Minh Hoàn chớp mắt, nước mắt rơi xuống: “Chàng cho rằng ta không dám cắn chàng thật đúng không? Ta… Ta dám cắn chàng đó…”
Thực ra nàng cũng cực kỳ hung dữ đấy.
Thế nhưng nàng sợ Lưu Đàn.
Ngộ nhỡ nàng chọc giận Lưu Đàn, Lưu Đàn muốn giết nàng thì biết làm thế nào?
Lưu Đàn đặt ngón tay phải lên môi nàng rồi ấn nhẹ xuống bờ môi mềm mại đó: “Hoàn Hoàn ngốc. Nếu nàng giận thì ta thà rằng nàng đánh ta, mắng ta, cũng không muốn thấy nàng lén lau nước mắt đâu.”
Minh Hoàn há miệng cắn xuống đầu ngón tay hắn. Nàng cắn một cái thật mạnh, cắn rách ngón tay hắn.
Lưu Đàn cũng không có cảm giác đau. Một vết thương nhỏ xíu thế này với hắn mà nói, cũng đâu tính là cái gì.
Minh Hoàn cắn hắn chảy máu xong thì cũng cảm thấy hình như nàng có hơi quá đáng. Mười ngón tay liền với tim, nhất định là Lưu Đàn đau lắm.
Thế nhưng…
Nàng thực sự giận lắm lắm. Nàng vẫn còn muốn khóc giống như trước.
Trên môi Minh Hoàn có dính ít máu của Lưu Đàn, một sắc màu rất diễm lệ ngay trên cánh môi mềm mại đỏ tươi của nàng.
Bất kể lúc nào, Minh Hoàn cũng rất đẹp. Nàng là cô gái xinh đẹp nhất trong lòng Lưu Đàn. Trên đời này Nhược Thủy ba nghìn gáo, chỉ có một mình Minh Hoàn khiến cho Lưu Đàn cảm thấy có húng thú.
Lưu Đàn tách môi nàng ra, ép nàng há miệng. Hắn nhìn hàm răng trắng muốt của nàng: “Sao nàng không nói gì nữa? Có phải là bị va vào răng rồi không? Có đau không?”
Minh Hoàn khe khẽ lắc đầu.
Lưu Đàn nhẹ nhàng vuốt ngón tay lên bờ môi non mềm của nàng, lau đi vết máu kia. Hắn kề trán lên trán Minh Hoàn: “Ta không thích công chúa Xứng Tâm, không thích tí nào hết. Ta yêu Hoàn Hoàn nhất.”
Minh Hoàn nói: “Chàng nói chàng nhớ nàng ta.”
Lưu Đàn nói: “Ta chỉ muốn xem phản ứng của nàng thôi mà. Muốn xem xem nàng có ghen hay không.”
Minh Hoàn lại nói: “Chàng còn bảo ta tiếp đãi nàng chu đáo nữa.”
Lưu Đàn giơ ngón tay bị thương tới trước mắt Minh Hoàn: “Đó cũng là ta bị quỷ ám, muốn xem nàng có biết ghen hay không, muốn biết nàng có để ý tới ta không.”
Minh Hoàn còn định nhắc tới chuyện cái khăn tay, thế nhưng Lưu Đàn đã giơ ngón tay ra trước mắt Minh Hoàn: “Tay ta đau quá, còn đang chảy máu nữa này. Hoàn Hoàn ơi, thật sự đau vô cùng.”
Minh Hoàn mà cắn người thật thì cũng rất lợi hại. Nàng cũng không nghĩ thêm về những chuyện khác mà lấy ra một cái khăn tay từ trong tay áo: “Ta băng lại ngón tay cho chàng.”
Lưu Đàn cười khẽ một tiếng.
Hắn cũng không biết nên nói gì nữa.
Kiếp trước, cô bé này quật cường như vậy, hắn dỗ thế nào cũng không dỗ được, cuối cùng chỉ có thể ép buộc nàng giống như lúc trước, bắt nàng làm đủ điều mà nàng không muốn làm.
Thế nhưng bây giờ hắn không cần phải dỗ dành gì, chỉ giải thích hai ba câu là cô nàng ngốc nghếch này đã quên thù ngay, lại còn muốn băng bó vết thương cho hắn nữa chứ.
Vết thương nhỏ tí xíu này, Lưu Đàn đâu thèm bận tâm. Miễn là do Minh Hoàn cắn thì thậm chí hắn còn cảm thấy để lại vết sẹo mới tốt.
Nhưng mà, Lưu Đàn híp mắt lại rồi nói: “Ta không cần băng bó.”
Hắn đặt ngón tay bên môi Minh Hoàn: “Này.”
Minh Hoàn cảm thấy tính tình Lưu Đàn thực sự quá mức trẻ con. Chỉ có con nít mới cho ngón tay vào trong miệng để cầm máu khi bị thương thôi.
Minh Hoàn mới không muốn đâu.
Nàng nói: “Có giọt máu, để ta lấy khăn lau đi cho chàng.”
“Thực sự đau quá. Ta sợ lắm.” Lưu Đàn nói, “Là do Hoàn Hoàn cắn ra nên giờ Hoàn Hoàn phải an ủi ta.”
Khuôn mặt hắn tuấn tú, đầu lông mày hơi nhăn lại. Tướng mạo Lưu Đàn thực sự rất đẹp, rất có hương vị đàn ông. Thân hình hắn cao to, dáng người cũng đẹp cực kỳ, nhưng lại không hề thô kệch mà mang theo mấy phần tôn quý của công tử thế gia trẻ tuổi.
Khi hắn nhìn Minh Hoàn chăm chú thì ánh mắt rất dịu dàng, gần như có thể khiến cho người ta tan chảy. Đó là một ánh mắt rất thâm tình, dường như cả đời này, hắn chỉ dùng ánh mắt này để ngắm nhìn một người thôi.
Minh Hoàn hết cách, đành phải ngậm ngón tay hắn một lát.
Chờ cho máu không còn chảy nữa, Minh Hoàn mới ngồi dậy rồi dùng khăn băng lại ngón tay cho hắn. Nàng còn đặc biệt cẩn thận thắt một cái nơ bướm.
Lưu Đàn xoa mặt Minh Hoàn. Hoàn Hoàn của hắn sao lại tốt đến thế, nàng cũng ngoan quá rồi.
Minh Hoàn nói: “Đừng sờ mặt ta, tay chàng ráp quá.”
Da dẻ nàng mịn màng, không hề có một chút xíu tỳ vết nào mà tay Lưu Đàn thì…
Quanh năm múa đao cầm thương, cưỡi ngựa bắn tên, đầu ngón tay hắn đều có vết chai mỏng. Hơn nữa, màu da Lưu Đàn cũng không trắng lắm. Hắn quanh năm ở bên ngoài, làn da có màu lúa mạch. Da Minh Hoàn óng ánh trong suốt như băng tuyết vậy, tay Lưu Đàn đặt lên mặt nàng tạo thành đối lập rất rõ nét.
Mặt nàng thì nhỏ mà tay Lưu Đàn lại rất to, có thể che kín cả khuôn mặt nàng. Thế nên, kẻ tự cho mình là quý công tử tuấn tú phong lưu cũng không hề thô ráp là Lưu Đàn, ở trước mặt mỹ nhân tinh xảo như ngọc lưu ly mới rốt cuộc phát hiện bản thân thực ra hơi thô.
Lưu Đàn: “…”
Nội tâm Lưu Đàn bị tổn thương.
Có phải Minh Hoàn không thích kiểu người như hắn không? Phải chăng Minh Hoàn thích cái loại ẻo lả giết gà cũng phải cố sức?
Lưu Đàn cực kỳ không phục: “Ta cứ muốn sờ đấy.”
Hắn còn hết sức bỉ ổi nhéo nàng hai cái.
Mặt Minh Hoàn bị hắn giày vò, trong nháy mắt bị bóp đỏ cả lên, nàng nói: “Đau quá. Đau cực kỳ, điện hạ chàng…”
Lưu Đàn không chỉ nói dối hết lần này tới lần khác mà còn không biết thương hương tiếc ngọc.
Hai mắt Minh Hoàn đột nhiên lóe lên một cái. Nàng nhớ tới việc trước kia Lưu Đàn từng lừa gạt nàng.
Hắn lừa nàng thành thân với hắn, còn lừa nàng nói nàng mang thai nữa.
Chuyện của công chúa Xứng Tâm, phải chăng hắn cũng đang lừa nàng?
Có phải Lưu Đàn muốn trái ôm phải ấp. Vừa có được nàng mà bên kia còn muốn có công chúa Xứng Tâm nữa?
Minh Hoàn không nhịn được mà suy nghĩ vẩn vơ.
Nàng nói khẽ: “Vừa rồi điện hạ không có lừa ta đấy chứ?”
“Lừa nàng cái gì?”
“Điện hạ chắc chắn là chàng chưa từng thích công chúa Xứng Tâm, rằng chàng với nàng ta căn bản không có gì hết?”
Lưu Đàn nhìn vẻ mặt nàng nghiêm túc thì không nhịn được mà bật cười: “Dĩ nhiên là chắc chắn rồi.”
Minh Hoàn hỏi: “Vậy thì vì sao điện hạ giữ lại khăn tay đính ước mà công chúa Xứng Tâm đưa cho chàng?”
Lưu Đàn ngẩn người: “Khăn tay nào?”
Hắn thật sự là người trong sạch. Đồ của Minh Hoàn thì hắn sẽ nhận, còn những người con gái khác thầm mến hắn, hắn sẽ không chạm vào một người nào.
Minh Hoàn nói: “Trước khi điện hạ đi, ta thu xếp quần áo cho điện hạ thì phát hiện ra một cái khăn tay, bên trên thêu một chữ ‘Tâm’. Thị nữ nói rằng đó là khăn mà công chúa Xứng Tâm tặng cho chàng.”
Lưu Đàn giải thích: “Ta thật sự chưa từng nhận đồ của nàng ta. Ta cũng chưa từng chạm vào nàng ta —— không đúng, chỉ chạm qua có một lần thôi. Lúc đó nàng ta đi xuống bậc thềm định cố tình ngã lên người ta, muốn sàm sỡ ta. Đương nhiên ta sẽ không để cho nàng ta chiếm lợi nên lập tức đẩy nàng ta ra, làm nàng ta ngã gãy chân. Ngoại trừ lần đó ra, ta không còn có tiếp xúc gì khác với nàng ta. Hoàn Hoàn à, là thị nữ nào đã nói cho nàng biết những việc này?”
Minh Hoàn cũng nhận ra điểm không thích hợp: “Là Trân Nhu. Nàng ta và Sở tam công tử lén lút qua lại, bị ta tặng cho Tam công tử rồi.”
Thoáng chốc, Lưu Đàn hiểu ra ngay.
Thảo nào công chúa Xứng Tâm sẽ tới sớm hơn kiếp trước một khoảng thời gian. Thảo nào ả ta có thể chia rẽ hắn và Minh Hoàn, hại Minh Hoàn bị chọc tức đến mức rời khỏi Vương phủ.
Hóa ra, phía sau lại có Sở Tinh Trạch chỉ điểm.
May mà hắn kịp thời tới dỗ Minh Hoàn, nếu không, giả sử Sở Tinh Trạch phái người đến lén bắt cóc Minh Hoàn đi mà không để lại một chút chứng cứ nào, đến lúc đó Lưu Đàn nhất định phải đánh tới Hiến Châu.
Lưu Đàn nâng tay gõ lên trán Minh Hoàn: “Lời của thị nữ mà nàng cũng tin được. Ả ta được người khác giật dây, cố ý gây chia rẽ. Hoàn Hoàn, nếu nàng không tin thì về phủ kiểm tra danh sách người đi theo ta tới kinh thành năm ngoái là biết chắc chắn không có ả ta. Nếu ả đã không theo ta tới kinh thành thì làm sao biết được những chuyện này?”
Lúc này Minh Hoàn mới phản ứng lại.
Giờ nàng mới nhận ra bản thân thật là đần quá.
Có rất nhiều chuyện, chỉ cần nàng tìm hiểu kỹ lưỡng là có thể biết được kết quả, nhưng nàng không hề xử lý nghiêm túc mà chỉ đoán mò trong lòng.
Lưu Đàn nhéo cằm Minh Hoàn: “Sao lại không nói gì nữa?”
Minh Hoàn nhẹ giọng nói: “Điện hạ, có phải ta ngốc quá không?”
Lưu Đàn cười ôm nàng vào lòng.
Hắn cũng không biết nên nói thế nào. Minh Hoàn đúng là quá ngốc, ngốc đến mức làm hắn đau lòng.
Hiểu lầm lần này thực ra cũng không phải là lỗi của Minh Hoàn. Là hắn muốn thăm dò tình cảm của nàng nên mới có thể dẫn đến việc nàng buồn bực không vui nhiều ngày thế này.
Nhưng nàng tìm ra ngọn nguồn sự việc lại cảm thấy là chính nàng ngay từ đầu đã không phân rõ đúng sai.
Thực ra Lưu Đàn không nghĩ thông được. Hắn xấu xa thế này, sao lại chìm đắm trên người một cô gái tốt như Minh Hoàn không thoát ra được.
Lưu Đàn gật đầu, nói: “Là rất ngốc đó, Hoàn Hoàn.”
Nửa bên mặt Minh Hoàn vẫn đỏ ửng như cũ, dấu vết bị Lưu Đàn nhéo vừa nãy cũng chưa tan hết.
Lưu Đàn nói: “Nhưng mà, có ta ở đây, bất kể là hiểu lầm gì, ta cũng sẽ làm sáng tỏ. Bất kể phát sinh chuyện gì, ta cũng sẽ không trách nàng. Ta sẽ luôn thích nàng. Cho nên, Hoàn Hoàn à, nàng có ngốc nghếch chút cũng không sao. Chỉ cần ta còn sống thì ta sẽ bảo vệ nàng.”
Lưu Đàn thích Minh Hoàn, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích rồi, vừa gặp đã thương. Có lẽ, bởi vì từ nhỏ Lưu Đàn đã là kẻ có lòng dạ đen tối thủ đoạn tàn nhẫn, cho nên hắn đặc biệt hướng tới những thứ tốt đẹp. Khi một Minh Hoàn trong sạch đơn thuần lọt vào tầm mắt hắn thì hắn tựa như mãnh thú ngắm trúng con mồi, dán chặt mắt vào nàng, không thả ra nữa.
Tướng do tâm sinh. Minh Hoàn khiến hắn rung động không chỉ bởi dung mạo khuynh thành của nàng mà còn bởi vẻ ngây thơ đơn thuần toát ra trong đôi mắt trong sáng của nàng.
Minh Hoàn nói: “Điện hạ, hình như ta chẳng có cái gì được cả, chỉ biết kéo chàng về phía sau thôi. Thân phận của ta không cao bằng công chúa Xứng Tâm, còn không đủ tài trí nữa. Sau này chàng sẽ không chán ta thật sao?”
Thực sự sẽ không nhìn chán gương mặt này của nàng, sau đó gặp được niềm vui mới rồi cho giết nàng sao?
Lưu Đàn thở dài: “Hoàn Hoàn ngốc.”
Thứ hắn muốn không phải là một người con gái có địa vị cao, không phải người đủ thông minh, mà là người con gái hắn yêu thương. Duyên phận huyền diệu khó giải thích, Lưu Đàn chỉ thích một mình nàng thôi.
Hơn nữa, Lưu Đàn cảm thấy mặc dù có đôi khi Minh Hoàn hơi cố chấp, hơi mơ hồ chút, nhưng nàng cũng không mù quáng trong tất cả mọi chuyện. Đáy lòng nàng tự có tiêu chuẩn để đối đãi với hết thảy.
Về phần địa vị gì đó.
Hắn đường đường là Mục Vương, chẳng lẽ còn cần địa vị của một người con gái giúp đỡ hắn sao? Có lẽ xuất thân của Minh Hoàn cũng không cao, nàng không phải là công chúa, không phải quận chúa, đây là thứ trời cho. Thế nhưng, sau khi nàng gả cho Lưu Đàn thì Lưu Đàn sẽ cho nàng rất nhiều thứ. Lưu Đàn sẽ trao cho nàng địa vị mà người người đều phải ngước lên nhìn.
Ai bảo hắn yêu thích Minh Hoàn như vậy chứ, yêu thích đến mức hắn hận không thể móc tim ra cho nàng.
Lưu Đàn nói bên tai Minh Hoàn: “Chúng ta động phòng ở đây đi, được không? Ta sẽ dùng hành động nói cho nàng biết, ta sẽ không chán.”