Hoàng Huyết Khúc Chi Tiêu Dao Nhạc

Chương 17

Cáo biệt lão hòa thượng, Tiểu Tứ lại mang Diệu Ngạn đi hội chùa mua đồ vật này nọ. Tiểu Tứ không ngừng qua lại giữa các quầy hàng gian, giống như đang tìm gì đó, mà Diệu Ngạn thì vẫn vùi đầu mà đi, thỉnh thoảng dừng bước cũng là vì chờ đợi Tiểu Tứ......

“Kiếp này hữu duyên vô phân...... Đáng tiếc......” Lời khuyên bảo của lão hòa thượng không ngừng quanh quẩn bên tai Diệu Ngạn, khiến hắn tâm phiền ý loạn.

Câu kia ” Trời là thiên, đất cũng là thiên; sinh vì thiên, tử cũng vì thiên; tâm là thiên, nhân cũng là thiên vậy!” Rốt cuộc là có ý gì? Đáng giận! Một chút đầu mối cũng nghĩ không ra!

Tiểu Tứ nhìn ra Diệu Ngạn không yên lòng, cũng không lui tới giữa các quầy hàng nữa, đi đến bên cạnh Diệu Ngạn, nắm tay hắn hỏi: “Ngạn ca ca...... Ngươi thực để ý lời nói kia của sư phụ kia sao?”

Diệu Ngạn kinh ngạc bị y bất ngờ hỏi như vậy, “Tiểu Tứ...... Lão hòa thượng kia nói rất chuẩn không phải sao?”

“Ân, rất chuẩn!” Tiểu Tứ dừng cước bộ, giọng điệu cùng giọng điệu cũng không như là đang nói giỡn, “Một ngày trước khi phụ thân gặp được ba ba thì gặp được lão hòa thượng này, ông nói đoạn duyên cũ của phụ thân sẽ bắt đầu một lần nữa...... Phụ thân còn vì lời của ông mà buồn bực, phiền lòng cả ngày...... Kết quả......”

“Kết quả ngày hôm sau, hắn liền gặp gỡ bệ hạ?” Diệu Ngạn tiếp lời.

Tiểu Tứ gật gật đầu, “Đúng!”

“Chuẩn như thế a...... Vậy nguy rồi......” Diệu Ngạn chống cằm trầm tư, “Xem ra, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết ý của câu ‘Trời là thiên, đất cũng là thiên; sinh vì thiên, tử cũng vì thiên; tâm là thiên, nhân cũng là thiên vậy!’ kia...... Ta cũng không muốn cùng Tiểu Tứ hữu duyên vô phân!”

“Ta cũng không muốn......” Tiểu Tứ thấp giọng đáp lại, bỗng nhiên......”A, tìm được rồi! Lão bản, này bao nhiêu tiền?” Tiểu Tứ chạy hướng về phía quầy hàng rong nhỏ bên phải Diệu Ngạn.

“Đó là......” Diệu Ngạn cũng nhìn qua.

Cái quầy hàng kia do một phụ nhân bày bán, phía sau nàng còn địu một đứa nhỏ, Tiểu Tứ cùng nàng trao đổi trong chốc lát, lấy mấy đồng tiền trong túi ra mua đồ, rồi mới vô cùng cao hứng trở về bên người Diệu Ngạn.


Diệu Ngạn tò mò đích hỏi: “Tiểu Tứ, ngươi mua ‘linh phúc’ làm gì a?”

“Linh phúc” là bùa hộ mệnh cho đứa nhỏ mới sinh chỉ ở lễ tiết xuân mới có bán, trên cơ bản chỉ cần là vợ chồng tính toán trong năm ấy sinh đứa nhỏ, đều sẽ tại lễ tiết xuân mua một cái về cho bảo bối của mình, cũng có thể nói là một phong tục của Kỳ Nghệ đi!

Tiểu Tứ cất xong hai linh phúc mình mới mua rồi trả lời: “Một cái là mua cho Hoàn Kì, đại ca cùng Nhã ca ca không có thời gian xuất cung; một cái là mua cho đưa nhỏ của Vận Thục tỷ tỷ, quá ít ngày nữa sai người đưa đến Thao Liễm......”

“Vận Thục a...... Nàng cũng muốn làm nương sao!” Diệu Ngạn không khỏi cảm thán thời gian trôi nhanh thế a!

“Đúng rồi, Ngạn ca ca, kỳ thật ta vẫn có một vấn đề muốn hỏi ngươi!”

“Cái gì? Hỏi đi.” Diệu Ngạn tiếp tục theo Tiểu Tứ đi về phía trước.

Tiểu Tứ đưa lưng về phía Diệu Ngạn, đi ở trước mặt hắn, thoáng vượt lên, “Ngươi cùng Vận Thục tỷ tỷ xảy ra chuyện gì? Vì sao vừa thấy mặt liền cãi nhau?”

“...... Sao vậy nói đi?” Diệu Ngạn suy nghĩ một lát, “Cũng không rõ lắm, nói ngắn gọn chính là nàng đối ta có một chút hiểu lầm đi!”

“Nga, hiểu lầm a......” Là hiểu lầm gì khiến Vận Thục tỷ tỷ cùng Ngạn ca ca đối lập  mười mấy năm chứ? Này phải hảo hảo hỏi một chút mới được, bất quá trước đó......

Diệu Ngạn bồi Tiểu Tứ đi một đoạn đường thật dài, cũng không biết mục đích của Tiểu Tứ là chỗ nào. Sau khi bóng đêm buông xuống, Diệu Ngạn cuối cùng nhịn không được hỏi: “Tiểu Tứ, chúng ta đến tột cùng muốn đến chỗ nào?”

Thời cơ vừa đến, Tiểu Tứ lúc này cũng trả lời: “Tới rồi!” Tiểu Tứ lúc này mới xoay người đối mặt Diệu Ngạn, “Ngạn ca ca, nơi này hẳn là không ai nghe chúng ta nói chuyện đi!”


“Không có người!” Diệu Ngạn nhìn quanh bốn phía, nơi này đã xem như thâm sơn rừng già!

Dân cư của trấn nhỏ không tính là nhiều, ở lễ tiết xuân người đến nơi này vào buổi tối lại ít càng thêm ít, Tiểu Tứ dẫn hắn đến nơi này, chẳng lẽ là vì cái “bí mật” kia đi? Diệu Ngạn nghĩ như vậy.

Mà lời nói tiếp theo của Tiểu Tứi cho hắn đáp án khẳng định: “Ngạn ca ca, ta tìm ngươi ra đây chính là vì nói cho ngươi ‘bí mật’của ta.”

“Quả thế!” Diệu Ngạn cười khanh khách mà tại chỗ ngồi xuống, thuận tiện kéo Tiểu Tứ xuống, “Không cần nghiêm túc như vậy đâu, đến Tiểu Tứ, ngồi xuống nói đi!”

Tiểu Tứ nhu thuận ngồi xuống, hai chân vòng lại, như là có cái gì khó nói, muốn nói lại thôi......

Diệu Ngạn không hiểu nguyên nhân Tiểu Tứ này khẩn trương là gì, vì thế vươn tay thực ôn nhu mà vuốt ve tóc Tiểu Tứ, “Tiểu Tứ xảy ra chuyện gì? Sợ nói ra thì đừng nói...... Dù sao ta cũng......”

“Không được!” Không nghĩ tới Tiểu Tứ lớn tiếng từ chối, “Chuyện này Ngạn ca ca nhất định phải biết...... Bằng không......”

“Tiểu Tứ?”

Tiểu Tứ bình tĩnh lại, cuối cùng bắt đầu run rẩy nói: “Ngươi cũng biết, ta từ lúc nhỏ liền thích hỏi chút vấn đề kỳ lạ cổ quái, trừ bỏ ba ba, phụ thân cùng ca ca ra, mỗi người đều đối với ta rất đau đầu...... Rồi mới có một lần, ba ba cùng phụ thân muốn xuất cung cải trang vi hành, trùng hợp đại ca muốn đến nhà Nhã ca ca ở, mà Nhị ca Tam ca cũng muốn đi theo ba ba bọn họ, kết quả liền biến thành một mình ta phải lưu lại trong cung......”

“Từ từ!” Diệu Ngạn có một nghi vấn, “Tiểu Tứ ngươi vì sao không đi theo?”

“Ta lúc ấy bốn tuổi, quá nhỏ! Không thích hợp chạy đi......” Tiểu Tứ nói chuyện với vẻ mặt có chút ảm đạm, “Ba ba bọn họ lo lắng ta một mình ở lại trong hoàng cung, cuối cùng qua thảo luận cùng việc ta đồng ý, bọn họ quyết định đưa ta đến học đường dân gian cho phép ở lại học tập một thời gian!”


Diệu Ngạn có chút kinh ngạc, “Tiểu Tứ mới bốn tuổi đi? Đưa đến học đường có phải có chút quá sớm không?”

“Lúc ta bốn tuổi, đã muốn bắt đầu học những gì mà đứa nhỏ sáu tuổi học, ta cho rằng chính mình là có thể vượt qua tiến độ học tập của học đường, hơn nữa ba ba cũng nói, tiểu hài tử nếu luôn sống an nhàn sung sướng cũng không tốt, kết giao với những đứa nhỏ của dân chúng một chút cũng là cần thiết, cho nên ta liền vào một học đường, học tập hơn bốn tháng! Chính là......”

“Chính là?”

Biểu tình của Tiểu Tứ thậm chí có thể nói là đau thương, “Chính là những đứa nhỏ ở nơi đó không có hòa thuận như ta nghĩ.”

“Ân?”

“Này chúng nó lớn tuổi hơn ta bởi vì tuổi tác cùng tướng mạo đều coi ta là khác biệt, luôn bất hòa với ta, ta lúc mới bắt đầu cũng không quá để ý, bởi vì ta đã quen...... Nhưng đột nhiên có một ngày, có một nam hài đến nói chuyện với ta, hơn nữa nói làm bằng hữu với ta, thời điểm kia ta thật sự rất cao hứng.” Trên mặt Tiểu Tứ hiện ra một tia cười ngọt ngào.

“Này không phải tốt lắm sao......” Diệu Ngạn vừa muốn nói chút gì đó, bỗng nhiên ý thức nói, “Chờ một chút, Tiểu Tứ, ngươi sẽ không phải là muốn nói cho ta, hắn mới là mối tình đầu của ngươi đi?”

Tiểu Tứ khẽ cười một tiếng lắc đầu, “Sao vậy có thể...... Hắn cùng ta, ta nghĩ đến ‘chúng ta là bằng hữu’, nhưng là ngay cả ý tưởng này cũng chỉ có mình ta có!”

“Gì?”

“Lão bản, lão bản!!” Lúc này, tiếng của! thế mà lại truyền vào trong cánh rừng không người nào!

“Sao có thể?” Tiểu Tứ không thể tin lỗ tai của mình.

“Thật sự ở trong này......”! rất nhanh hiện thân ở trước mặt bọn họ, phía sau còn có Mạc Ngữ, thật sự là tổ hợp hiếm thấy, “Lão bản không tốt...... Chung Ly, Chung Ly hắn......”

Diệu Ngạn nghe vậy liền đứng dậy, “Chung Ly? Hắn xảy ra chuyện gì?”


! lau mồ hôi, “Chung Ly hắn vào núi!”

“Vào núi? Vào núi nào?” Sẽ không phải.....

“Chính là ngọn núi trước đó không lâu lão bản cùng Tiểu Tứ đi vào để điều tra người chết kia!” Ngữ khí của! tràn ngập kinh hoảng.

“Cái gì? Hắn sao lại lỗ mãng như vậy? Đi nhìn xem!” Diệu Ngạn nói xong! Bước đi.

Chính là hắn quên......”Ngạn ca ca?!”

“!” Diệu Ngạn dừng chân quay đầu lại, thấy vẻ mặt uể oải của Tiểu Tứ, giống như muốn khóc ra, “Tiểu Tứ...... Ngươi đi về trước chờ ta được không?”

“...... Ngạn ca ca mang ta đi đi!”

“Không được, ngươi cùng Mạc Ngữ về trước!” Nơi đó rất nguy hiểm.

“Nhưng......”

“Không nhưng, thời gian không đợi người!” Diệu Ngạn nhanh chóng đánh gảy lời y, hắn không thích Tiểu Tứ cố tình gây sự như thế!

Cũng không quản Tiểu Tứ có đồng ý không, Diệu Ngạn không còn nghe y nói gì......

Tiểu Tứ cùng Mạc Ngữ bị hai người bọn họ lưu lại trong rừng, chân Tiểu Tứ mềm đi, thở hỗn hễn hai đầu gối quỳ trên mặt đất. Mạc Ngữ lo lắng tiến lên nâng y dậy, lại phát hiện Tiểu Tứ không tự chủ mà toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng......

[ Điều thứ ba, bất cứ lúc nào,chỗ nào vì nguyên nhân gì, cũng không được rời đi hoặc bỏ lại Tiểu Tứ một mình. Nếu trái với một trong ba điều, hậu quả tự chịu!