EDITOR: DOCKE
“Nàng ta chính là chánh thất của tiểu tử ngươi đúng không?” Lão Khang thấy con gái mình bị bỏ rơi, lập tức làm mặt lạnh hỏi.
Hạ Lan Tuyết và Y Nhân còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng đoàn tụ, nhất thời chẳng nghe thấy gì. Hạ Lan Tuyết vuốt ve mái tóc Y Nhân, ngạc nhiên mà hạnh phúc hỏi: “Rốt cuộc làm sao nàng tìm đến đây được? Có phải đã tìm cả một đêm rồi không?”
Y Nhân rúc vào lòng anh, gật gật đầu. Lúc trước chỉ mong tìm được anh nên dù đi bao nhiêu cũng không có cảm giác gì, một khi ngừng lại, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, đầu óc choáng váng giống như toàn bộ sức lực đều đã cạn kiệt.
“Người nàng nóng quá, không phải mắc bệnh rồi chứ?” Hạ Lan Tuyết nhanh chóng phát hiện cô có điểm khác thường, khẽ nheo mắt lại, muốn bắt mạch cho cô.
Nào ngờ, tay anh còn chưa chạm đến mạch đập của cô, một cây gậy gỗ đã nặng nề gõ xuống. Hạ Lan Tuyết quay ngược tay bắt được cây gậy đánh lén kia, giương mắt lên nhìn. Trông thấy lão Khang lại vội vàng buông ra.
“Vợ chồng các ngươi ở đây ân ân ái ái, con gái của ta phải làm sao bây giờ!” Lão Khang một mặt dùng gậy gỗ cắm xuống đất chống đỡ, vừa nổi giận đùng đùng hỏi.
“Con gái của ông làm sao?” Y Nhân chẳng hiểu gì cả, hỏi.
Ông lão này làm gì mà tức giận dữ vậy không biết?
Nhưng đầu tóc bạc trắng của ông làm cho Y Nhân nhớ đến Vũ gia, trong lòng bất giác nảy sinh một chút cảm giác thân thiết.
“Tướng công của ngươi đã làm chuyện cầm thú với con gái của ta!” Lão Khang thở phì phì nói: “Ngươi là chánh thất, lão phu cũng không phải là người không nói lý lẽ. Nam nhân tam thê thứ thϊế͙p͙ là chuyện bình thường. Để hắn nạp con gái ta làm thϊế͙p͙, coi như cũng có lời ăn nói với lão phu. Này, Hạ Lan phu nhân, ngươi thấy thế có được không?”
“Vậy con gái ông có thích chàng không?” Y Nhân nhức đầu, hỏi.
“Đương nhiên thích.” A Nô khẩn cấp trả lời: “Ta đối với công tử là nhất kiến chung tình. Đời này ta cũng chỉ thích một mình công tử thôi.”
“Xem kìa, cứ nhất quyết khăng khăng như trẻ con vậy.” Lão Khang lắc đầu cảm thán.
Hạ Lan Tuyết thấy Y Nhân trầm mặc, trong lòng vạn phần lo lắng, vội vàng giải thích: “Y Nhân, chuyện không phải như thế đâu. Tối hôm qua ta vẫn còn trong cơn mê muội, đầu vựng nặng trĩu, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có điều, ta đã quyết định sẽ không cưới nàng ta…”
“Đương nhiên là chàng phải cưới nàng.” Y Nhân ngẩng đầu, nói nhanh: “Làm người phải có trách nhiệm.”
“Y Nhân?” Hạ Lan Tuyết có điểm kinh dị nhìn cô. Vẻ mặt Y Nhân thập phần bình tĩnh, không hề có chút dấu vết của sự giận dữ.
Chẳng lẽ cô không hề biết ghen?
Hạ Lan Tuyết cảm thấy may mắn, lại không khỏi lo sợ bất an: Chẳng lẽ là, đau lòng đến nỗi chết tâm luôn rồi?
“Cô tên gì?” Y Nhân lại chuyển hướng về phía A Nô, cười híp mắt hỏi, rất thân thiết.
A Nô ngẩng người, vốn đã tính toán rằng: Nếu Y Nhân không đồng ý, phải làm nũng giả điên như thế nào. Bây giờ Y Nhân đột nhiên thân thiết hỏi han như vậy, nàng thật không biết phải phản ứng như thế nào. Qua hơn nửa ngày nàng mới rụt rè trả lời: “A Nô.”
“Tốt lắm, A Nô, từ nay về sau, cô chính là người của A Tuyết. Đứa bé trong bụng của cô, A Tuyết sẽ nuôi nấng nó như con ruột của mình. Mọi chi phí ăn ở đi lại, A Tuyết cũng sẽ phụ trách hết. Nhưng về mặt tình cảm, chàng tuyệt đối sẽ không cho cô một chút nào. Tuy ta không hiểu nhiều lắm ở đây chữ trinh tiết rốt cuộc được coi trọng như thế nào, nhưng A Tuyết đang bị thương, tối hôm qua chàng không thể nào chủ động làm gì cô được, mà chính cô đã làm gì chàng. Cho nên, chàng không cần vì thế mà bắt buộc bản thân phải cưới, phải yêu cô. Còn chuyện chăm sóc, trang trải chi phí sinh hoạt cho cô chính là xuất phát từ đạo nghĩa. Chúng ta cho cô những thứ cô cần trong phạm vi năng lực có thể đáp ứng được, chuyện này cũng không là gì cả.”
Lúc Y Nhân nói những lời này, vẫn cười híp mắt, giọng điệu nhàn tản thong dong, không có một chút sắc bén châm chọc nào.
Nhưng giọng điệu vẻ chánh thất này lại càng làm cho A Nô cảm thấy áp lực.
“Cái gì gọi là sẽ nuôi nấng nó như con ruột, nó vốn chính là con ruột của hắn mà!” Lão Khang nghe xong nửa ngày, rốt cuộc cũng đã hiểu ra, không khỏi kháng nghị.
Hạ Lan Tuyết cũng nghe ra manh mối, nhìn qua A Nô với vẻ dò hỏi.
Nếu nàng ta đã có thai, vậy vết máu hồng trên giường kia là thế nào?
Chẳng lẽ, tối hôm qua quả nhiên không hề phát sinh chuyện gì?
Nhưng chuyện như vậy, thật sự khó có thể nói cho rõ ràng. Trừ phi chính miệng đương sự khai thật, nếu không, chỉ có thể là suy đoán lung tung.
A Nô cũng không dành thời gian cho bọn họ sinh nghi, vội vàng ra vẻ ủy khuất nói: “Vậy cũng chỉ có thể như thế. Nhưng mà, ta đối với công tử là mối tình thắm thiết. Mong rằng công tử thương tiếc.”
Y Nhân mỉm cười, kéo cánh tay Hạ Lan Tuyết rồi quay đầu lại nói với Dịch Kiếm: “Dịch Kiếm, có thể sắp xếp chỗ ở cho A Nô cô nương và Khang lão nhân được không? Chờ mọi chuyện xong xuôi mới an bài cho bọn họ hội họp với A Tuyết.”
“Vâng.” Dịch Kiếm cung kính trả lời.
Hạ Lan Tuyết không nói gì thêm, chỉ nhìn trộm Y Nhân, càng không ngừng đánh giá diễn cảm của cô.
Thần sắc của Y Nhân vẫn thản nhiên như không nhưng cái miệng nhỏ nhắn mín lại thật nhanh. Dáng vẻ thật khác xa so với vẻ biếng nhác, vô tâm vô phế lúc bình thường. Đôi mắt luôn mơ màng ngái ngủ nay lại sáng ngời, mang theo nét tinh tường cơ trí.
“Chúng ta đi trước.” Sau khi quyết đoán dặn dò hết thảy, Y Nhân lôi kéo cánh tay Hạ Lan Tuyết, xoay người đi ngay.
Hạ Lan Tuyết vội vàng đi theo. Đợi ra đến cổng, Y Nhân bước chậm lại, sóng vai cùng Hạ Lan Tuyết đi giữa đồng ruộng mênh mông của vùng ngoại ô.
Gió đồng sảng khoái. Hạ Lan nắm lấy bàn tay Y Nhân đang buông thõng bên sườn phải, nhẹ nhàng nhéo nhéo.
“Thật sự không tức giận sao?” Anh không để tâm nhiều lắm, hỏi.
“Giận.” Y Nhân thình lình trả lời.
Hạ Lan Tuyết dừng bước, quay đầu qua tinh tế đánh giá Y Nhân.
Y Nhân quả nhiên tức giận. Nhưng cách tức giận của cô cũng không phải là giận dữ đùng đùng ra mặt mà là bình tĩnh, tương đối bình tĩnh. Đôi mắt linh động kia cũng trầm hẳn xuống, toàn thân nặng trĩu.
“Y Nhân…” Hạ Lan Tuyết bất an gọi tên cô, “Thật ra, có lẽ thật sự chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Nếu nàng để ý, ta cũng có thể hoàn toàn không quan tâm. Nàng ta cũng chỉ là một nữ tử bình thường mà thôi…”
“Ta cũng chỉ là một nữ tử bình thường.” Y Nhân nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Ta không hy vọng chàng trở thành người không quan tâm.”
Thích anh, đơn giản là vì anh quản quá nhiều chuyện. Nhưng cho dù xảy ra rất nhiều chuyện, tính tình và sự thong dong của anh, trí tuệ của anh vẫn chưa từng mất đi. Tính anh thuần túy rất trẻ con.
“Nhưng nàng giận mà…” Hạ Lan Tuyết rất hiếm khi nhìn thấy Y Nhân tức giận. Lần đầu tiên là ở Tuy Xa, sau khi cô biết anh sớm đã có sắp xếp, thở phì phì bò xuống giường. Lần thứ hai, chính là lần này.
“A Tuyết, chỉ cần chàng không gạt ta, không khinh ta, cho dù ta có tức giận, ta cũng sẽ không rời bỏ chàng.” Y Nhân đưa mắt quan sát anh, thản nhiên nói tiếp, “Bất luận xảy ra chuyện gì, ta cũng có thể cùng chàng gánh vác.”
Chứ không phải là cứ gặp chút chuyện nhỏ việc lớn gì liền rút lui có trật tự, chia tài sản này nọ.
“Y Nhân…” Hạ Lan Tuyết cảm thấy vô cùng ấm áp. Ngoại trừ gọi tên của cô, cũng không biết còn có thể nói gì.
“Tối hôm qua, rốt cuộc sao lại ra nông nỗi này?” Y Nhân trở lại chuyện chính, nghiêng đầu hỏi.
Hạ Lan Tuyết đem tất cả những chuyện mà anh còn có thể nhớ được kể lại một lần. Cuối cùng khó xử nói: “Ta tưởng lầm cô ta là nàng, cho nên chính mình cũng không xác định được, có phải thật sự không xảy ra chuyện gì hay không.”
“Ơ…”
“Hẳn là đã làm một chút gì đó rồi.” Hạ Lan Tuyết lầm bầm làu bàu.
“Ơ… Chàng vẫn muốn làm cái gì đó với ta sao?” Y Nhân thật biết tìm điểm tựa.
Hạ Lan Tuyết cười xấu, sau đó xoa đầu Y Nhân, hỏi – như tên trộm: “Không phải nàng muốn đưa thân vào miệng cọp đấy chứ?”
Những lời này vốn chỉ là nói giỡn. Lúc bọn họ ngủ chung một giường, Y Nhân mỗi lần đặt lưng nằm xuống là ngủ say như chết, một chút hưng trí đối với anh cũng đều không có.
Hạ Lan Tuyết đã bị đả kích siêu cấp, đến mức không còn tự tin.
Nào ngờ, Y Nhân thật sự ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu nói: “Được.”
Hạ Lan Tuyết ngẩn người, “Nàng nói được? Rốt cuộc nàng có biết ta đang nói về chuyện gì không?”
“Biết.” Y Nhân quay đầu, vừa đi vừa thản nhiên trả lời: “Đương nhiên biết.”
“Vậy…” Hạ Lan Tuyết ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Y Nhân càng chạy càng xa, đột nhiên mừng rỡ như điên. Anh bước nhanh đuổi theo, từ phía sau ôm lấy Y Nhân, bế bổng cô lên cao. Cho dù cánh tay đau đến mức anh nhe răng trợn mắt, cũng không thể làm lu mờ nụ cười sáng lạn của anh: “Nương tử, nàng đã có giác ngộ này, ta sẽ không khách khí đâu.”
“Ở đây ư?” Y Nhân nhìn quanh một vòng, đầu đầy hắc tuyến.
Nơi này thật sự rất ít người qua lại, nhưng dù sao cũng là vùng ngoại ô. Nếu thình lình xuất hiện vài người thì xấu hổ cỡ nào a.
“Làm sao bây giờ, ta không chờ nổi đến khi về đến quán trọ.” Hạ Lan Tuyết đáng thương nhìn cô, vẻ mặt khẩn cầu.
Y Nhân thật khó xử, cô lại gãi gãi đầu. Đang chuẩn bị trả lời thì đột nhiên cảm thấy như trời đất quay cuồng. Toàn thân nóng sốt.
Hạ Lan Tuyết thấy thế, nhớ lại biểu hiện của cô vừa rồi, vội vàng tiến lên đỡ lấy cô, chìa hai ngón ra bắt mạch cho cô.
Quả nhiên, cảm mạo rồi.
Y Nhân đứng không vững, Hạ Lan Tuyết vội vàng quàng cánh tay qua ôm lấy cô, tay kia đưa lên sờ trán cô. Cái trán nóng bỏng. Hạ Lan Tuyết cả kinh, vội vàng hỏi: “Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có, chỉ cảm thấy buồn ngủ…” Y Nhân rúc sâu vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái nhất. Vừa nói xong, đôi mắt liền khép lại.
“An tâm ngủ đi.” Hạ Lan Tuyết cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói.
Y Nhân quả nhiên chìm vào giấc ngủ rất nhanh, bởi vì phát sốt, bởi vì quá mệt mỏi, cũng bởi vì thói hư tật xấu cho phép.
Hạ Lan Tuyết ẵm cô lên, vừa đi vừa cảm thán: “Chẳng lẽ vừa rồi nàng đồng ý với ta, chỉ vì phát sốt mà nói mê sao?”
Hạ Lan Tuyết lại đau lòng, lại buồn bực.
***
Dịch Kiếm giao chìa khóa trang viện cho lão Khang xong, khách khí cả giận nói: “Các ngươi tạm thời ở nơi này trước. Chờ thời cuộc ổn định rồi, Vương gia còn có thể có sự sắp xếp khác cho các ngươi.”
“Tiểu tử đó muốn kim ốc tàng kiều!” Lão Khang từ lúc bắt đầu đã rầu rĩ không vui, không hiểu con gái của mình vì sao lại không khí khái như vậy, chẳng thèm đứng ra tranh giành cho tiền đồ của mình nữa, cứ như vậy bị đày vào biệt viện.
“Những lời vương gia đã nói nhất định sẽ làm được.” Dịch Kiếm không ngại phiền toái giải thích, “Hiện tại thời cuộc hỗn loạn, lão bá cùng cô nương đi theo vương gia ngược lại sẽ phải chịu liên lụy. Không bằng cứ chờ ở đây, đợi sau khi thiên hạ thái bình còn có thể hội họp với vương gia.”
“Nói lung tung, cái tên vương gia chết tiệt đó, muốn bỏ trốn thì có!” Lão Khang vẫn đang nói kháy.
Dịch Kiếm không tức giận mà quay qua tính giúp A Nô, nhưng vừa nhìn lại, lại chẳng thấy A Nô đâu nữa.
Có phải một mình đi than thở nữa rồi không?
Dịch Kiếm không để ý lắm. Hắn còn muốn chạy về phục mệnh với Hạ Lan Tuyết.
Hậu viện, A Nô đem một tờ giấy cột vào chân một con chim bồ câu đưa thư trắng muốt. Bồ câu vỗ cánh phành phạch bay đi một lát, rất nhanh chóng đậu vào tay một người.
Người nọ tháo tờ giấy xuống, cũng chưa mở ra xem mà bước nhanh đi vào thiện phòng phía sau, đưa nó cho một vị hắc y công tử đang ngồi chơi cờ cùng đại sư.
“Viêm thí chủ đang có việc gấp sao?” Hoàng Bào đại sư dừng quân cờ, thản nhiên hỏi.
“Ồ, không có gì.” Viêm Hàn vội vàng đọc lướt qua, sau đó đóng bàn tay vo viên tờ giấy lại, mỉm cười nói: “Chỉ là trong lúc lơ đãng đánh mất một món đồ, cũng là chuyện ngoài ý liệu.”
“Viêm thí chủ đã nói lời thiện lương, mọi sự tùy tâm, sao lại còn có chuyện ngoài ý liệu?” Đại sư vỗ tay mỉm cười.
Viêm Hàn cười nhẹ, không nói, nhẹ nhàng đặt quân cờ trắng trong tay xuống một góc bàn cờ.
Đúng vậy, làm sao biết được những chuyện đã nằm ngoài ý liệu chứ? Y Nhân luôn luôn làm ra những chuyện đáng ngạc nhiên nhất.
Hiện tại, cô cũng biết tranh cãi, không còn cái vẻ nhàn tản thong dong nữa. Thích ứng với mọi tình cảnh, cô cũng bắt đầu vì những điều mà mình coi trọng, bắt đầu sắc bén, bắt đầu tranh giành.
Nhưng mà, biến hóa như vậy chẳng những không khiến Viêm Hàn phản cảm, ngược lại càng thưởng thức cô hơn, càng thêm khát vọng cô chỉ vì mình mà lười nhác, chỉ vì mình mà tranh giành.
Nếu ngươi không thể thuộc về ta, vì sao hết lần này đến lần khác để cho ta thấy được sự tốt đẹp của ngươi!
Viêm Hàn dồn sức vào tay, chân khí bùng nổ. Tờ giấy nắm trong tay chỉ trong khoảng khắc đã biến thành bột vụn, bay ra theo các kẽ tay.
Hoàng Bào đại sư trông thấy vậy, không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Thế gian nhiều kẻ si ngốc, khi nào mới có thể kham phá?
***
Lúc Dịch Kiếm trở về quán trọ, Hạ Lan Tuyết đang đắp khăn lên trán cho Y Nhân.
Y Nhân đang ngủ rất say. Cái mũi còn hồng hộc phát ra những tiếng ngáy đáng yêu. Ngủ say sưa như chẳng hề biết nhân gian khó khăn như thế nào.
“Vương gia…” Dịch Kiếm đang định bẩm báo lại những chuyện mình đã điều tra được, Hạ Lan Tuyết vội vàng xua tay. Anh giúp Y Nhân lau mồ hôi trên trán một lần nữa rồi đứng dậy, đi ra cửa phòng.
Đợi ra đến cửa, Hạ Lan Tuyết mới nghiêm mặt, hạ giọng nói: “Nói đi, kết quả điều tra thế nào?”
“A Nô cô nương chứng thực là người trong làng chài, nhưng thanh danh không được tốt lắm. Khang lão bá đã sống ở đó được vài chục năm. Rất nhiều thôn dân đều quen biết lão, không có gì đáng khả nghi. Chẳng qua là…” Dịch Kiếm do dự một chút rồi nói tiếp, “A Nô bỏ trốn theo trai được mấy tháng, sau khi trở về thì đã có thai. Lần này nàng làm vậy với vương gia, đại khái là vì muốn tìm cho đứa con trong bụng một người cha.”
“Ồ, tên nam nhân đã cùng nàng bỏ trốn là ai?” Hạ Lan Tuyết thản nhiên hỏi.
“Nghe nói là một tên bán hàng rong. Sau khi A Nô trở về cũng không hề nhắc gì đến hắn nữa. Có lẽ đã vứt bỏ nàng mà đi rồi.” Dịch Kiếm trả lời.
“Cũng coi như đáng thương. Bọn họ tốt xấu gì cũng đã cứu mạng chúng ta. Cứ an bài cho bọn họ thật tốt.” Hạ Lan Tuyết hạ lệnh, tiện đà nhíu mày nói: “Tối hôm qua trong thành đã xảy ra một chuyện lớn. Ngươi có nghe nói gì không?”
“Nghe nói, Dung thái sư đã xảy ra chuyện. Trong thành hiện nay nơi nơi đều có tuần tra, kinh thành giới nghiêm. Vất vả lắm thuộc hạ mới có thể vào thành được.” Dịch Kiếm vội vàng trả lời.
“Ngươi nghĩ là do ai làm?” Hạ Lan Tuyết hỏi.
Dịch Kiếm sờ sờ đầu, cẩn thận nói: “Thuộc hạ mặc dù có đoán, cũng không dám xác định. Vương gia vẫn nên cùng Phượng tiên sinh thương lượng thử xem sao. À đúng rồi, Phượng tiên sinh đâu?”
“Hắn ư…” Hạ Lan Tuyết cười vui sướng khi người gặp họa, hạ giọng nói: “Đang bị nữ nhân dây dưa rồi. Lúc ta trở về, thuận tiện đã mời luôn mấy danh kỹ đẩy lên giường Phượng Cửu. Ai bảo hắn không chăm sóc tốt cho Y Nhân, hại Y Nhân sinh bệnh.”
“A?!” Dịch Kiếm há hốc mồm. Vương gia thật sự là càng ngày càng ác, ác đến mức… thú vị.