EDITOR: DOCKE
Trong phòng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi Hạ Lan Tuyết đi khỏi, có một bóng đen lặng lẽ lẻn vào. Người nọ nhìn trên giường, thấy Y Nhân đã ngủ liền buông lỏng cảnh giác. Vốn chỉ muốn tùy tiện đảo lộn vài cái trên bàn rồi đi ngay, nào ngờ Tiểu Bạch rất cảnh giác, vừa nghe thấy tiếng động liền vểnh tai, kiễng chân nhìn sang chỗ bóng đen. Người nọ còn chưa đi ra ngoài, Tiểu Bạch đã nhảy dựng lên, phóng thẳng đến chỗ người nọ.
Bóng đen vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ vừa khẽ kêu lên một tiếng đã bị Tiểu Bạch cắn trúng. Hắn cảm giác cánh tay tê rần, liền biết con chim nhỏ này chứa kỳ độc. Hắn ra tay như điện, đánh vào người con chim nhỏ. Sau đó tung người qua, chộp lấy y phục của Y Nhân. Hắn nghĩ, muốn lấy được thuốc giải, đương nhiên phải tìm chủ nhân của nó.
Y Nhân sớm đã bị tiếng kêu khẽ của hắn lúc nãy làm cho bừng tỉnh. Vừa muốn lên tiếng liền bị người nọ điểm khóa huyệt câm.
Y Nhân giãy dụa vài cái, chân đá phải cái bàn. Vì vậy, trong phòng liền biến thành tình cảnh như Hạ Lan Tuyết đã thấy.
Người nọ bổ một chưởng vào gáy cô. Y Nhân thấy trước mặt bỗng nhiên tối sầm, không còn giãy dụa được nữa.
Đợi khi cô chậm rãi tỉnh lại đã phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng nhỏ lạnh như băng. Khắp nơi đều là những vách tường màu xám tro.
Cô hơi giật giật, cảm thấy thân thể vô cùng đau nhức, không bị trói, cũng không điểm huyệt. Cô ngồi dậy, một lần nữa đánh giá tình huống bốn phía: Gian phòng có diện tích không lớn, trong không khí có một loại ẩm ướt kiểu lâu rồi không có người ở, mang theo mùi nấm mốc.
Y Nhân hít thở, mũi ngứa ngáy, nhịn không được ‘hắt xì’ một tiếng. Tiếng hắt xì vang dội đến xung quanh.
Nghe thấy tiếng động, cánh cửa sắt thấp bé đối diện Y Nhân liền kêu lên ken két, mở ra.
Y Nhân chăm chú nhìn lại, liền lập tức hân hoan, “Thập Nhất!”
Người tiến vào đúng là người liên tục không có tin tức, Thập Nhất.
Từ lần trước Thập Nhất bị Vũ gia vạch trần, Thập Nhất liền không còn liên lạc gì với Y Nhân nữa. Ngay cả Hoàng A Ngưu cũng không thuần phục Hạ Lan Tuyết mà biến mất vô tung vô tích.
Bây giờ cô ta đột nhiên xuất hiện, Y Nhân ngoài kinh ngạc ra, cũng cảm thấy an tâm.
Ít nhất, Thập Nhất cũng không sao.
Vẻ mặt của Thập Nhất lại rất nghiêm trọng, căn bản không có vẻ vui mừng như trước kia. Khuôn mặt thanh tú trầm trầm, ánh mắt gần như hung ác nham hiểm.
Cô ta vừa đi vào, liền lập tức quỳ mọp xuống trước mặt Y Nhân.
Y Nhân vốn đang ngồi trên chiếc giường gỗ duy nhất trong phòng, thấy thế vội vàng né sang bên cạnh, thiếu chút nữa đã từ trên giường tuột xuống.
Thập Nhất cũng không màng đến cô, chỉ nặng nề dập đầu lạy ba cái. Sau đó ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Y Nhân.
Bởi vì dùng sức quá mạnh, trên trán Thập Nhất xuất hiện dấu đỏ rõ ràng.
“Thập Nhất, ngươi làm sao vậy?” Y Nhân kinh ngạc hỏi.
“Tiểu thư, Thập Nhất biết rõ mình không có tư cách thỉnh cầu tiểu thư tha thứ. Thập Nhất còn thiếu nợ ân tình của tiểu thư. Nhưng mà… Tiểu thư, cô đưa thuốc giải cho ta đi. Van xin cô, đưa thuốc giải cho ta đi, tiểu thư.” Thập Nhất yêu kiều nhìn cô, ánh mắt vô cùng khẩn thiết.
Y Nhân chẳng hiểu gì cả, gãi gãi đầu, hoang mang hỏi: “Thuốc giải gì cơ?”
“Con chim nhỏ, con chim nhỏ, có kịch độc.” Thập Nhất có điểm ngu dại, rù rì nói. “Nó đã cắn tướng công của ta, tiểu thư, cô cứ coi như thương hại ta, cho ta thuốc giải, cứu tướng công của ta, có được không?”
Y Nhân lúc này mới chợt hiểu, nhưng lại không thể không nói lời xin lỗi: “Ta không biết Tiểu Bạch có độc. Ta cũng không biết thuốc giải cảu nó là cái gì… Tối hôm qua, người kia là tướng công của ngươi?”
Thì ra người đêm qua xông vào Lạc Phượng sơn trang, chính là Hoàng A Ngưu.
“Tiểu thư, có phải cô vẫn còn trách ta?” Thập Nhất vừa quỳ vừa lết người đi một bước, tay ôm lấy đầu gối Y Nhân, nhìn cô chằm chằm hỏi.
Y Nhân lắc lắc đầu, thẳng thắn nói: “Không có.”
Mặc dù thất vọng, cũng rất khổ sở, nhưng quả thật, cô không trách gì Thập Nhất.
Mỗi người đều có nguyên tắc cùng lựa chọn của mình. Đó cùng lắm cũng chỉ là lựa chọn của Thập Nhất mà thôi.
“Nếu không trách Thập Nhất, vì sao tiểu thư không chịu giao thuốc giải ra đây?” Thập Nhất hỏi.
“Ta không có.”
“Tiểu thư, nhất định là cô trách ta.”
“Không phải, ta thật sự không có thuốc giải.” Y Nhân rất không hiểu, dạo này, vì sao nói thật mà ngược lại chẳng ai chịu tin?
Thập Nhất nhìn cô thật lâu, ánh mắt cụp xuống, không còn tâm tình nào.
Y Nhân thấy vậy đưa mắt nhìn xuống, cơ hồ đáy lòng có chút sợ hãi. Cô đang định trấn an Thập Nhất, Thập Nhất lại đứng lên. Thập Nhất vốn không cao, nhưng Y Nhân đang ngồi trên giường, Thập Nhất đứng ở bên giường, từ trên xuống dưới liền có một lực uy hϊế͙p͙ bén nhọn.
Cô ta lạnh lùng nhìn qua Y Nhân. Đó là ánh mắt Y Nhân chưa bào giờ thấy qua, lạnh lẽo như băng.
“Nếu tiểu thư đã nhất định không chịu thành toàn cho Thập Nhất, vậy cũng đừng trách chi Thập Nhất. Tiểu thư, đời này coi như Thập Nhất thiếu tiểu thư. Khϊế͙p͙ sau, Thập Nhất lại làm nha hoàn trả nợ cho tiểu thư.” Giọng nói của Thập Nhất cũng như ánh mắt, lạnh lùng thấu xương.
Y Nhân cơ hồ muốn rùng mình.
Xem ra, Thập Nhất không chịu tin tưởng cô không có thuốc giải.
Đại khái, muốn dùng sức mạnh.
Y Nhân đang nghĩ ngợi, Thập Nhất đã lui về sau một bước, vỗ tay hai nhịp.
Thập Nhất vỗ tay rất có phong phạm thủ lĩnh. Y Nhân nhớ lại thật lâu trước đây, Thập Nhất từng nói với cô: “Ta a, thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng.”
Cô gái trước mặt mặc váy áo dài thanh thúy, tóc mây cao ngất, sắc mặt như sương, không còn là tiểu nha đầu trong ấn tượng của Y Nhân nữa.
Thời gian là con dao đẽo gọn tất cả, từ đó hoàn toàn thay đổi.
“Ta đã từng tin ngươi như vậy, vì sao ngươi lại không chịu tin ta?” Sau cùng, Y Nhân chỉ phun ra một câu chẳng hề có độ mạnh yếu.
Y Nhân cảm thấy thật đáng tiếc, cũng rất khổ sổ. Nếu người đối diện là một kẻ nào khác bất kỳ, cũng không thể làm cho cô cảm thấy khổ sở như Thập Nhất.
Cô đã tin cô ta như vậy. Trong cái thế giới xa lạ này, Thập Nhất là người thân chân chính duy nhất của cô.
Thứ hai, là Hạ Lan Tuyết.
“Tiểu thư, Thập Nhất không còn là tiểu nha đầu đơn thuần trước kia nữa. Lần đó ngươi buông tha cho ta, ta đã suy nghĩ rất lâu. Không phải ta không biết cảm ơn, mà là làm người tốt quá mệt mỏi, không bằng tùy tâm. Con chim nhỏ của ngươi đã cắn tướng công của ta. Ta không thể không có tướng công, mà tiểu thư ngươi cũng không thể nào không có thuốc giải. Nếu không có thuốc giải, sao ngươi dám nuôi một con vật nguy hiểm như thế bên người? Tiểu thư, ta biết rõ ngươi sợ khổ sợ mệt. Chúng ta làm chủ tớ một hồi, ta cũng không muốn tiểu thư khó chịu. Ngươi đưa cho ta đi.” Thập Nhất vẫn còn thử lại một lần cuối, chỉ là thần sắc kiêu căng, đã là uy hϊế͙p͙ trắng trợn.
Y Nhân thở hắt ra, thở dài nói: “Ta thật sự không có.”
Thật ra Tiểu Bạch giống động vật nguy hiểm chỗ nào chứ? Nó thông minh linh tính như vậy, nếu không phải Hoàng A Ngưu vừa đi vào liền tâm tồn bất chính, trên người có sát khí, sao lại có thể chọc đến Tiểu Bạch?
Người nói động vật nguy hiểm, phải nên tự hỏi bản thân mới đúng.
Thập Nhất biến sắc, nhẹ giọng nói một câu: “Tiểu thư, xin lỗi.” Sau đó, cô ta thối lui ra phía cửa.
Mà theo tiếng vỗ tay vừa rồi, sớm đã có mấy người từ cửa nhỏ chen vào. Trên tay mỗi người đều cầm theo hình cụ, có xích sắt, có roi da, có cây thăm bằng trúc, còn có một chén nước đen thui không biết là cái gì.
Y Nhân nhìn một chút, chẳng hiểu sao lại nói đến nước tiêu nóng.
Cô cũng không phải là Lưu Hồ Lan.
Thấy Thập Nhất sắp sửa rời khỏi, Y Nhân vội vàng gọi cô ta lại, rất thành khẩn nói: “Ta không phải biết mà không báo, cũng không cố tình muốn làm liệt sĩ gì đó, mà là thật sự ta không có thứ đó. Bất luận có làm thế nào cũng đều không thay đổi được. Ngươi không cần chờ tin tức của ta, không bằng nhanh chóng tìm đại phu chữa trị cho tướng công của ngươi đi.”
Thập Nhất loe lóe ánh mắt, một lần nữa trở nên nguội lạnh.
Cô ta cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.
Thời gian sau đó, Y Nhân đột nhiên nhớ lại khϊế͙p͙ trước mình có từng xem qua một quyển sách tên là “Hồng Nham”
Lúc trước đọc cuốn sách đó, cô chỉ đơn thuần sùng kính những nghĩa sĩ đã dũng cảm kiên cường chịu được cực hình tra khảo. Hôm nay, Y Nhân không chỉ sùng kính, mà còn sùng bái bọn họ!
Cô cảm thấy bọn họ quá vĩ đại. Thí dụ như cây thăm bằng trúc kia, thật sự cắm vào móng tay sẽ gây nên cảm giác thế nào? Ai chưa từng nếm trải thì tuyệt đối không tài nào tưởng tượng ra được.
Hiện tại, Y Nhân có thể kiêu ngạo mà nói rằng: Ta biết rõ nó có cảm giác thế nào!
Cảm giác thế nào ư?
Dù sao, về sau Y Nhân khóc đến đau sốc hông. Đầu tiên, tất nhiên là đau, trung gian cũng là đau, tiếp sau đó, không còn biết gì nữa… hôn mê.
Y Nhân đau đến mức la hét om sòm, “Ta đưa, cái gì ta cũng đưa.”
Nếu như đặt ở thời chiến, cô nhất định, nhất định là một tên Hán gian bại hoại.
Sau đó, tên hành hình dừng lại, mặt đen hỏi lại: “Ngươi chịu giao thuốc giải ra cho bang chủ của chúng ta?”
“Đối với ngươi thật không có… thật tốt, ngừng ngừng, ta có ta có.” Y Nhân rất ủy khuất, rất bị đè nén. Không biết có phải Thượng Đế đang cười giỡn: Nhìn ngươi kìa, còn dám nói láo.
“Ở đâu?”
“… Còn chưa nghiên chế ra.” Y Nhân vốn định đưa ra một đáp án lung tung, nhưng nghĩ thế nào cũng đều không thể nghĩ ra được làm cách nào vượt qua được kiểm tra đáp án, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật.
Ngược lại, cô cũng muốn khai ra Khang lão nhân, nhưng theo phương thức xử sự của bọn hắn, lỡ đâu Khang lão nhân cũng không có, vậy chẳng phải sẽ hại đến ông ta hay sao?
Vì vậy, người kia đã mệt mỏi lại cho rằng Y Nhân đang nhạo bang bọn chúng, một đợt tra tấn mới lại bắt đầu.
Y Nhân lại khóc lên.
Đau liền đau a, cũng đau đến mức không còn cảm giác gì nữa.
Về sau, Y Nhân bị bọn họ cứu tỉnh lại, chỉ cảm thấy buồn ngủ vô cùng. Hoàn toàn không có cảm giác đau đớn. Toàn thân từng lỗ chân lông, không có chỗ nào là không mệt mỏi. Toàn bộ mở ra, đau đớn đên mê dại.
Giữa cơn mông lung, cô nhìn thấy có người bưng chén thuốc kia lên, chậm rãi đi về phía cô…
***
Hạ Lan Tuyết tìm kiếm Y Nhân như điên. Đúng là đã lần tìm tất cả góc ngách của sơn trang, nhưng cũng không có tung tích Y Nhân.
Lại một nhóm thủ vệ được phái đi đã trở lại, vẫn không có tin tức. Hạ Lan Tuyết đưa tay vơ lấy ly trà trên bàn, hung hăng quăng xuống đất.
“Thiên Nhất Các là phế vật sao!” Anh đanh mắt, trầm giọng hỏi. Âm thanh không cao, lại làm cho cả đám người đang quỳ dưới đất phải rùng mình một cái.
Dịch Kiếm đứng sau lưng Hạ Lan Tuyết cũng là lần đầu tiên trông thấy Hạ Lan Tuyết tức giận đến như vậy. Hắn nhìn trộm qua. Thần sắc vương gia rất ngưng đọng, cũng không có vẻ gì đang loạn. Có thể trầm tĩnh như vậy mới là đáng sợ nhất.
Vốn đang tháng ba hoa nở, nhưng lại có cảm giác như mưa gió sắp đến, bão tố nổi lên.
“Vương gia, gấp cũng vô dụng, không bằng chúng ta phân tích một chút, là ai sẽ có hứng thú đối với vương phi.” Nửa đêm bị Hạ Lan Tuyết kéo dậy khỏi giường, Phượng Cửu ở một bên tâm bình khí hòa nói.
“Đây chính là thủ vệ trong Lạc Phượng sơn trang các ngươi? !” Hạ Lan Tuyết tức giận, đột nhiên trút lửa lên đầu Phượng Cửu.
Phượng Cửu cứ mặc kệ anh, chỉ không mặn không lạt nhắc nhở một câu: “Vương gia chẳng lẽ đã quên rồi, Lạc Phượng sơn trang chỉ là một sơn trang bình thường, cũng không có cơ quan bẫy rập, tường đồng vách sắt.”
Hạ Lan Tuyết nặng nề “Hừ” một tiếng, nghiêng đầu đi.
Phượng Cửu thấy thế, mỉm cười nói. “Y Nhân đối với người khác mà nói, chẳng có bao nhiêu tác dụng. Người bắt cóc nàng đi, chỉ sợ sẽ dùng để uy hϊế͙p͙ vương gia. Vương gia cứ an tâm, đừng nóng vội, cứ chờ đợi tin tức đi.” Dừng một chút, Phượng Cửu lấy ơn báo oán, cẩn thận trấn an.
Hạ Lan Tuyết cũng không bạo phát nữa. anh trầm mặc một hồi, sau đó cúi đầu nói: “Nhưng Tiểu Bạch đã cắn người đó bị thương. Ta sợ… ta sợ hắn sẽ giận chó đánh mèo, đả thương…” Chưa nói xong lời cuối cùng, Hạ Lan Tuyết gần như nghẹn ngào, không thể nói tiếp được nữa.
Trong khi vừa rồi, trước khi Y Nhân gặp chuyện không may, anh còn hứa hẹn thề nguyền sẽ bảo vệ Y Nhân an toàn.
“Yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, nàng sẽ không sao.”
“Y Nhân, ta sẽ bảo vệ nàng.”
…
Những lời hứa hẹn vẫn còn bên tai, người đó đã không biết sống chết, tung tích không rõ.
Hạ Lan Tuyết cảm thấy mình thật khốn khϊế͙p͙.
“Vương gia vừa nói Tiểu Bạch bị thương, có thể nhận ra được là dùng thủ pháp gì không?” Phượng Cửu trong lòng vừa động, hỏi.
Hạ Lan Tuyết lắc đầu: “Ta đã tra xét. Tên đó rất cẩn thận, cho dù trong hoàn cảnh nguy cấp, cũng không sử dụng thủ pháp bổn môn, chỉ dùng chiêu thức tầm thường, nhưng công lực dày một chút.”
Hạ Lan Tuyết mặc dù gấp gáp, nhưng vẫn rất cẩn thận tra xét toàn bộ chi tiết.
Nhưng, không thu hoạch được gì!
“Hắn có thể trực tiếp tìm được phòng khách, mà trong phủ ta cũng không có hạ nhân nào mất tích hoặc trong diện tình nghi. Có thể thấy được, tên đó nhất định trước đây đã từng đến Lạc Phượng sơn trang. Vương gia có thể nghĩ ra là ai chăng?” Phượng Cửu nhắc nhở một câu.
Hạ Lan Tuyết đầu óc rất loạn. Người đã tới sơn trang cũng không phải là số ít. Trong lúc nhất thời, thật sự không thể nhớ nổi là ai. Chỉ cảm thấy mỗi người đều khả nghi, đúng là người người đều không thể tin.
Đang hết sức hoảng loạn, Hạ Lan Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Là A Nô.”
“Ừm?”
“Là A Nô của phái Tiên Mị, là Viêm Hàn. Nhất định là bọn họ. Viêm Hàn rốt cuộc cũng đã hạ thủ. Lúc trước ta đoạt Y Nhân khỏi hắn, hắn lại đến bắt nàng đi!” Hạ Lan Tuyết càng nghĩ khẳng định. Chỉ hận không thể lập tức đến Viêm Quốc, lại hận không thể lập tức bắt lấy A Nô để hỏi cho rõ.
Phượng Cửu trầm tư. Hắn cảm giác có chỗ nào đó không đúng, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được cạm bẫy ở chỗ nào.
Hạ Lan Tuyết tuyệt đối là người thuộc phái hành động. Anh đã đứng dậy, nghiêm thanh ra lệnh: “Truyền lệnh xuống, tìm cho ra A Nô, thủ lĩnh của phái Tiên Mị…”
“Tướng công muốn tìm thϊế͙p͙ sao?” Sau một tràng cười duyên dáng, ngoài phòng truyền đến một giọng nói vô cùng thanh tao, ôn nhu và nhẹ nhàng.
Dịch Kiếm ra vẻ cảnh giác, đang định lao ra. Hạ Lan Tuyết lại ngăn hắn lại, vội vã dặn dò một câu: “Các ngươi đứng yên tại chỗ.” Sau đó sải bước đi ra ngoài.
Bên ngoài ánh trăng rực rỡ không thôi.
Dưới ánh trăng, bóng người vừa mới lên tiếng thoạt nhìn thoát tục, ngồi trên một cành cây trước cửa phòng. Quần áo mỏng manh phất phơ trong gió đêm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mọc cánh thành tiên được.
Hạ Lan Tuyết bất chấp vẻ đẹp, càng không muốn thương hương tiếc ngọc. Anh nhìn chằm chằm vào bóng người trên cây, trầm giọng hỏi: “Y Nhân đang ở đâu?”
“Thϊế͙p͙ đúng lúc nhìn thấy ai đã đưa tỷ tỷ đi. Nhưng tướng công chàng hung hăng hỏi thϊế͙p͙ như vậy, dọa thϊế͙p͙ kinh hãi, tự nhiên quên hết mất rồi, chẳng còn nhớ rõ gì nữa.” Người trên cây nhẹ nhàng cười một tiếng, nhu nhược trả lời.
“Chẳng lẽ không phải ngươi?” Hạ Lan Tuyết nhíu mày phượng, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
“Tướng công nghi ngờ người ta như vậy, có biết làm cho người ta đau lòng thế nào không a.” A Nô vỗ vỗ ngực, làm ra bộ dáng đau lòng muốn chết. Sau đó sẽ nghiêm sắc mặt, lắc đầu nói: “Không phải là thϊế͙p͙, càng không phải là chúa thượng.”
“Ta dựa vào cái gì mà tin cô?” Hạ Lan Tuyết bất khuất không buông, gần như có vẻ muốn gây sự.
A Nô lã chã chực khóc mà nhìn anh, nũng nịu nói: “Cho dù thướng công có bức bách thϊế͙p͙, thϊế͙p͙ cũng không nói cho tướng công biết người đó là ai đâu.”
“Vì cái gì, bởi vì các người là một phe?” Hạ Lan Tuyết tiếp tục khích tướng.
“Không phải, mà bởi vì chuyện anh hung cứu mỹ nhân, thϊế͙p͙ cảm thấy, chúa thượng làm sẽ thích hợp hơn.” A Nô cười tủm tỉm nói tiếp, “Cho nên, trước khi chúa thượng cứu được tỷ tỷ đưa đi, thϊế͙p͙ sẽ không để lộ ra tên của hắn.”
Hạ Lan Tuyết nghe mà tức giận, nhưng biết rõ Viêm Hàn sẽ đến cứu Y Nhân, trong lòng cũng có chút an tâm.
Chỉ là, tại sao lại là Viêm Hàn đi làm anh hung cứu mỹ nhân!
“Cô…” Hạ Lan Tuyết đang định kháng nghị, A Nô đã từ trên ngọn cây nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống. Tiếng cười khanh khách rơi xuống trước mặt anh. “Tướng công, chàng có A Nô còn chưa đủ sao? Hay là đem tỷ tỷ tặng cho chúa thượng đi.”
“Y Nhân không phải là vật phẩm, có thể nói nhường là nhường sao?” Lý do thoái thác của A Nô làm cho Hạ Lan Tuyết rất khó chịu, “Nhưng nếu thật sự Viêm Hàn cứu được Y Nhân, ta sẽ rất cảm kích hắn, cũng sẽ đích thân đến Viêm Quốc đón Y Nhân trở về. Dựa theo quy củ, hắn có thể nhận được từ ta một phần tạ lễ đồng giá với Y Nhân. Y Nhân đối với ta mà nói, là vô giá. Cho nên, hắn có thể tùy ý yêu câu.”
Dù sao còn chưa cầm quyền, Hạ Lan Tuyết cũng không sợ phải cắt nhường quốc thổ, cũng sẽ không dẫm theo vết xe đổ của Bùi Nhược Trần.
“Chàng cảm thấy A Nô không bằng tỷ tỷ sao? Chẳng lẽ thϊế͙p͙ còn chưa đủ đẹp?” A Nô nhìn chằm chằm vào Hạ Lan Tuyết, hỏi rất nghiêm túc.
Sóng mắt lưu chuyển, phát sáng lóng lánh.
“Cô rất đẹp, có thể là không gì sánh được.” Hạ Lan Tuyết nhìn A Nô một cái, tuy có chút than thầm, nhưng vẫn rất thẳng thắn nói: “Ta chưa bao giờ so sánh Y Nhân với người khác. Nàng cũng không phải là người khác.”
A Nô ngẩn người. Ánh trăng trên đầu không hiểu sao lại ảm đạm hẳn đi. Nàng nhẹ giọng nói: “Có thể đối với chúa thượng mà nói, tỷ tỷ cũng không phải là người khác.”
“Ừm?”
“Vương gia, chàng cho rằng mình hiểu rõ bệ hạ sao?” A Nô đột nhiên hỏi.
“Cô muốn nói, là Viêm Hàn?” Hạ Lan Tuyết do dự một chút, sau đó nói thật: “Không biết. Ta biết về Viêm Hàn cũng giống như những gì đại đa số mọi người đều đã biết. Là hoàng tử của Viêm quốc, nhân phẩm học vấn đều rất ưu tú. Từ nhỏ đến lớn chưa từng phạm sai lầm. Mười lăm tuổi dùng thân phận hoàng tử duy nhất lên ngôi thái tử. Mười sáu tuổi dẵ cùng Viêm Tử Hạo lâm triều, dùng thân phận thái tử phụ trở triều chính. Sau khi Viêm Tử Hạo băng hà, hắn thuận lợi đăng cơ. Hơn nữa, trước sau như một luôn quyết đoán anh minh, tỉnh táo cơ trí, rất được dân chúng cùng quan viên cao thấp trong Viêm Quốc kính yêu. Là một người rất hoàn mỹ.” Dừng một chút, Hạ Lan Tuyết lại bỏ thêm một câu, “Cũng là một người không để cho người khác phải bận tâm. Phụ thân của hắn, chắc hẳn đã cho hắn cảm giác tự hào sâu sắc.”
So sánh lại, Hạ Lan Tuyết luôn khiến cho người khác phải bận tâm. Bản thân anh cũng đều cảm thấy lòng đầy ưu tư.