Gió Bắc thổi tuyết bay lả tả đầy trời, che khuất trăng sáng trên cao, bông tuyết dày đặc như lông ngỗng khiến người ta cơ hồ không thể mở mắt ra. Bên dưới bầu trời đêm tối đen như mựcu thỉnh thoảng truyền đến tiếng gió gào thê lương
Bên dưới bầu trời đen như mực thỉnh thoảng truyền đến tiếng gió rít gào thê lương, từ trên không trung nhìn xuống, hoàng thành như một viên minh châu phát ra ánh sáng chói mắt ngay giữa con sông băng tuyết trắng. Lúc này, bên cạnh viên minh châu kia lại là một nhóm dân dị tộc xanh xao vàng vọt, áo quần lam lũ không hề tương xứng với vẻ phồn hoa cẩm tú kề bên.
Gió Bắc lạnh thấu xương xuyên thấy y phục đơn bạc của nhóm dân dị tộc, tựa như những nhát dao sắc bén cắt lên da thịt đã tím tái vì lạnh của bọn họ. Không có tường thành che phủ, gió tuyết trên cánh đồng càng thêm bén nhọn không thể chống đỡ, trong đám dân chúng đột nhiên vang lên tiếng khóc nỉ non của trẻ con, ban đầu chỉ là tiếng của một hài tử, sau đó dần dần lan ra khắp đội ngũ.
Một tiếng roi quất *vụt* vang lên, gã tướng lãnh ngồi trên lưng ngựa vẻ mặt âm trầm chậm rãi tiến lên, lớn tiếng quát: “Đều câm miệng cho ta!”
Thế nhưng trẻ con không hiểu chuyện làm sao có thể nghe theo hiệu lệnh của hắn, tiếng khóc vẫn tiếp tục lan truyền trong nhóm người. Gã tướng lãnh nhíu mày, đột nhiên thúc ngựa đi vào đám người, khom lưng đoạt lấy một đứa bé từ trong lòng một nữ nhân còn trẻ, sau đó hung hăng ném thịch xuống trên mặt đất.
“A!” Mẹ của đứa trẻ nhất thời kêu lên thất thanh, lập tức quỳ xuống trên mặt đất ôm lấy đứa trẻ đã không còn nửa điểm thanh âm, thảm thiết khóc lớn.
Gã tướng lãnh quét ánh mắt sắc bén như chim ưng ngang qua đám người dị tộc, ngụ ý chớ có lên tiếng. Bên dưới bầu trên đen kịt, chỉ có tiếng khóc bi thống của người mẹ trẻ. Gã tướng lãnh rút trường đao ra chém ngang lưng nàng, máu tươi bắn ra, vẩy trên mặt tuyết trắng tinh khôi.
Hô hấp của Sở Kiều trong thoáng chốc hơi bị chậm lại, nàng cắn chặt hai môi, nắm tay bỗng nhiên phát lực, lập tức muốn xông ra.
“Ngươi không muốn sống nữa sao?” Thiếu niên hai mắt sáng quắc ghì chặt lấy Sở Kiều, trầm giọng nói ở bên tai nàng: “Bọn họ là quân đội của Ngụy phiệt*, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
*Phiệt là cách viết tắt của gia phiệt – gia tộc quyền quý lớn mạnh
“Ở đây đi.” Gã tướng lãnh một thân giáp đen, khoác áo choàng lông đen trầm giọng nói với thuộc hạ, đám binh sĩ đầu đội mũ sắt nghe vậy liền lập tức tung mình xuống ngựa, rút đao bên hông ra rồi kéo mạnh dây thừng, lưu dân bị trói chặt hai chân đồng loạt ngã rạp xuống trên đất.
Gã tướng lãnh lộ vẻ âm trầm, ánh mắt sắc bén như đao, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, chậm rãi phun ra một chữ: “Giết!”
Tiếng đao *xoẹt xoẹt* đều nhịp vang lên, đánh binh sĩ mặt lạnh như sắt, xuống tay không hề chớp mắt, trong giây lát đã có mười mấy cái đầu lăn xuống trên mặt tuyết dày, máu nóng phun ra như dòng suối, nhưng thoáng cái đã bị đông lại trong không khí rét lạnh.
Sở Kiều cắn chặt môi dưới, nàng nép mình sau sườn dốc nhìn một trận giết chóc gần trong gang tấc này, tim như bị níu chặt. Ánh mắt của nàng sáng như sao, nhưng cũng mang theo lửa giận ngút trời. Tay của Yến Tuân có chút lạnh lẽo, tuy hắn vẫn ôm chặt nàng như cũ nhưng trong lòng lại dâng lên một tâm tình khiến hắn không dám quay đầu nhìn thẳng vào mắt nữ hài tử này, thân thể bé nhỏ bên dưới tản ra một luồng nhiệt cơ hồ có thể làm bỏng tay hắn.
Hắn nhìn những kẻ thống trị đế quốc kia lia từng đao một xuống đầu dân chúng, cảm thấy thứ bọn họ chém đứt không phải là đầu người mà chính là lòng tin của bản thân. Những thứ kia đã đóng chặt ở trong tâm trí hắn quá nhiều năm, nay lại bị gỡ ra từng tầng một khiến hắn thương tích đầy mình, xấu hổ đến không chỗ giấu.
Từng lưỡi đao vung xuống, khắp nơi máu tươi bắn tung tóe, Sở Kiều nhìn thấy rất rõ ràng sắc mặt những dân chúng dị tộc kia vẫn vô cùng bình tĩnh, không chút sợ hãi khi đối mặt với cái chết, đó không phải là chết lặng khi con người sợ hãi đến tận cùng, không phải là tuyệt vọng đến cùng cực, lại càng không phải là cam chịu tự chấp nhận bản thân không may, đó chính là một loại quật cường cố chấp, là sự thù hận đến thấu xương. Toàn bộ người dân đều rất an tĩnh, không khóc nháo, không la hét, ngay cả những đứa trẻ trong lòng người lớn cũng rất biết điều, chúng chỉ mở to mắt nhìn đồng tộc lần lượt chết dưới lưỡi đao của đám binh lính, trong mắt vẫn sáng ngời nhưng lại âm thầm chứa đựng sóng cuộn mạnh mẽ.
Đó chính là thù hận đến thần linh trên trời cũng e dè, là oán khí khiến quỷ Tu La dưới đất cũng phải lùi bước.
Tức giận cùng hận thừ bị đén dưới lòng lại chậm rãi dâng lên, Sở Kiều siết chặt nắm tay, hai mắt vằn máu như một con sói con.
Ngay lúc đó, từ xa lại đột nhiên truyền đến tiếng chân dồn dập, có tiếng nam nhân vội vàng tức giận hô to: “Dừng tay! Tất cả dừng tay!”
Một con chiến mã trắng như tuyết nhanh chóng chạy lại gần, nam nhân trẻ tuổi tung mình nhảy xuống, nổi điên vung roi quất vào cổ tay của đám lính đang cầm đao, che ở trước đám lưu dân, tức giận hét lớn với gã tướng lãnh: “Mục Hạ, ngươi đang làm gì vậy?”
Gã tướng lãnh nhìn thấy vị thiếu niên thì khẽ nhíu mày, nhưng vẫn xuống ngựa cung kính hành lễ, trầm giọng nói: “Thiếu tướng Thư Diệp, ta là phụng quân lệnh xử trảm loạn dân.”
“Loạn dân?” Thư Diệp mày kiếm nhíu chặt hơn, tức giận chỉ vào đám đông toàn phụ nhân cùng trẻ nhỏ, lớn tiếng nói: “Ai là loạn dân? Các nàng? Người nào cho ngươi cái quyền này, ai cho phép ngươi làm như vậy?”
Mục Hạ mặt vẫn không đổi sắc, ngoan cố như đá tảng: “Thiếu tướng, là thúc thúc của ngài, Ngụy đại nhân tự mình xin ý chỉ từ cung Thịnh Kim, trên văn kiện còn có chữ ký của viện trưởng lão cùng đế đô phủ doãn – ca ca của ngài nữa, chính các tộc trưởng Ngụy phiệt đã cùng nhau thương thảo đề ra quyết định. Thuộc hạ chỉ chẳng qua phụng mệnh làm việc mà thôi.”
Thư Diệp nhất thời ngây ngẩn cả người, mờ mịt quay đầu lại nhìn thoáng qua số ít lưu dân còn sống sót sau lưng. Những bá tánh dị tộc đang đối mặt với cái chết này vốn chưa từng nhăn mặt nhíu mày dù chỉ một chút, nay nhìn thấy Thư Diệp đột nhiên thay đổi sắc mặt thì cũng không thể che giấu lửa giận trong mắt nữa, một lão phụ nhân đứng bật dậy, không để ý đến binh sĩ hai bên lao đến mắng to: “Đồ lường gạt! Vô sỉ lừa lòng tin của người khác! Thần linh trên trời sẽ trừng phạt ngươi!”
Một thanh trường đao đột nhiên phạt ngang hông lão phụ nhân, máu tươi ào ào chảy ra, thắt lưng lão phụ nhân cơ hồ bị chém rời thành hai mảnh, thân thể vô lực ngã trên mặt đất, nhưng bà vẫn dùng hết tàn lực hung hăng phun một ngụm nước bọt đầy máu tanh lên vạt áo trắng tinh của Thư Diệp, nhe răng nguyền rủa: “Thành quỷ… ta có thành quỷ cũng sẽ không… bỏ… bỏ qua cho…”
Thư Diệp sắc mặt xanh mét, bãi nước bọt lẫn máu còn dính trên vạt áo nhưng hắn cũng không buồn lau đi, chỉ mím môi nhìn chằm chằm thi thể nhầy nhụa trên mặt đất, cảm nhận vô số ánh mắt thù hận bắn về phía mình.
“Thiếu tướng.” Mục Hạ thở dài một hơi, tiến lên trầm giọng nói: “Đế quốc không có dư bạc nuôi những kẻ này, hội trưởng lão cũng sẽ không bỏ tiền riêng xây dựng nhà cửa cho bọn họ ở. Ngài là con cháu Ngụy gia, cần phải tôn trọng ý nguyện của gia tộc, lấy ích lợi gia tộc làm đầu.”
Sóng gió cuồn cuộn nổi lên trong lòng Thư Diệp, hai mắt hắn vằn máu, trầm mặc không nói. Mục Hạ nhướng mày, khẽ gật đầu phất tay với đám binh lính. Binh lính lĩnh mệnh, liền lập tức giơ đao lên tiếp tục giết chóc.
“Người xấu!” Một giọng nói thanh thúy đột nhiên vang lên, chỉ thấy trong đám người cuối cùng còn sống, một khuôn mặt nho nhỏ bất chợt ngẩng lên từ trong ngực mẫu thân, trên mặt đứa bé không hề có nước mắt mà chỉ có một đôi mắt đỏ bừng, lớn tiếng kêu lên: “Đồ lường gạt, ngươi nói chúng ta đến đế đô sẽ được ở trong phòng ốc không có gió lùa, sẽ cho tất cả mọi người ăn no mặc ấm, ngươi nói…”
*Chíu* một tiếng, trong nháy mắt Mục Hạ tướng quân chuẩn xác bắn ra một mũi tên bén nhọn, lập tức kết thúc những lời còn lại trong miệng đứa trẻ. Mũi tên bắn thẳng vào miệng hài tử, xuyên qua sau ót, máu chảy đầm đìa.
“Động thủ!” Mục hạ rút chiến đao ra, tức giận quát lớn.
“Dừng tay!” Vị thiếu tướng trẻ tuổi như đột nhiên bừng tỉnh khi nhìn thấy dòng máu đỏ chảy ra từ trên người đứa trẻ, hắn liều lĩnh xông lên phía trước đẩy hai gã binh lính bên cạnh ra.
Mục Hạ cả giận quát: “Bắt lấy thiếu tướng!”
Mấy gã binh linh lập tức tiến lên dùng tay vật lộn khống chế, đè chặt Thư Diệp xuống trên mặt đất. Ngay sau đó là một màn tru diệt không chút nhân tính, máu tươi thấm đẫm, bùn máu lẫn lộn, tiếng thét tuyệt vọng khắp nơi càng khiến cho khung cảnh tàn sát này thêm vẻ chết chóc. Một cái hố to được đào xuống trên mặt đất, hơn một ngàn thi thể bị vứt vào đấy, bọn lính nhanh chóng lấp đất rồi cưỡi chiến mã giẫm đạp ở bên trên. Bông tuyết vẫn rơi lả tả, thoáng chốc đã che phủ mặt tuyết đẫm máu, hoàn toàn chôn vùi những tội ác không nhân tính kia.
Quý công tử tuấn kiệt trẻ tuổi của đế đô Chân Hoàng với gia thế hiển hách, địa vị cao quý nhưng lại luống cuống làm trò trước mặt thuộc của mình, lại mất đi lý trí vì một đám dân đen thân phận thấp kém.
“Thiếu tướng.” Mục Hạ tiến lên phía trước, nhìn nam tử đang nhìn đăm đăm xuống mặt đất đầy tuyết, trầm giọng nói: “Ngài không nên như vậy, bọn họ đều là chủng tộc hạ tiện, trên người chảy dòng máu ti tiện, ngài không nên vì họ mà đối địch với Ngụy đại nhân. Thúc thúc của ngài kỳ vọng vào ngài rất nhiều, không có ngài chúng đệ tử ở Điểm Tướng đường như rắn mất đầu, chúng ta đều chờ ngài trở lại.”
Thấy thiếu tướng không có phản ứng, Mục Hạ than nhẹ một tiếng rồi mang đại đội lùi về, chiến mã rầm rộ gõ vó, một lúc lâu sau đã không còn thấy bóng dáng trên cánh đồng hoang vắng.
Nam tử vẫn đứng yên một lúc lâu, bão tuyết vẫn bay đầy trời. Một đêm Nguyên Tiêu này lại lạnh đến như vậy. Một thiếu niên một hài tử nép mình ở sau sườn dốc chợt giật mình nhìn thấy vị thiếu tướng xuất thiên từ Ngụy phiệt thân phận cao quý kia đột nhiên quỳ xuống, nặng nề dập đầu về hướng những sinh mạng vừa bị chôn vùi dưới hố đất kia, sau đó mới lên ngựa rời đi.
Hồi lâu sau bão tuyết vẫn không hề có dấu hiệu ngừng lại, tay chân nữ hài tử hầu như đã đông cứng, nàng cố nhấc chân đi thẳng về phía trước.
“Ngươi làm gì vậy?” Yến Tuân cả kinh, ngạc nhiên đứng dậy.
Nữ hài tử xoay đầu lại, vẻ mặt trầm tĩnh nhưng trong mắt ẩn chứa vẻ linh hoạt bén nhọn, “Ta là chủng tộc hạ tiện, trên người chảy dòng máu ti tiện, ta và ngươi vốn không nên ở cùng một chỗ, nếu đã không cùng đường thì nên sớm mỗi ngươi một ngả.”
Bóng trăng lạnh thê lương, bóng dáng của nữ hài tử vô cùng nhỏ bé, nhưng nhìn từ phía sau, Yến Tuân lại cảm thấy lưng nàng cao ngất, có thể sánh ngang với trời đất. Bão tuyết vẫn lả tả rơi, trên mặt tuyết xuất hiện từng dấu chân thẳng tắp đi về hướng trung tâm của đế quốc Đại Hạ.