EDITOR: DOCKE
Y Nhân nhìn nhìn Hạ Lan Tuyết, không biết nên trả lời thế nào.
“A Tuyết, quả nhiên không chết, đúng không?” Tốt xấu gì thì Dung Tú cũng ở trong cung đã lâu, bản lĩnh quan sát sắc mặt lời nói so với người thường vẫn hơn một bậc. Lúc hỏi đến chuyện này, trông thấy trên nét mặt Y Nhân không hề có vẻ bi thương, nàng liền biết Hạ Lan Tuyết tất nhiên không có việc gì.
“Phải.” Y Nhân trả lời theo bản năng.
Dung Tú nhẹ nhàng thở phào một hơi, rất tự nhiên nói: “Nếu vậy, là Bùi Nhược Trần đã an bài cho ngươi rời khỏi kinh thành cùng A Tuyết hội họp sao?”
Y Nhân lại nhìn nhìn Hạ Lan Tuyết, nhức đầu, không trả lời.
Dung Tú cho rằng cô chấp nhận, trầm ngâm một hồi, sau đó thấp giọng nói: “Sau khi ra khỏi thành, ta sẽ lập tức xuống xe. Y Nhân, đừng nói cho A Tuyết biết rằng ngươi đã gặp ta.”
“Ta sẽ không nói.” Y Nhân nói chắc như thề.
Cô cũng không cần phải nói.
Dung Tú cảm kích cười cười, ánh mắt nhất thời có điểm thê lương, “Ta và bệ hạ, đều có lỗi với A Tuyết. Cho dù hắn có thể tha thứ cho ta, chỉ sợ rằng bất kể thế nào cũng sẽ không thể tha thứ cho bệ hạ.”
“Chuyện đã làm rồi, vì sao cứ nhất định phải khẩn cầu người khác tha thứ chứ?” Y Nhân thản nhiên nói, “Nếu làm, tức là đã làm.”
Giống như bản thân cô cũng cảm thấy có lỗi với Viêm Hàn, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gặp hắn để giải thích cái gì hoặc khẩn cầu tha thứ.
Con người ta khi làm việc gì, đều phải có trách nhiệm.
Dung Tú giật mình, sau đó cười thê lương: “Đúng vậy, nếu đã làm, cần gì phải để ý xem có được tha thứ hay không nữa.”
Y Nhân im lặng một hồi, thản nhiên hỏi: “Ngươi có tính toán gì chưa?”
“Không biết nữa.” Dung Tú bất đắc dĩ trả lời. “Ta biết rõ sự tình sẽ phát triển như thế nào, nhưng lại bất lực. Ra khỏi thành, ta sẽ đi tìm gặp những người bạn cũ của phụ thân, xem có biện pháp nào truyền tin tức vào cung, báo hiệu cho bệ hạ biết được hay không.”
“Cẩn thận một chút.” Y Nhân dặn dò.
Lòng người khó đoán, nàng đơn thương độc mã đi nói cho người khác biết Tể tướng Thiên Triều cấu kết với kẻ thù bên ngoài, chỉ sợ không những không thể làm cho người khác tin tưởng, ngược lại sẽ dẫn đến họa sát thân.
Dung Tú có vẻ giật mình, nhìn Y Nhân. Thật ra, ấn tượng của nàng về Y Nhân rất nhạt nhòa. Ấn tượng sâu nhất chính là ngày ấy trong đại hội hoàng cung, cô đứng lên vì A Tuyết. Trừ lần đó ra, cảm giác mà Y Nhân tạo cho Dung Tú chỉ là một cô gái lặng lẽ, thậm chí có vẻ ngốc nghếch.
Nhưng mà giờ phút này, cô thản nhiên dặn dò như vậy, lại làm cho Dung Tú cảm thấy vô cùng ấm áp, cũng có một cảm giác rất kỳ quái – Kỳ thật, cô gái trước mặt rất thông thấu, cái gì cũng biết.
“Nghe nói, A Tuyết… Trong khoảng thời gian này, ngươi vẫn ở cùng với A Tuyết?” Dung Tú chần chờ hỏi.
“Đúng vậy.” Y Nhân gật đầu, “Lúc trước có một đoạn thời gian xa nhau, nhưng từ nay về sau, sẽ không còn rời xa nhau nữa.” Giọng điệu của cô không thể nghi ngờ, tự nhiên đến cực điểm.
Dung Tú ngẩn người, lập tức rõ ràng. Trong lòng không hiểu sao lại ghen tuông, thậm chí nàng có chút ghen tỵ với Hạ Lan Tuyết.
“A Tuyết là một người phi phàm. Sau này ngươi, phải quý trọng hắn.” Dừng một chút, Dung Tú đột nhiên thoải mái, mỉm cười nói.
Y Nhân gật đầu đồng tình.
Hạ Lan Tuyết ở một bên lẳng lặng lắng nghe, thần sắc dịu dàng, dịu dàng mà bình tĩnh.
“Nhớ lại, ta quen biết A Tuyết cũng đã được hơn hai mươi năm rồi.” Dung Tú nói tiếp. Vẻ mặt giống như vừa chạm phải điều gì, tràn đầy hoài niệm.
Có lẽ, lúc này đây, nàng mới chân chính mất đi Hạ Lan Tuyết.
Đã mất, mất hoàn toàn, còn hơn cả phân ly tử biệt. Hắn đã có người con gái khác có thể vì hắn không chút do dự. Hắn cùng với nàng, từ nay về sau đã không còn liên quan đến nhau nữa.
Y Nhân nghe vậy, đưa tay mân mê ngón tay, sau đó ngượng ngùng tiếp lời: “Còn chúng ta chỉ mới quen nhau chưa đầy hai mươi tháng.”
Dung Tú mỉm cười, nhìn Y Nhân như một tiền bối nhìn kẻ đi sau.
Bất kể thế nào, ký ức hai mươi năm đó, ký ức về thời niên thiếu thuần mỹ nhất của A Tuyết vĩnh viễn là của nàng. Địa vị này không ai có thể lật đổ được.
“Nhưng chúng ta còn có thể ở cùng với nhau mấy lần hai mươi năm nữa.” Y Nhân nói tiếp, ngây ngô mỉm cười, không chút để ý.
Hạ Lan Tuyết sóng mắt long lanh, mang theo ý cười dịu dàng mà nhìn Y Nhân.
Dung Tú cũng mỉm cười: Người hờ hững như Y Nhân, kỳ thật, cũng sẽ tranh.
Dùng tất cả những năm tháng còn lại của cuộc đời này để tranh với ký ức mà nàng đang có.
Dung Tú không nói gì nữa, Y Nhân cũng có vẻ trầm lặng. Trong toa xe khôi phục lại vẻ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bánh xe tầm thường ở bên ngoài.
Bất kể thế nào, Y Nhân cũng không chống chọi lại nổi cơn buồn ngủ.
Cô đưa hai tay lên áp má, nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu mơ màng.
Sau đó, xe ngựa ngừng lại, đã đến trạm kiểm soát.
Âm thanh của Phượng Thất từ ngoài vang lên: “Trong xe đều là gia quyến, không tiện gặp người.”
Bọn lính được một trận cười vang. Một tên vén rèm nhìn vào bên trong.
Bởi vì có chuyện khẩn cấp, đội phòng vệ kinh thành đã thay đổi toàn bộ nhân sự. Nhóm người này đều là thân tín của Hạ Lan Thuần hoặc Bùi Nhược Trần.
Hạ Lan Tuyết nghiêng người qua, mỉm cười với người nọ.
Người nọ nhất thời ngây người, ngay cả Dung Tú và Y Nhân ở ngay bên cạnh cũng chẳng thèm quan tâm nhìn kỹ.
Y Nhân vốn không cần cải trang, Dung Tú đã nhanh tay lấy khăn lụa ra che mặt, không để lộ dung nhan. Hạ Lan Tuyết vừa thầm mắng trong lòng vừa tiếp tục nhoẻn miệng cười. Đôi mắt xinh đẹp màu hồng phấn, long lanh trong suốt tựa như hoa nở, khoảnh khắc tuyết loạn.
Người nọ không tự chủ được, vươn tay muốn sờ lên mặt Hạ Lan Tuyết.
Ánh mắt Hạ Lan Tuyết cực lạnh, đã không thể ức chế nổi sát khí đang muốn phá tung cơ thể để bắn ra.
Toa xe phát lạnh.
Người nọ cũng không hiểu sao lại dừng tay, ngón tay khó khăn dừng lại cách má Hạ Lan Tuyết chừng một tấc.
“Gia quyến nhà ai?” Bên ngoài có tiếng người gặng hỏi.
“Là gia quyến của Bùi Phủ, phu nhân bên trong là cơ thϊế͙p͙ vừa mới nạp của Bùi đại nhân.” Phượng Thất không hề nao núng đưa qua một cuốn sổ con, sau đó khoanh tay thản nhiên nhìn đối phương.
Tên lính kia chần chờ một chút rồi nhận sổ. Hơi vừa lật ra, quả nhiên nhìn thấy có mộc ấn của Bùi phủ. “Quan trên!” Tên lính đổ mồ hôi lạnh toàn thân, nhanh chóng chạy đến, nhéo lấy tên tiểu quan đang định trêu chọc Hạ Lan Tuyết: “Là gia quyến của Thừa tướng!”
Sắc mặt tiểu quan trắng bạch như tuyết, lại ngẩng đầu. Hạ Lan Tuyết vẫn đang mỉm cười, nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, tao nhã vô tội.
“Vừa rồi, thiếu chút nữa đã đường đột phu nhân, thứ lỗi thứ lỗi. Gần đây kinh thành thật sự quá loạn. Phu nhân cũng nên đề phòng kẻ xấu, chú ý an toàn.” Người nọ nói xong, cúi đầu khom lưng, đi bước một lui về phía sau.
Hạ Lan Tuyết thầm than trong bụng: Xem ra, quyền thế của Bùi Nhược Trần ở kinh thành gần như đã địch nổi Hạ Lan Thuần. Phỏng chừng ngồi trên xe có là hoàng hậu, cũng không có lực uy hϊế͙p͙ đến cỡ này.
Đương nhiên, trên xe quả thật có một vị hoàng hậu…
“Còn muốn kiểm tra cái gì nữa không?” Phượng Thất đang giọng, cả tiếng quát hỏi.
“Không cần, không dám, không dám, không cần.” Người nọ lau mồ hôi, lập tức khoát tay cho đi.
Phượng Thất rất không khách khí trừng mắt một cái, sau đó oai dũng rút roi ngựa, vừa quất roi vừa quát: “Đi nào!”
Hạ Lan Khâm cùng Phượng Cửu gắt gao theo sát hai bên.
Cứ như vậy chạy được hơn một dặm đường, xem chứng không có ai đuổi theo, Phượng Thất cho xe ngựa dừng lại, sau đó xốc màn xe lên, thông báo với người bên trong đã có thể xuống xe được rồi.
Hạ Lan Tuyết sớm đứng ngồi không yên, nghe vậy lập tức bước xuống xe ngựa. Đang định quay đầu lột lớp hóa trang ra, bỗng nhiên nhớ đến Dung Tú lại dừng động tác, nhìn lại.
Dung Tú và Y Nhân cũng đi ra.
Dung Tú nhìn nhìn bốn phía, đúng là vùng ngoại ô kinh thành, không hề có người ở. Bầu trời quang đãng, sắc trời trong xanh. Ngoại trừ cỏ cây côn trùng, chẳng còn thứ gì khác.
“Cô nương có tính toán gì không?” Phượng Thất khéo hiểu lòng người, đi qua hỏi: “Là muốn đi theo chúng tôi, hay là…”
“Cám ơn tấm lòng trượng nghĩa tương trợ của mọi người, ta không thể liên lụy các vị, cứ từ biệt ở đây thôi.” Dung Tú cảm kích nói: “Không biết từ nơi này đến thành Thạch Đường có còn xa không?”
Thạch Đường, là thành trấn ở gần kinh thành nhất. Cai quản Thạch Đường cũng là môn sinh (học trò) đắc ý nhất của Thái sư.
“Đi theo con đường này khoảng hai mươi lý nữa.” Phượng Thất chỉ vào con đường nhỏ bên cạnh, trả lời.
Dung Tú gật gật đầu, lập tức cáo từ. Mới vừa quay người lại, giống như chợt nhớ đến cái gì, lại quay lại. Nàng nhìn Y Nhân, sau một lúc lâu mới nặng nề mà nói một câu, “Các ngươi ở cùng nhau rất tốt, rất tốt.”
Các ngươi, đó là chỉ Hạ Lan Tuyết cùng Y Nhân.
Y Nhân còn chưa nói gì, Hạ Lan Tuyết đã hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Ngươi cũng bảo trọng.”
Âm thanh rất thấp, đủ thấp để không thể phân rõ nam nữ, chỉ cảm thấy nồng đậm dị thường, giống hương rượu sau khi lên men. Dung Tú hơi có vẻ kinh ngạc nhìn qua, nhìn kỹ mặt mày Hạ Lan Tuyết. Trông thấy phong tình long lanh trong đôi mắt thật dài kia, bỗng nhiên giật mình, nhưng cũng không lên tiếng.
Dung Tú cười cười, gật gật đầu với anh. Sau đó xoay người, một mình một bóng đi về phía con đường hoang vắng thê lương.
“Vương gia…” Dịch Kiếm đi đến bên cạnh Hạ Lan Tuyết, hơi có vẻ nghi ngờ hỏi xin chỉ thị: “Có cần phải…”
“Đi theo nàng, bảo vệ nàng đến Thạch Đường an toàn.” Hạ Lan Tuyết nhìn theo bóng lưng Dung Tú, ngắn gọn dặn dò một câu. Sau đó xoay người, nhìn Y Nhân mỉm cười, nói: “Vừa rồi lúc ở trong xe, ta ngửi thấy vị chua, không biết nàng có ngửi được không?”
Y Nhân ngẩng đầu nhìn trời.
Hạ Lan Tuyết lại cười, đưa tay tháo gỡ lung tung trang sức trên đầu, lại thuần thục xóa sạch lớp son phấn hóa trang trên mặt.
Phượng Cửu nhìn thấy tác phẩm đắc ý của mình chỉ đảo mắt một cái đã thành một đống rác bỏ thì hơi tiếc nuối, không cam lòng nói: “Thật ra Vương gia hoa trang thế này cũng rất đẹp…” Phần cuối của lời nói sớm đã bị Hạ Lan Tuyết dùng ánh mắt muốn ăn thịt người trừng cho nuốt trở về.
Hạ Lan Khâm cũng lột bỏ lớp dịch dung, tinh thần sảng khoái hít thở không khí.
“Thế nào? Các ngươi có tính toán gì không?” Phượng Thất khôi phục lại giọng nói ương lợi của mình, tò mò hỏi.
“Phượng cô nương thì sao?” Hạ Lan Tuyết không vội trả lời mà hỏi lại Phượng Thất.
Phượng Thất sáng sủa trả lời: “Sauk hi tiễn các ngươi xong, ta phải đến Lưu Viên lôi Lưu Trục Phong ra, sau đó cùng hắn đi tìm Lục Xuyên.”
“Vì sao phải tìm Lục Xuyên?” Hạ Lan Khâm kinh ngạc hỏi: “Nghe nói kẻ nào gặp được Lục Xuyên đều phải chết.”
“Ta sẽ không chết.” Phượng Thất chớp mắt cười nói: “Ta là sát tinh của hắn.”
Phượng Cửu cũng cười: “Cũng bởi vì tỷ là sát tinh của hắn, cho nên Lục Xuyên sẽ càng không gặp tỷ.”
“Hắn không biến mất liền không thấy tăm hơi? Đệ nghĩ rằng Phượng Thất của đệ là người dễ nghe lời như vậy sao?” Phượng Thất bĩu môi, lơ đễnh nói: “Lúc này đây, nếu hắn còn chạy thoát, ta sẽ không mang họ Phượng!”
“Vậy họ gì?”
“Họ Lục!” Phượng Thất giảo hoạt trả lời.
Phượng Cửu cũng cười, tràn đầy sủng nịch cùng bất đắc dĩ.
Hai tỷ đệ nọ nói chuyện đến quên cả trời đất. Hạ Lan khâm đứng nghe mà đầu óc mờ mịt: Nghe giọng điệu, có vẻ như Phượng Thất thật sự muốn đi gặp Lục Xuyên tìm xui thì phải.
Nhưng mà, Lục Xuyên là ai chứ? Là Kiếm thần trong truyền thuyết!
Tuy Phượng Thất tài giỏi, nhưng cũng chỉ giới hạn trong thương trường mà thôi. Nàng đi tìm hắn, xác định chắc chắn sẽ có hại!
Ngẫm nghĩ một hồi, Hạ Lan Khâm dâng trào hào khí. Cho dù đối phương có là Lục Xuyên trong truyền thuyết, hắn cũng muốn che chở n