Xác của Lạc Thần Di dính đầy máu, cả cơ thể cuộn lên một mùi hương tanh tưởi.
"Ả ta, chính là ả đã giết chết Lạc tiểu thư!".
Một giọng nói chua chát đánh vỡ sự hoảng sợ của mọi người. Người này không ai khác chính là Liễu Tử Lộ.
Chu đại nhân nhíu mày, phân phó cho hạ nhân chuẩn bị dụng cụ để dọn xác Lạc Thần Di, rồi còn cho người báo với Lạc gia rằng nàng ta đã chết.
"Liễu tiểu thư nói vậy là có ý gì?". Thấy Liễu Tử Lộ dáng vẻ vừa sợ sệt, lại vừa kiên định chỉ vào mình, nói mình là thủ phạm, Chu Vân không khỏi liếc mắt, nhíu mày lạnh lùng.
"Lúc đó ta đi qua đây, chính mắt ta thấy ngươi nói gì đó với Lạc tiểu thư, sau đó dùng dao giết chết nàng!". Liễu Tử Lộ bộ dáng nhân chứng đứng ra nói.
Mọi người hít một ngụm khí lạnh.
"Liễu tiểu thư, vậy người có bằng chứng gì không mà nói nàng ấy đã giết người?". Lúc này, Tư Lạp đi ra, nhếch miệng cười, phẩy chiết phiến quạt vài cái. Bộ dáng tiêu sái thoải mái khiến Liễu Tử Lộ thoáng đỏ mặt, nhưng rồi cũng điềm nhiên chỉ vào bàn tay của Lạc Thần Di:"Trong tay nàng ấy có nắm chặt trâm ngọc của Chu Vân, hơn nữa, trong lúc vùng vẫy vì bị đâm, chắc chắn máu đã bắn lên áo ngoài của Chu Vân. Các người xem, nàng ấy hiện tại không mặc áo khoác ngoài, tất nhiên là để che đậy vết máu rồi!".
Chu Dực nhất thời ngẩn ra, híp mắt nhìn Chu Vân. Trong tiệc thiết đãi, ông để ý nghĩa nữ này của mình dường như cũng có cảm tình đối với Thái tử, lúc nào cũng nhìn chằm chằm hắn, nhìn đến nỗi không chớp mắt. Chẳng lẽ, do ghen ghét Lạc Thần Di có thể trở thành địch thủ của mình nên.....Chu Dực lắc đầu, ông không muốn tiếp tục nghĩ nữa.
Chu Khôi nãy giờ im lặng cũng không thể tiếp tục, nhưng dáng vẻ lại đầy sự bình tĩnh:"Liễu tiểu thư, đó cũng chỉ là lời nói từ một phía của người, không có vật chứng xác thực!".
"Ai nói không có?". Liễu Tử Lộ có chút tức giận, nhìn nhìn xung quanh, sau đó lại chạy tới chạy lui, cuối cùng không biết lôi từ đâu ra một mảnh xiêm y ngoài màu trắng, dính đầy máu.
Lần này thì không ai có thể biện hộ được cho Chu Vân. Tang chứng vật chứng đầy đủ cả rồi.
Đám gia đinh đi tới, chuẩn bị dời thi thể của Lạc Thần Di lên giá (thực chất cũng không biết là gì nữa, thấy trong phim người ta hay để xác của nạn nhân lên một tấm vải trắng, hai bên buộc hai chiếc gậy dài, sau đó có hai người khiêng đi).
"Khoan đã, không ai được động tới thi thể Lạc Thần Di!". Đúng lúc này, giọng nói non nớt pha chút lười biếng của Huỳnh Mặc Viên vang lên.
Đám gia đinh không biết nàng là Thái tử phi, vẫn có ý định mang thi thể đi.
"Thái tử phi nói các ngươi dừng, chẳng lẽ các ngươi không nghe thấy?". Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu tràn đầy sát khí của Tô Cẩn Hạo nhanh chóng phát ra. Đám gia đinh cảm thấy sống lưng lạnh loạt, vội vàng buông ra.
Đang trong lúc mọi người chưa kịp hiểu gì thì bỗng từ bên ngoài truyền vào tiếng khóc thảm thiết:"Ô ô, Di nhi, Di nhi của ta?!".
Ra là cặp phu thê Lạc gia, phụ mẫu của Lạc Thần Nhi.
Bọn họ thấy xác nữ nhi nhà mình, liền xông vào Chu Vân, gào lên:"Con tiện nhân, sao mày có thể làm vậy với nữ nhi tao? Đồ độc ác, ác nhân."
Chu Vân như bỏ ngoài tai, nhắm hờ mắt. Chu Khôi cản hai người:"Lạc thúc, Lạc nương, xin đừng kích động, chuyện này chưa chắc đã do Vân tỷ làm!". Trong lòng y, cũng mong là như vậy.
Phu thê Lạc gia nghe vậy, khẽ hừ một tiếng, sau đó phất tay áo đứng sang một bên.
Huỳnh Mặc Viên đến gần xác Lạc Thần Di, ngồi xổm xuống, sau đó khẽ động sào gáy, động mạch tĩnh ở cổ, rồi tới bụng:"Thân thể đã lạnh. Vào thời điểm nghe thấy tiếng hét của Liễu tiểu thư, hẳn đã là giờ Hợi(21h - 23h). Xác lạnh như vậy, cũng phải để hơn 1 canh giờ(2h). Mà theo thởi điểm Liễu tiểu thư nhận thấy nạn nhân chết, mới chỉ có hơn 1 khắc(15p)....."
Nghe Huỳnh Mặc Viên nói vậy, mỗi người đều mang mỗi biểu cảm khác nhau. Chu Dực thì vô cùng tán thưởng. Chu Vân và Chu Khôi cũng tương tự. Phu thê Lạc gia thì không quá hiểu. Tư Lạp ánh mắt mang vài phần thưởng thức. Tô Cẩn Hạo vừa bất ngờ lại vừa tự hào. Còn Liễu Tử Lộ.....thì là một bụng hoảng sợ cùng kinh hãi.
"S....Sao lại....Thái tử phi....đang nói bậy bạ gì vậy?". Khó khăn lắm nàng ta mới nói ra được một câu.
"Sao là sao? Chu đại nhân cứ cho người tới kiểm định lời ta nói sẽ rõ.". Huỳnh Mặc Viên ánh mắt nghiêm túc lạ thường, cả người toát ra cỗ khí thế trang nghiêm vương giả.
Chu Dực gật đầu. Vừa nãy Liễu Tử Lộ nói khiến ông thực sự kinh hãi, vì vậy nhất thời không nhớ ra. Ông nhanh chóng cho người đến giám định.
"Bẩm Thái tử, Thái tử phi, Chu đại nhân, đúng là thân thể của Lạc tiểu thư đây thực chất đã chết cách đây hơn 1 canh giờ rồi. Hơn nữa.....".
"Hơn nữa, còn không phải chết do bị đâm!". Nghe giám định nói, Huỳnh Mặc Viên liền tiếp lời.
"Không phải chết do bị đâm?". Chu Dực nhíu mi.
Tô Cẩn Hạo rất phối hợp, không kiêng dè ngồi xổm xuống trước thi thể, mở đồng tử nạn nhân, sau đó vạch mũi lên, rồi nói:" Là chết do trúng độc!".
"Độc?!". Nhất tề hô lên.
Nghe đến độc, Tư Lạp liền ngồi xuống theo, mạch tượng của người chết y chưa bắt qua bao giờ, vì vậy chỉ đành rút kim châm ra, châm vào tuyến ức của nạn nhân rồi đưa lên.
"Cái này.....là Cô Vạn tán?". Tư Lạp hơi bất ngờ. Không phải bất ngờ do loại độc mà là bất ngờ bởi độc đều có gốc ở Phượng Song. Chẳng lẽ có liên quan tới Phượng Song hoàng triều?
"Cô Vạn tán có thể khiến các động mạch co thắt, máu tắc nghẽn, ngừng lưu thông, dẫn đến gây choáng váng, sau 1 khắc sẽ khó thở, 2 khắc sẽ xuất huyết từ mũi, tiếp đó là trạng thái hôn mê và cuối cùng là tử vong.". Tư Lạp giải thích.
"Vậy có lẽ hung thủ thật sự đã ra tay từ trước, sau đó tìm cách để khiến Lạc Thần Di gây họa, sau đó tính toán trước để Chu đại nhân sai sử Chu Vân dùng hình phạt trong hình phòng để giáo huấn nàng ta. Cuối cùng, chỉ chờ thời cơ độc phát tác." Tô Cẩn Hạo bừng tỉnh, tiếp.
Mọi người gật gù, thầm cảm thấy có lý.
Nhưng.....
"Nhưng vì sao lại có thêm vết dao? Nếu chỉ cần để độc phát tác, khiến Di nhi chết là xong....cần gì phải có thêm chứ? Mà nếu có thêm vết dao, rốt cục hung thủ đã làm cách nào, vào thời điểm nào?". Lạc phu nhân chấm nước mắt, nói.
"Mấu chốt chính là đây. Nếu cứ để vậy, chắc chắn rất dễ bị phát hiện. Vì vậy, hung thủ đã thêm vào các vết chém, nhằm tạo hiện trường giả, dùng vết chém để khai thông huyệt đạo, giúp máu lưu thông, để máu dính bắn lên y phục đã chuẩn bị trước của Chu Vân. Còn thời gian....". Tô Cẩn Hạo nhếch miệng.
"Về phần thời gian, chẳng phải chính là trong lúc Liễu tiểu thư hét lên, khiến cho Chu Vân phân tâm, chừa thời gian cho hung thủ nhảy xuống giết ư?". Huỳnh Mặc Viên tự tin dõng dạc nói, vẻ mặt đầy hứng thú. Còn về phần hứng thú từ đâu mà ra, bản thân nàng cũng không hiểu.
Liễu Tử Lộ trợn trắng mắt, lắp bắp:"Chẳng lẽ các người nghi ngờ ta?"
Vẻ mặt Huỳnh Mặc Viên vô tội:"Chẳng lẽ không phải?".
"Ta...ta, ta chỉ là nữ tử nhỏ nhoi, sao có thể làm mấy việc đó chứ. Bằng chứng đâu mà các người nói ta vậy?". Nàng ta lùi một bước, ánh mắt ngập nước, ủy khuất không thôi.
"Bằng chứng ư?". Tô Cẩn Hạo cười lạnh.
"Thứ nhất. Canh hai(giờ Hợi) khuya khoắt, một mình người đi ra ngoài làm gì? Đi tản bộ? Nhã hứng thật nặng nha. Còn đi nhà xí? Bản thân ta nhớ là nhà xí của Chu phủ hình như không có cần đi qua hình phòng!". Chu Khôi lạnh lùng nhìn Liễu Tử Lộ.
"Ta...ta...."
"Thứ hai, vì sao Liễu tiểu thư đây lại có thể khẳng định chắc chắn xiêm y của Chu Vân dính máu, lại còn được giấu đi? Chẳng phải người nói nhìn thấy Chu Vân giết người ư? Chẳng lẽ người lại đứng lại, không sợ bị diệt khẩu à? Mà cho dù Chu Vân không có ý định giết người, chẳng lẽ nàng lại ở trước mặt người mà giấy xiêm y đi, rồi lại để người tìm ra?". Huỳnh Mặc Viên nói, từng câu từng chữ như muốn tâm vào tim đen của Liễu Tử Lộ.
Nàng ta hoảng sợ, ngồi bệt xuống đất.
Kết quả, Liễu Tử Lộ chính là kẻ đứng sau, giật dây cho đám tùy tùng ám vệ của mình giết chết Lạc Thần Di, đổ tội cho Chu Vân. Vốn là muốn tiếp tục giết chết Chu Vân, đổ tội cho Huỳnh Mặc Viên, nhưng việc này mãi chỉ là ý định hão huyền.