EDITOR: DOCKE
Xe ngựa đi tới cổng thành. Dịch Kiếm thấp giọng thông báo rồi kéo mũ trùm lên đầu. Hạ Lan Tuyết cũng buông tha cho Y Nhân, ôm lấy cô ngồi trở lại vào ghế. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau liền nghe được từ hướng cổng thành truyền đến tiếng sĩ binh hô quát: “Các ngươi là ai! Hiện tại toàn thành giới nghiêm, bất cứ ai cũng không được tùy tiện vào thành!”
Dịch Kiếm đang định làm theo phép trả lời ‘Vào thành buôn bán’, không ngờ Hạ Lan Tuyết đột nhiên xốc màn kiệu lên, bất thình lình gọi một câu: “Tiểu Hữu!”
Tên binh sĩ hồ nghi ngẩng đầu lên nhìn, lập tức vui vẻ: “A Tuyết… à, không, Tiêu Dao…” Hắn phun ra nuốt vào hai cái tên, đều cảm thấy không mấy thích hợp, lại cẩn thận xem xét bốn phía. Thấy mấy đồng nghiệp khác đều đang giữ hỏi người khác, không có ai chú ý đến bên này mới cảm thấy yên lòng. Hắn lại gần xe ngựa vài bước, vừa vặn ngăn trở tầm nhìn của người khác. Nhìn Hạ Lan Tuyết rồi cười ngây ngô một hồi, vẫn không biết phải nên xưng hô như thế nào.
“Ngươi cứ gọi ta là A Tuyết đi.” Hạ Lan Tuyết mỉm cười nói: “Ta vẫn là A Tuyết của trước kia mà.”
Tiểu Hữu nhếch miệng cười cười, đưa tay sờ tìm râu, “Lúc trước không biết thân phận của huynh, bây giờ biết rồi…”
“Thân phận hiện giờ chính là tù trốn trại. Chẳng lẽ Tiểu Hữu còn tính vây bắt ta hay sao?” Hạ Lan Tuyết nhất thời nghiêm sắc mặt, cứng rắn hỏi.
Tiểu Hữu vội vàng xua tay, khuôn mặt thật thà phúc hậu bỗng chốc sợ hãi: “Đương nhiên ta sẽ không bán đứng huynh rồi, A Tuyết.”
Hạ Lan Tuyết mỉm cười, hai mắt nheo lại, cười giống hệt một con hô ly: “Cho nên mới nói, chúng ta vĩnh viễn là huynh đệ tốt. Mấy chuyện vớ vẩn đó cũng đừng để xen vào.” Dừng một chút, Hạ Lan Tuyết lại tò mò hỏi: “Không phải ngươi ở trấn Tuy Xa sao? Vì sao lại đến kinh thành?”
“Là Khâm đại tướng quân tiến cử ta đến.” Tiểu Hữu ngượng ngùng nói, “Lần trước ta đem hổ phù trở về, đại tướng quân cảm thấy ta có lòng trung thành, cho nên mới tiến cử ta đến tham gia quân ngũ ở kinh thành. Bây giờ ta chính một tham tướng ở kinh thành đó nha.”
Hạ Lan Tuyết lúc này mới bắt đầu đánh giá phục trang của hắn. Áo giáp màu đen nhạt, trên vành mũ sắt có một cọng lông chim màu đỏ bạc – chứng thật là dấu hiệu của tham tướng trong quân phòng ở kinh thành Thiên Triều.
“Không tồi nha, được thăng quan rồi.” Hạ Lan Tuyết vỗ vỗ vai hắn, vui vẻ nói: “Vậy còn Tiểu Tả đâu? Hắn vẫn ở Tuy Xa à?”
“Hắn đang ở bên cạnh Đại tướng quân. Tiểu Tả hiện giờ chính là người hầu cận Đại tướng quân đó.” Tiểu Hữu tỏ vẻ kiêu ngạo.
Hạ Lan Khâm là thần tượng của cả quân đội Thiên Triều. Tất cả quân nhân Thiên Triều đều luôn coi Hạ Lan Khâm như thần như trời. Thanh danh của hắn, thậm chí còn cao hơn Hạ Lan Thuần rất nhiều.
Có thể trở thành người hầu cận của Hạ Lan Khâm, đối với Tiểu Hữu mà nói, còn quang vinh hơn cái chức tham tướng ở nơi cơ yếu này rất nhiều.
Hạ Lan Tuyết bề ngoài thì vui vẻ, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Hạ Lan Khâm vẫn còn đang chơi cái trò kiềm chế này.
Hắn thu nhận và giúp đỡ Tiểu Tả ở bên người, lại sai khiến Tiểu Hữu đến biên phòng nhận chức, rõ ràng là muốn sáp nhập một người tin cậy trong quân đội biên phòng.
Cũng không biết rốt cuộc Hạ Lan Khâm muốn làm cái gì.
“Vương gia lần này trở về, chính là vì chuyện bệnh tình của thái hậu nguy kịch ư?” Tiểu Hữu vốn đơn thuần, cũng không có tâm tư quanh co như Hạ Lan Tuyết, tha thiết hỏi han.
Hạ Lan Tuyết buồn bã, rầu rĩ nói. “Phải.”
“Nhưng mà, triều đình bây giờ đang truy nã Vương gia mà.” Tiểu Hữu vô cùng lo lắng nói.
“Ta tự nhiên sẽ có biện pháp.” Hạ Lan Tuyết trấn an một câu, sau đó xoay người, vén màn kiệu lên nói với người ngồi bên trong: “Y Nhân, nàng xem là ai này.”
Sau khi xe ngựa dừng lại, Y Nhân đã nhanh chóng ngủ gà ngủ gật. Nghe vậy, đầu của cô hơi nhịp nhịp một chút, hốt ha hốt hoảng trợn mắt lên nhìn, sau đó cao hứng phấn chấn gọi: “Tiểu Hữu!”
Tha hương gặp được bạn cố tri, vốn là một chuyện cực kỳ vui sướng.
Tiểu Hữu cũng thấy ấm áp, “Đàn bà lười của A Tuyết cũng đến đây à.”
Y Nhân cười híp mắt gật đầu, tuyệt nhiên không hề tức giận.
“Chúng ta còn phải chạy xe vào thành. Bây giờ ngươi đang ở đâu? Buổi tối ta sẽ đưa Y Nhân đến thăm ngươi.” Hạ Lan Tuyết thấy những người khác có xu thế tụ tập đến, vội vàng chấm dứt cuộc gặp gỡ, hỏi.
“Được, Vương gia, chúng ta tối đến sẽ gặp lại.” Tiểu Hữu cực nhanh thông báo một địa chỉ, sau đó rời khỏi cỗ kiệu, làm như không có việc gì nói với những người khác: “Không có vấn đề gì, cho bọn họ qua đi.”
Binh sĩ giữ cổng lập tức giơ tay thả người. Dịch Kiếm nhanh chóng quất một roi vào bụng ngựa.
Xe bắt đầu lăn bánh, rất nhanh chóng rời khỏi chỗ chạy vào kinh thành.
Đi được một lúc, rốt cuộc chạy đến quán trọ Bồng Lai như lời Phượng Cửu đã hẹn. Dịch Kiếm nhảy xuống xe ngựa, đưa tay đỡ Hạ Lan Tuyết. Tay phải của Hạ Lan Tuyết không đến nỗi cứng ngắc như trước nữa, nhưng vẫn không thể hoạt động tự nhiên được. Anh được sự giúp đỡ của Dịch Kiếm, nhẹ nhàng xuống xe, sau đó nghiêng thân qua đỡ Y Nhân.
Động tác của Y Nhân lại nhanh hơn một bước, hai tay đã muốn chống lên càng xe, vung tay vung chân nhảy xuống.
Ai ngờ càng xe rất cao, Y Nhân ghé vào bánh xe, dùng tay bám víu, hai chân lắc lư lắc lư mãi một lúc lâu mới chạm đất được. Sau đó, vạt áo dính vào bánh xe, dính bẩn vô cùng.
“Ta đi đặt ba gian phòng.” Dịch Kiếm nghẹn cười, trông thấy Y Nhân lắc lư mất hết cả hình tượng, e sợ mình sẽ phì cười ra tiếng mà kinh nhờn Vương phi tôn quý, hắn vội vàng tìm cớ chuồn trước.
Hạ Lan Tuyết lại khác, sớm bật cười thành tiếng. Anh đi qua, dùng một tay ôm chầm lấy Y Nhân, vuốt ve mái tóc của cô, cười nói: “Cái kiểu xuống xe của nàng, người không biết chuyện còn tưởng rằng ta ăn hϊế͙p͙ nàng đó.”
Y Nhân ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Hạ Lan Tuyết. Ánh mắt muốn nói là: Anh vốn đang ăn hϊế͙p͙ tôi.
Hạ Lan Tuyết vội vàng dùng tay phải rảnh rỗi che mắt cô lại, ha ha cười nói: “A, hôm nay thời tiết thật đẹp, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Y Nhân thực không nói gì.
Lúc trước đã đồng ý với anh, phải chờ đến khi tay phải của anh bình phục lại rồi mới rời đi. Nhưng tay phải của Hạ Lan Tuyết hình như thật sự bị thương rất nặng. Mãi cho đến hôm nay cũng chỉ có thể ngẫu nhiên nhúc nhích, đã không còn có thể tự sinh hoạt hàng ngày như trước nữa.
— Không biết còn phải mất bao lâu nữa đây?
Dù sao Y Nhân cũng không sốt ruột, chỉ là có chút lo lắng thôi. Lo lắng cho Hạ Lan Tuyết, cũng lo lắng cho Viêm Hàn.
Vào đến quán trọ Bồng Lai, Dịch Kiếm đã cầm hai thẻ phòng đứng chờ ở đại sảnh.
Trông thấy bọn họ, Dịch Kiếm đón chào rồi khó xử nói: “Vương gia, mấy ngày nay kinh thành đặc biệt có rất nhiều khách đến. Quán trọ chỉ còn lại có hai gian phòng.”
“Không sao, Y Nhân có thể ở chung phòng với ta.” Hạ Lan Tuyết ra vẻ đương nhiên, sau đó anh giả bộ tỉnh táo nhìn qua Y Nhân, híp mắt cười, “Nàng không để ý chứ?”
Y Nhân ‘Ơ’ một tiếng.
Mặt Dịch Kiếm đầy hắc tuyến: Nhìn diễn cảm đầy âm hiểm của Vương gia lúc này, chỉ sợ dọc đường luôn chờ cơ hội để được ở chung một phòng với Vương phi rồi.
Hiện tại, rốt cuộc cũng đạt được ước nguyện, cho nên mới cười đến là… cười đến là… cười đến là *** như vậy.
Dịch Kiếm thầm tự mắng mình: Hắn lại dùng những từ ngữ không thuần khiết như vậy mà khinh nhờn Vương gia, tội lớn rồi tội lớn rồi.
Nhưng mà –
Dịch Kiếm đi ở phía trước lại quay đầu lại. Nhìn thấy Hạ Lan Tuyết cùng Y Nhân đi thẳng lên cầu thang: Cái bản mặt rắp tâm tính kế kia, nụ cười mị hoặc sáng lạn kia, đúng là ngập tràn sắc xuân, dung mạo vốn đã xinh đẹp nay lại như hoa nở tháng ba, chẳng phải *** thì là gì?
Bọn họ khó khăn bước lên bậc thang cuối cùng. Hai gian phòng phía trên tới gần đầu cầu thang, cửa sổ hướng ra ngã tư đường. Dưới lầu người đến người đi ồn ào náo động, âm thanh xì xào không dứt.
Ba người trở về phòng, đều tự thu dọn xong. Hạ Lan Tuyết đã không còn sai khiến Y Nhân như sai nha hoàn nữa. Nhưng chuyện mặc quần áo, lại cứ khăng khăng đòi Y Nhân phải mặc giúp. Lúc đôi tay nho nhỏ mũm mĩn kia giúp anh cài áo, Hạ Lan Tuyết cúi đầu, nhìn thấy đỉnh đầu tóc đen của cô, cảm giác như đôi tay kia đang mơn trớn trong lòng mình, hạnh phúc vô cùng.
Thầm muốn sáng sớm mỗi ngày tỉnh dậy, đều có cô giúp anh sửa sang lại vạt áo.
Mỗi ngày mỗi ngày, giống như độc dược vậy, càng lúc càng thấm sâu, bệnh tình nguy kịch, không còn thuốc chữa.
Động tác của Y Nhân cũng thành thạo hơn rất nhiều. Lúc trước cần phải mất nửa canh giờ, hiện giờ chỉ cần một phần ba canh giờ đã xong.
Tiến bộ quá ta, quả nhiên là, chăm chỉ có thể bù được thông minh!
“Y phục của nàng cũng bẩn rồi, đi thay đi.” Chờ đến khi đã thay quần áo xong, Hạ Lan Tuyết lại tốt bụng nhắc nhở Y Nhân.
Y Nhân ‘Ồ’ một tiếng, xoay người liền bắt đầu cởi quần áo.
Cởi áo dài, cởi áo lót, cởi áo chẽn, cởi quần dài…
Hạ Lan Tuyết thấy mạch máu phình trương lên. Trong đầu như có thiên quân vạn mã đan giao chiến. Ngay vào khoảng khắc Y Nhân cởi bỏ quần dài, anh rốt cuộc quyết định tránh đi một chút.
Hạ Lan Tuyết vẫn có hành vi bình thường!
Cho dù Y Nhân không kiêng dè anh là một nam nhân, nhưng tốt xấu gì thì bản thân anh vẫn là một nam nhân.
Quân tử gây nên, tất nhiên là vô lễ chớ nhìn.
— Đương nhiên, quần dài là món đồ cuốn cùng Y Nhân cởi bỏ. Thay quần áo thôi mà, cũng đâu phải là tắm rửa, đương nhiên không cần phải cởi cả áo yếm khố lót.
Hạ Lan Tuyết rất đạo đức, không tiếp tục rình coi tình hình Y Nhân mặc quần áo nữa.
Chờ đến khi hai người đã hoàn tất chỉnh chu, Hạ Lan Tuyết đang muốn đề nghị đi ăn chút gì đó, thuận tiện hỏi thăm tin tức của Phượng Cửu, bỗng nhiên nghe thấy dưới lầu có một trận ồn ào.
Nghe âm thanh, tựa hồ như có người muốn đặt bao hết, đang muốn đuổi người. Ông chủ còn đang đau khổ cầu xin.
“Thông cảm cái gì!” Một tay hán tử to giọng nói: “Ngươi cũng đã biết, lát nữa là ai muốn đến nơi này ăn cơm!”
“Đại gia, không phải tiểu điếm không chịu tiếp đãi, mà là lát nữa còn có một số khách quen sẽ đến. Sáng sớm nay bọn họ đã đặt chỗ cả rồi.” Xem ra, ông chủ quán trọ cũng là một người biết giữ chữ tín, vẫn còn muốn biện giải nữa.
“Là Bùi đại nhân!” Hán tử kia không kiên nhẫn xen ngang: “Bùi đại nhân muốn mời đãi một vị thần y nước ngoài. Vị thần y đó đặc biệt đến đây chữa bệnh cho thái hậu! Ngươi còn càm ràm nữa thì chính là bất kính với thái hậu, bất kính với bệ hạ, bất kính với Bùi đại nhân! Ngươi làm vậy là phản quốc! Là thông đồng với địch!”
Bị vô số tội danh chụp xuống đầu, chủ quán nhất thời mồ hôi ướt đẫm, lập tức câm như hến.
Hán tử ném cho hắn một ánh mắt trắng dã, tiếp tục xua đuổi mọi người.
Y Nhân cùng Hạ Lan Tuyết đi đến lan can trên lầu, đứng ở một góc khuất nhìn xuống. Chỉ thấy có năm sáu tên võ sĩ cao lớn thô kệch đang đẩy đá mấy vị khách trong quán trọ ra ngoài. Mấy tên võ sĩ đó động tác thô lỗ không nói, thấy trong đám người có vài vị khách trông có vẻ giàu có, bọn hắn lại trắng trợn giật lấy túi tiền của họ, ha ha cười, vô cùng hung hăng càn quấy.
Xung quanh, những quần chúng đang vây xem đều là vẻ giận mà không dám nói.
Hạ Lan Tuyết nhìn thấy tất cả, trong lòng tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên như không.
Anh lặng lẽ cầm tay Y Nhân, đi lui về phía sau.
Nhà âm u, tường phòng phủ bóng râm hoàn toàn bao trùm lên người bọn họ, đồng thời cũng che dấu hành tung của bọn họ.
Người dưới lầu đang lúc xua đuổi tận hứng, cũng không băn khoăn gì đến những người thuê phòng trên lầu.
Dịch Kiếm cũng bước đến phía sau Hạ Lan Tuyết, thấp giọng xin chỉ thị: “Vương gia, có cần đuổi hết bọn họ đi không?”
“Đợi một chút, đừng sốt ruột, không cần gây chuyện.” Hạ Lan Tuyết dặn dò một câu, sau đó tiếp tục tập trung quan sát tình hình dưới lầu.
Sau một trận gà bay chó chạy, dưới lầu rốt cuộc không còn một bóng người.
Mấy tên đại hán rạt ra hai bên, hai tay khoanh trước ngực, cực kỳ uy vũ đứng ở hai bên. Ở giữa hành lang, có chuyên gia khênh đến một tấm thảm màu đỏ, chậm rãi trải từ vỉa hè trải đến trước cửa quán.
Trong lúc nhất thời, trong quán trọ im lặng cực kỳ.
Chủ quán và tiểu nhị cũng không dám tùy tiện đi lại, chỉ lui ở sau quầy, nhút nhát nhìn ra cửa.
Một lát sau…
Chỉ nghe thấy tiếng chiêng trống vang lên ‘Cách cách cách cách’, đó là âm thanh quan phủ dọn đường, hiển nhiên là có quan lại quyền quý đến đây.
Dân chúng sôi nổi tản ra.
Ngay phía sau đội hình danh dự là một cái kiệu bọc toàn tơ lụa vải thanh. Trên đỉnh kiệu có gắn một viên minh châu cực lớn, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lóa mắt. Vừa nhìn đã biết nó có giá trị xa xỉ, quý giá vô cùng.
Tám phu khiêng kiệu mặc đồng phục áo ngắn màu xanh. Ai nấy đều mặt mũi sáng sủa, đi lại nhịp nhàng, đồng điệu. Hiển nhiên cũng đã trải qua lựa chọn và huấn luyện chuyên môn.
Chiếc kiệu dừng lại trước cửa khách sạn.
Chủ quán đang định đi ra chuẩn bị cười nói đón tiếp. Một tên võ sĩ ác thanh ác khí uy hϊế͙p͙ một câu: “Không cần các ngươi ra mặt.” Nói vừa dứt, sau kiệu xuất hiện một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Cô gái một tay cầm khay, tay kia nhẹ vén màn kiệu lên.
Giọng nói của cô gái uyển chuyển như dạ oanh.
“Đại nhân, đã đến rồi.”
Bên trong kiệu thò ra một nửa cẳng chân, mặc bổ phục màu xanh đen, vạt áo sáng rõ, chưa nhiễm bụi bặm.
Chiếc giày được may từ da trâu bò đặt xuống mặt thảm màu đỏ.
Cố gái lúc này đang quỳ gối bên cạnh, nâng cái khay có bày chén nước lên cao quá đầu, vẻ mặt cung kính.
Màn kiệu rốt cuộc được xốc lên hoàn toàn. Người bên trong xoay mình bước ra. Dáng đi thong dong tự nhiên, lại ẩn chứa uy nghiêm.
Y Nhân đột nhiên trợn to đôi mắt.
Người nọ đã đứng thẳng mình lên, lạnh nhạt liếc nhìn mọi người.
Vẻ mặt của hắn đối với Y Nhân mà nói, là xa lạ – Một vẻ lạnh lùng xa lạ, vẻ ngạo nghễ xa lạ.
Nhưng mà, khuôn mặt này, tinh thần này vẫn ôn nhuận như nước. Không phải là Bùi Nhược Trần thì còn ai vào đây nữa!
Bùi Nhược Trần mặc một bộ bổ phục mới tinh màu xanh đen, thắt đai lưng ngọc thúy, bên hông còn đeo ngọc bội toòng teng. Khiến cho thân hình quá mức lạnh băng có thêm một phần sắc màu ấm, cũng nhiều thêm một phận son phấn kỳ quái. Sắc mặt của Bùi Nhược Trần còn hơn cả trước kia, trắng toát. Sống mũi thẳng tắp, đôi môi khẽ mím, nhân trung thản nhiên, đôi mắt dài hai mí như ẩn như vô, con ngươi mệt mỏi – - tất cả đều có một vẻ trong suốt đến kỳ lạ.
Giống như bị bao phủ bởi một tầng cát bụi.
Hắn vẫn đứng đó nhìn mọi người đang quỳ rạp dưới đất, sơ sơ thản nhiên, lạnh lùng tận xương.
Sau đó, Bùi Nhược Trần hơi hơi xoay nghiêng người, nhúng tay vào chén nước rửa sạch, vẩy nước rồi tiện đà lướt qua đầu mọi người, chầm chậm đi vào quán trọ.
“Tất cả đứng lên đi.” Ngồi xuống rồi, hắn mới thản nhiên nói.