Đa số thị nữ trong phủ đều có quy củ. Người không chống lại được đàn ông quyến rũ như Trân Nhu, thực ra là số ít.
Ngày kế, Minh Hoàn nhắc sơ qua một câu trước mặt Mục thái phi. Nàng chỉ nói là Sở tam công tử vừa ý một hầu gái trong viện nên nàng đã thưởng người này cho Sở tam công tử rồi.
Mục thái phi gật đầu, lúc đó bà cũng không nói thêm gì. Sau đó, Mục thái phi cho điều tra thì mới phát hiện là thị nữ này không chịu được cô đơn nên lén lút qua lại với Sở Tinh Trạch, bà lập tức nổi giận. Suy cho cùng ở một mức độ nào đó, thị nữ trong phủ cũng đại diện cho thể diện của phủ Mục Vương. Người hầu cũng không có quy củ thì chắc hẳn chủ nhân dạy bảo không đủ nghiêm khắc. Mục thái phi lại cảnh cáo đám thị nữ trong phủ một lượt, cũng cho mấy người nhìn qua lẳng lơ quyến rũ ra khỏi phủ.
Sở Tinh Trạch với Sở Tinh Tế ở lại Mục Châu một thời gian. Hai người cũng sẽ sớm phải quay về Hiến Châu.
Hơn một tháng qua, tuy rằng Sở Tinh Trạch bực bội vì không thể giết được Sở Tinh Tế, không thể lật đổ Sở Tinh Tế để trở thành thế tử Hiến Châu, thế nhưng sau này hắn cũng không phải là không có cơ hội ra tay. Thứ mà hắn để ý hơn là việc ngày ấy Minh Hoàn bắt gặp hắn với Trân Nhu tằng tịu với nhau. Sau lần đó gặp lại, ánh mắt Minh Hoàn nhìn Sở Tinh Trạch càng lãnh đạm hơn.
Suy nghĩ của Minh Hoàn thực ra rất đơn giản, Sở Tinh Trạch đã làm khách ở phủ Mục Vương, thì phải có dáng vẻ của người làm khách. Giả sử Sở Tinh Trạch thích Trân Nhu thì cứ trực tiếp sảng khoái mà nói với Minh Hoàn hoặc là với Mục thái phi. Minh Hoàn và Thái phi đều sẽ vui vẻ tặng Trân Nhu cho Sở Tinh Trạch. Thế nhưng, Sở Tinh Trạch lại không làm như vậy.
Hắn giấu diếm chủ nhà, thông ɖâʍ với thị nữ trong nhà người ta. Ở một mức độ nào đó, Sở Tinh Trạch đã quá vô lễ với người ta.
Trước khi rời đi một ngày, Sở Tinh Trạch cố gắng đợi Minh Hoàn bên bờ hồ trên con đường mà nàng sẽ đi qua.
Sẩm tối, Minh Hoàn đi tới chỗ Mục thái phi thăm hỏi trở về, đến nửa đường thì bị Sở Tinh Trạch gọi lại. Mặc dù có chút khó hiểu thế nhưng theo lễ phép, Minh Hoàn chỉ có thể dừng bước.
Sở Tinh Trạch mặc trường bào màu trắng, tóc đen dùng trâm ngọc buộc lên một nửa, tròng mắt hắn đen như mực, bên môi mang theo nụ cười dịu dàng: “Chị dâu.”
Minh Hoàn gật đầu, nói: “Ngày mai là Tam công tử đã phải rời đi rồi nhỉ? Tối nay lúc công tử thu dọn đồ đạc thì phải kỹ lưỡng, đến lúc đó, trên đường đi cũng phải cẩn thận một chút.”
Trong mắt Sở Tinh Trạch dập dờn sóng nước. Hắn vốn đã tuấn tú, tuy rằng không giống với phong cách của Lưu Đàn, nhưng chỉ bàn về tướng mạo thì không phân cao thấp. Hắn chậm rãi thu lại nụ cười: “Bởi vì sự việc lúc trước, có phải là chị dâu thầm chán ghét ta không?”
Minh Hoàn cảm thấy ngượng. Nàng cũng không muốn nhắc tới chuyện đó. Nàng khá bảo thủ, cảm thấy thảo luận chuyện này ít nhiều gì cũng sẽ khiến người ta khó xử.
Minh Hoàn lắc đầu nói: “Không đâu. Tam công tử không cần nghĩ nhiều. Hai nhà họ Lưu và họ Sở là quan hệ thông gia, Tam công tử với điện hạ nhà ta có quan hệ huyết thống, sẽ không bởi vì một người hầu mà sinh ra hiềm khích gì đâu. Tam công tử đừng suy nghĩ nhiều.”
Điều Sở Tinh Trạch để ý cũng không phải là Lưu Đàn và hắn có xích mích. Hắn để ý tới cách nhìn của Minh Hoàn hơn.
Sở Tinh Trạch hơi buông mắt xuống, nói thản nhiên: “Chuyện ngày đó thật ra là hiểu lầm. Chị dâu, ta cũng không phải là người chẳng biết cấp bậc lễ nghĩa. Ả thị nữ đó nhiều lần lấy lòng ta nhưng ta cũng không để ý đến. Ngày đó khi gặp mặt trên đường, ả ta đã hạ thuốc mê với ta nên ta mới làm ra chuyện bất chính với ả ở bên ngoài.”
Minh Hoàn không biết có nên tin hay không. Thực ra, tin cũng được mà không tin cũng chẳng sao, nàng cũng không nên có quá nhiều qua lại với Sở Tinh Trạch.
Sở Tinh Trạch nhướng mày hỏi: “Chị dâu không tin sao?”
Minh Hoàn lắc đầu. Nàng cài trâm ngọc trai, tiếng ngọc trai khẽ va vào nhau vui tai vô cùng. Sở Tinh Trạch nhìn về phía Minh Hoàn, bản thân nàng xem ra còn thuần khiết hơn ngọc trai nữa.
Trên người Minh Hoàn có một khí chất rất sạch sẽ. Cũng không phải là vẻ hiền lành yếu đuối được dưỡng ra vì bị giam trong phòng ấm, mà nàng biết rõ trên đời có thứ xấu xa nhưng tự thân vẫn giữ vững một mảnh dịu dàng.
Hắn không hiểu sao thấy hơi nóng.
Thực ra, gần đây Sở Tinh Trạch có được những người phụ nữ kia nhưng hắn cũng không muốn giữ lại. Những người đó, từ tâm hồn cho đến vẻ ngoài, không người nào có thể sánh được với Minh Hoàn.
Nhưng Minh Hoàn đã là vợ của Lưu Đàn.
Ngón tay Sở Tinh Trạch khẽ quặp lại.
Minh Hoàn có từng bị Lưu Đàn hôn chưa? Chắc chắn là đã hôn rồi, dù sao nàng ngon miệng thế cơ mà. Nàng nhìn qua đoan trang như thế mà bị một kẻ lỗ mãng không hiểu phong tình như Lưu Đàn cưỡng hôn thì sẽ là biểu hiện thế nào đây?
Ban đêm hai người ngủ trên cùng một cái giường thì sẽ là cảnh tượng thế nào? Phải chăng nàng sẽ dịu dàng như nước, hay là bẽn lẽn im lặng đây?
Thực ra người dân triều đại này rất cởi mở, đến mùa hè lúc trời nóng, con gái sẽ ăn mặc rất ít. Các nàng sẽ mặc váy quây, lộ ra cần cổ thon dài cùng với bộ ngực đầy đặn. Có người thậm chí còn mặc áo lụa, cánh tay tuyết trắng như ẩn như hiện bên dưới lụa mỏng. Nhưng Sở Tinh Trạch chưa từng thấy Minh Hoàn mặc như vậy.
Trong một tháng này, bất kể thời tiết nóng thế nào, từ đầu chí cuối Minh Hoàn chỉ mặc váy áo màu trắng mộc mạc, vô cùng quy củ. Cần cổ bị che khuất, xương quai xanh bị che khuất, ngực cũng bị che lại.
Thứ thu hút ánh mắt cho tới bây giờ cũng không phải là quần áo hay phục sức của Minh Hoàn mà là bản thân nàng.
Thân hình nàng bị che lấp dưới tầng tầng lớp lớp váy áo có lẽ chỉ từng bị Lưu Đàn nhìn thấy.
Giọng Minh Hoàn tuy dịu dàng nhưng lại lộ ra mấy phần xa cách: “Tam công tử không cần để ý tới những chuyện nhỏ nhặt này, dĩ nhiên là ta tin công tử. Thời gian đã muộn rồi, ta đi về trước. Tam công tử cũng sớm trở về đi thôi.”
Sở Tinh Trạch lấy ra một cây sáo ngọc từ trong tay áo. Toàn thân sáo ngọc tinh xảo đặc sắc, trắng nõn không chút tỳ vết. Hắn nói: “Là ta không phải. Mặc dù là do thị nữ tính kế nhưng chung quy cũng đã để cho chị dâu phải bận lòng. Cây sáo ngọc này xin được tặng cho chị dâu để tạ lỗi.”
Đây là cây sáo ngọc mà Sở Tinh Trạch từng thổi.
Hắn có lòng riêng.
Thực ra hắn hi vọng Minh Hoàn cũng có thể thổi cây sáo này. Hắn hi vọng bờ môi mềm mại của nàng có thể kề sát vào chỗ hắn từng kề vào.
“Ta rất thích cây sáo ngọc này, nhìn nó rất đẹp.” Minh Hoàn khẽ mỉm cười, “Nhưng là, điện hạ chưa bao giờ cho phép ta nhận đồ của đàn ông khác. Tuy rằng Tam công tử cũng không có ý gì, nhưng mà nếu điện hạ biết được thì nhất định sẽ để ý.”
Đáy lòng nàng nổi lên chán ghét nhàn nhạt.
Đồ của thứ đàn ông xấu xa, Minh Hoàn mới không thèm đâu. Cũng không biết đã bị thổi qua bao nhiêu lần rồi, nàng mới không muốn chạm vào nó đâu.
Cũng chỉ có thể mang Lưu Đàn ra làm cớ từ chối thôi.
Nụ cười của Sở Tinh Trạch hoàn toàn phai nhạt, ánh mắt cũng sâu không thấy đáy: “Chị dâu đối với anh họ, thực sự là trung trinh như một.”
Một người con gái chung thủy thế này, ngay cả đồ mà đàn ông khác tặng cũng không chịu nhận. Nàng chỉ đồng ý nhận đồ của Lưu Đàn, chỉ mỉm cười thật lòng với Lưu Đàn, chỉ thuận theo Lưu Đàn, chỉ dịu dàng vì Lưu Đàn. Nàng càng như vậy, Sở Tinh Trạch càng muốn có được.
Vì sao Lưu Đàn có thể có được một người con gái xinh đẹp mà lại trung trinh, còn hắn thì không có chứ?
Sở Tinh Trạch cảm thấy, giả sử hắn không phải là em họ của Lưu Đàn, không có bất cứ quan hệ gì với Lưu Đàn, nếu hắn tới bắt chuyện với nàng thì người con gái lạnh lùng, vô tình tới tận xương tủy này căn bản sẽ không để ý tới hắn.
Ngay cả việc trò chuyện ngắn ngủi lúc này thôi cũng là Minh Hoàn nể tình Sở Tinh Trạch là em họ của Lưu Đàn.
Sở Tinh Trạch nhìn Minh Hoàn đi xa. Tay hắn đột nhiên nắm thành quả đấm, lòng bàn tay đầm đìa máu tươi.
Minh Hoàn nhận được thư Lưu Đàn viết. Thư gửi cho Thái phi thì Lưu Đàn viết đầy một trang giấy rằng hắn đã tới nơi nào, làm cái gì, bây giờ thế cục ra làm sao, bảo rằng Thái phi không cần lo lắng. Thư viết cho Minh Hoàn, Lưu Đàn gần như viết đầy trang giấy đều là mấy lời buồn nôn.
Rõ ràng một câu trước, Lưu Đàn còn gọi Minh Hoàn là “trái tim nhỏ”, đến câu sau Minh Hoàn đã thành “mặt trăng nhỏ” “mặt trời nhỏ” “bảo bối nhỏ” của hắn. Còn nói cả ngày lẫn đêm hắn ngủ không yên giấc, chỉ nghĩ tới Minh Hoàn, cái gì mà “Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành”, “Đai áo dần rộng không hối hận, vì người hao mòn tiều tụy” đều lấy ra cả. Câu trước chẳng ăn nhập với câu sau, có thể sến sẩm bao nhiêu thì sến bấy nhiêu.
Minh Hoàn: “…”
Sau khi đọc xong, Minh Hoàn lặng lẽ giấu thật kỹ, chỉ lo người khác nhìn thấy. Tuy rằng điện hạ không bình thường đã không phải là ngày một ngày hai, nhưng mà những thứ này vẫn không thể để cho người ta thấy được.
Minh Hoàn làm cho Lưu Đàn một cái áo bào, đưa đi cùng với thư của nàng.
Lưu Đàn tràn đầy mong đợi mở ra xem. Lúc nhìn thấy Minh Hoàn viết mấy trang giấy nói lại mọi việc trong phủ, còn đưa tới thư của Thái phi, trong nháy mắt hắn lập tức bùng nổ.
Minh Hoàn thật đúng là. Nàng chẳng hiểu phong tình gì cả, nói một câu nhớ hắn, thương hắn thì rơi đầu được sao?
Những thư từ này do người chuyên phái đi đưa tới, ngoài Lưu Đàn ra thì không ai đọc được, nàng rụt rè gì chứ?
Lưu Đàn bất mãn cực kỳ.
Mãi đến cuối cùng, khi Minh Hoàn viết “Thϊế͙p͙ chờ điện hạ chiến thắng trở về” thì sắc mặt Lưu Đàn mới hơi dịu đi một chút.
Mặc kệ thế nào thì nàng cũng vẫn đang chờ hắn.
Lưu Đàn mặc áo mới mà Minh Hoàn làm cho hắn tới quân doanh đi một vòng.
Hừm, đám thuộc hạ cũng không phát hiện ra Lưu Đàn có gì thay đổi. Trong mắt đám thuộc hạ của Lưu Đàn thì điện hạ của bọn họ vẫn âm trầm, khiến cho người ta khó mà chịu nổi như vậy thôi.
Còn may, Lưu Đàn có một gã sai vặt rất có ánh mắt.
Gã sai vặt nói: “Thưa điện hạ, hôm nay ngài mặc áo rất có khí phách. Áo bào nhìn thật là đẹp, đây là do tú nương nào trong phủ làm ra thế ạ?”
Lưu Đàn nói rất khiêm tốn: “Là Vương phi của ta tự tay may đấy, thường thôi thường thôi.”
Đám thuộc hạ đứng một bên tuy rằng vểnh lỗ tai lên, nhưng vừa nghe thấy không phải chuyện gì to tát, chẳng qua là việc nhà của điện hạ mà thôi. Nghe Lưu Đàn nói thường thôi, lại cũng không phân biệt rõ triệt để, cũng nói phụ họa “thường thôi” “thường thôi”.
Lưu Đàn ngay lập tức sa sầm sắc mặt: “Bình thường chỗ nào hả?”
Thuộc hạ: “…”
Gã sai vặt nói: “Không có chỗ nào bình thường hết ạ. Từ hoa văn trên trang phục này cùng với đường kim mũi chỉ tỉ mỉ thì có thể thấy được, Vương phi rất nhớ mong điện hạ. Điện hạ ở bên ngoài nhiều ngày thế chắc chắn là mỗi ngày Vương phi đều đang nhớ điện hạ đấy ạ.”
Đám thuộc hạ có thể ở trong trướng nói chuyện với Lưu Đàn thì cơ bản đều là tướng lĩnh cấp cao. Tuy rằng đều là đám vũ phu nhưng cũng không tính là quá lỗ mãng, hơi đánh hơi ra được là lập tức sôi nổi khen ngợi Vương phi của Lưu Đàn: “Vương phi đúng là người ưu tú!”
“Nhìn áo quần của điện hạ thì biết Vương phi rất khéo tay!”
“Phu nhân nhà ta với đám thϊế͙p͙ thất đều chỉ biết để cho kẻ dưới may áo thôi, cho tới bây giờ cũng không tự mình làm. Vẫn là Vương phi tốt với điện hạ. Điện hạ thật có phúc!”
Lưu Đàn khoe khoang Vương phi của mình, lòng hư vinh cũng được thỏa mãn: “Biết sao được, Vương phi nhà ta trước khi xuất giá thì thích ta vô cùng, nàng đã nghĩ mọi cách để gả cho ta. Vương phi thích ta quá, áp lực của ta thực ra cũng rất lớn.”
Thuộc hạ: “…”
Ờ.
Buổi tối, đám tướng lĩnh này vây quanh đống lửa nướng thịt, một người trong đó nói: “Ta cũng chưa từng gặp qua Vương phi, cũng không biết Vương phi là người con gái thế nào mà có thể khiến cho điện hạ nhớ thương như thế.”
Một người nói tiếp: “Nhất định là một mỹ nhân rồi.”
Một gã khác ra vẻ bí mật ló đầu ra: “Ta từng hộ tống điện hạ và Vương phi từ Yên Châu đến Mục Châu, có may mắn nhìn thấy dung nhan của Vương phi rồi.”
“Đẹp không?”
“Nhất định là đẹp nhỉ?”
Gã này suy nghĩ một chút, rồi nói: “Mắt rất to, da rất trắng, ta cũng không biết miêu tả thế nào, gần như là cái gì mà cá lặn hay hoa nhường ấy nhỉ. Nếu có tiên nữ thì hẳn là tiên nữ có dáng dấp giống như Vương phi ấy.”
Những người khác tấm tắc nói: “Chả trách điện hạ chỉ cưới một mình nàng thôi!”
Gã đó nói tiếp: “Nhưng mà Vương phi nhìn qua giống như tiên nữ nhưng cũng giống Quan Thế Âm. Thường ngày Vương phi cũng lạnh lùng khiến người ta không nổi lòng khinh nhờn được. Có cảm giác điện hạ cưới về nhà là muốn xem như Bồ Tát mà cung phụng ấy. Thân mật thì đừng nghĩ nữa, làm sao tiên nữ lại thân mật với người phàm được chứ.”
Lưu Đàn: “…”
“Cũng đừng nghĩ tới việc lĩnh tiền tháng này nữa.” Lưu Đàn nói, “Vương phi nhà ta chỉ lạnh lùng với người ngoài thôi, ở trước mặt ta còn dính người hơn con mèo con nữa đấy.”
Các tướng lĩnh đưa mắt nhìn nhau, điện hạ tới đây khi nào hả? Còn nghe được bọn họ nói nhảm nữa chứ?
Đúng là Lưu Đàn rất phiền muộn. Bởi vì hắn đích thực chỉ mới thân mật với Minh Hoàn có một lần đó thôi, cũng không biết sau khi trở về Minh Hoàn có cho hắn âu yếm không nữa.
Đôi khi, công cụ to quá cũng là một cái khổ. Như cái đám thuộc hạ ngu xuẩn đây chỉ biết nói huyên thuyên, cho tới bây giờ cũng sẽ không có phiền não thế đâu.
Lưu Đàn quyết định sẽ viết cho Minh Hoàn một phong thư tình nữa để củng cố tình cảm.
Thám tử cũng đưa tin tới.
Sở Tinh Trạch dụ dỗ một thị nữ. Thị nữ đó bị Vương phi thưởng cho hắn. Khoảng thời gian này, Vương phi vẫn đối với Sở Tinh Trạch rất xa cách. Công chúa Xứng Tâm sinh bệnh, trên đường đi có hơi chậm chút, qua mười ngày nữa hẳn là sẽ đến Mục Châu.
Lưu Đàn không có một chút thiện cảm nào dành cho ả công chúa Xứng Tâm ngu xuẩn đó. Kiếp trước công chúa Xứng Tâm ngu xuẩn này chủ động đưa đầu ra, Minh Hoàn không chịu nhận, hắn tự nhiên là nhận thay Minh Hoàn.
Bây giờ à…
Trong đầu Lưu Đàn đột nhiên lóe lên một ý nghĩ rất đáng chết, liệu Minh Hoàn có ghen không đây?
Giả sử nàng ghen tị, thì có đại biểu là nàng đã yêu hắn không?