường nhỏ hẻo lánh nhất, vừa đi đến rừng mai thì một cái bóng đột nhiên xông đến. Nàng cả kinh, cau mày nhìn lại thì thấy là một người tuổi không lớn lắm, mi thanh mục tú, nhìn hết sức quen mắt.
“Không cần kinh hoảng, ta là thư đồng Phong Miên của Yến thế tử, hôm nay đặc biệt thay điện hạ đến gửi lời nhắn cho cô.”
“Gửi lời?” Sở Kiều nhăn trán, đưa mắt nhìn Phong Miên một lượt từ trên xuống dưới, nói: “Làm sao ngươi biết mà chờ ta ở chỗ này?”
Phong Miên cười đắc ý: “Thế tử chúng ta nói nếu không vào được Thanh Sơn viện thì cứ chờ tại con đường nhỏ bí mật thông ra ngoài phủ, như thế sẽ nhất định có thể gặp được cô.”
Sở Kiều hừ một tiếng, lạnh lùng giễu cợt, “Thế tử các ngươi đúng là liệu sự như thần.”
“He he.” Tiểu thư đồng cười nhe hai hàm răng trắng bóc, nói: “Thế tử chúng ta đích thực rất thông minh.”
“Gửi lời gì thì nói mau lên, ta còn có việc.”
Phong Miên âm thầm chậc lưỡi, tiểu nô lệ này thật đúng là có tính cách, khó trách thế tử và Tứ công tử Gia cát gia lại để ý nàng như vậy, hắn vội vàng nói: “Thế tử chúng ta muốn nhờ ta nhắn với cô, sáng sớm ngày mai ngài phải trở về Bắc Yến nên buổi tối muốn từ giã cô, hẹn gặp ở chỗ cũ.”
“Trở về Bắc Yến?” Sở Kiều khẽ cau mày, nói: “Thế tử các ngươi không phải ở đế đô làm con tin sao? Sao đột nhiên phải đi về?”
“Nguyên nhân cụ thể thì ta không biết, chỉ biết lão vương gia phái người vào kinh gọi thế tử về, chắc là có việc gấp, viện trưởng lão cũng đã ân chuẩn, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường.”
Sở Kiều lặng lẽ gật đầu, nói: “Ngươi nói với thế tử các ngươi, ta là nô tỳ, không thể tùy tiện xuất phủ, hơn nữa hắn có quay về Bắc Yến hay không thì cũng không liên quan gì đến ta, thân phận ta hèn mọn, không dám với cao, cáo biệt gì đó cũng không cần đâu.”
Tiểu Phong Miên cười he he, nói: “Thế tử chúng ta nói, nếu cô muốn đi thì sẽ không có ai ngăn được. Về phần có liên quan hay không, đó không phải là chuyện ta có thể xen vào. Cô nương bận rộn, Phong Miên xin đi trước.”
Tiểu thư đồng cười mờ ám rồi biến mất ở trong rừng mai, Sở Kiều không khỏi thầm than phòng vệ của phủ Gia Cát thực kém, lại có thể để cho một đứa trẻ tự do ra vào như vậy.
Một đường thận trọng, khoảng nửa canh giờ sau Sở Kiều rốt cuộc đi đến mái hiên tiền viện, tiểu viện của đại quản gia Chu Thuận không phòng bị hiện ra ở trước mắt.