Hoàng Hậu Bị Phu Quân Mặt Dày Tính Kế

Chương 43

Đêm trước ngày lấy chồng, Minh Hoàn trằn trọc không ngủ được. Từ trước tới giờ nàng quen ngủ một mình. Hễ nghĩ tới việc qua ngày hôm nay, bên gối sẽ có thêm một người là Minh Hoàn lại có chút hồi hộp.
Nhớ tới ngày đó, sau khi Lưu Đàn mộng du đã làm cho nàng… là nàng càng căng thẳng hơn.


Ôi, cũng không biết sau này ngủ chung với Lưu Đàn, Lưu Đàn có nói mê hay ngủ ngáy gì đó không nữa.
Nếu như Lưu Đàn ngủ ngáy bên tai nàng, ban đêm nàng nhất định sẽ ngủ không ngon.


Minh Hoàn cũng không hiểu về những chuyện động phòng gì đó. Lúc lấy chồng, hẳn là bà ɖú lớn tuổi trong nhà hoặc là mẹ đẻ sẽ tới nói cho nàng biết, nhưng mà mẹ nàng qua đời sớm, Minh Hoàn cũng không biết phải chủ động hỏi bà vú. Bận rộn qua đi, nàng liền nằm lên giường. Chờ tới lúc mơ mơ màng màng ngủ, nàng bắt đầu nghĩ, những việc của đêm động phòng hoa chúc đều đã làm rồi, nàng đã có thai, cưới xong là sẽ sinh con. Dù sao cũng đã động phòng rồi, ngày cưới cũng không cần phải thân mật nữa.


Hôm đó nàng nhất định phải ngủ sớm, xem xem Lưu Đàn có ngủ ngáy hay nói mớ không. Nếu như hắn ngủ ngáy làm nàng không ngủ được thì vẫn nên chia giường ngủ riêng thì tốt hơn.


Nghĩ như vậy, vào giờ Tý (23h), Minh Hoàn mơ màng mở mắt ra. Nàng mơ một giấc mơ. Mơ thấy Lưu Đàn nắm lấy cằm nàng, hôn nàng ngấu nghiến.
Minh Hoàn: “!!!”


Nàng phát hiện ra Lưu Đàn không giống như Lưu Đàn mà nàng nhìn thấy thường ngày. Sắc mặt hắn u ám, mang theo tàn ác không che giấu nổi. Mặt mày hắn hung dữ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.


Minh Hoàn muốn phát ra tiếng nhưng không được. Nàng cảm thấy dường như mình bị nhốt trong thân xác. Nàng không cách nào khống chế được cơ thể này, chỉ có thể để Lưu Đàn cưỡng ép nâng cằm lên.
Lưu Đàn cười gằn nói: “Không muốn gả à? Còn không phải là đã rơi vào tay ta rồi sao?”


Minh Hoàn: “…”
Nàng đã thể hiện là không muốn gả cho hắn bao giờ?
Thế nhưng, nàng lại nghe được giọng của mình: “Lưu Đàn, ngươi là tên bỉ ổi.”


Nhưng Lưu Đàn lại hôn lên má nàng. Môi hắn khô ráo, cọ qua gò má mềm mại của Minh Hoàn. Hắn nói khẽ: “Có thể có được nàng, làm một kẻ ti tiện bỉ ổi thì thế nào?”


Hắn rất thân mật mà mập mờ cởi đai áo của Minh Hoàn: “Yên tâm đi. Ta sẽ dịu dàng với nàng. Nàng nhất định phải nghe lời. Nếu không nghe lời, ta không bảo đảm có thể làm cho nàng thoải mái đâu.”


Trực giác cho Minh Hoàn biết đây không phải là chuyện gì tốt. Chưa kịp phản kháng thì trời đất quay cuồng, nàng bị Lưu Đàn xoay người ấn xuống giường.


Khuôn mặt hắn tuấn tú mà thâm thúy gần ngay trước mắt. Thân hình Lưu Đàn cao to, dáng người vô cùng đẹp. Đối phó với một cô gái yếu đuối như Minh Hoàn, hiển nhiên là dễ như trở bàn tay.


Thực ra Minh Hoàn cũng không rõ lắm cụ thể Lưu Đàn sẽ làm thế nào. Chẳng qua là nàng cảm thấy bị hắn đè nặng có chút khó chịu, nhưng nàng không cách nào mở miệng, không cách nào thoát ra khỏi cơ thể này, chỉ có thể bị hắn cắn môi, quần áo bị hắn cởi ra.


Hô hấp của Lưu Đàn nóng rực, phả lên mặt Minh Hoàn. Cơ thể hai người kề sát vào nhau, chặt chẽ không chút kẽ hở.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Minh Hoàn là khuôn mặt anh tuấn của Lưu Đàn.
Hắn ôm lấy hai má Minh Hoàn: “Có lẽ sẽ đau chút xíu… Hoàn Hoàn, đừng sợ…”


“Tiểu thư ơi, người mau tỉnh…” Sào Ngọc lay vai Minh Hoàn, nói, “Tiểu thư nên dậy rồi ạ.”
Minh Hoàn vẫn chưa rõ vì sao Lưu Đàn nói đau chút xíu là có ý gì thì đã bị Sào Ngọc lay tỉnh.
Nàng dụi dụi mắt.
Hơi tỉnh táo hơn chút, mặt Minh Hoàn đột nhiên đỏ lên.


Tại sao nàng lại mơ một giấc mơ đáng xấu hổ thế này chứ. Tuy rằng có lúc Lưu Đàn sẽ rất xấu xa, nhưng có xấu xa đi nữa, cũng sẽ không đối xử với nàng cay nghiệt như trong mộng. Sao nàng có thể tưởng tượng Lưu Đàn thành dáng vẻ không chịu nổi như thế chứ?


Minh Hoàn cảm thấy bản thân quá mất mặt, cảm thấy tư tưởng của mình quá bỉ ổi, hơn nữa nghĩ như vậy thật có lỗi với Lưu Đàn.
Sào Ngọc thấy Minh Hoàn vừa tỉnh dậy đã đỏ mặt. Nàng đem giày tới: “Tiểu thư phải trang điểm mặc cát phục ạ. Hôm nay là ngày vui của người.”


Minh Hoàn rửa mặt súc miệng rồi ngồi xuống trước gương. Lúc này trời còn chưa hửng sáng, mấy bà ɖú hầu hạ trong phủ lục tục đi vào chải đầu, thay quần áo, se mặt cho Minh Hoàn.


Minh Hoàn vốn đã đẹp tuyệt trần, hơi trang điểm một chút là đẹp không sao tả xiết. Nàng rất ít khi mặc màu đỏ tươi đẹp thế này, áo đỏ sáng rực, tôn lên khuôn mặt như tranh vẽ cùng với làn da óng ánh của nàng.


Tua rua trên mũ phượng có hồng ngọc rủ xuống, tươi đẹp như máu bồ câu. Giữa chân mày của Minh Hoàn cũng được chấm một nốt chu sa, màu môi cũng là màu son đỏ thắm.


Chờ sau khi trang điểm xong, bà ɖú nói: “Bây giờ tiểu thư trưởng thành rồi, thực sự xinh đẹp. Ngày sau gả tới phủ Mục Vương, chắc hẳn có thể luôn có được sủng ái của Mục Vương điện hạ.”
Minh Hoàn cụp mắt xuống.


Minh phủ đèn đuốc sáng trưng cả đêm. Trong phủ vui mừng hân hoan, Minh Ly hiếm khi không mặc áo trắng mà mặc một bộ áo bào màu xanh lam. Nhìn thấy em gái mình, Minh Ly vừa không nỡ, lại vừa vui mừng.


Minh Hoàn gặp cha và anh cả. Nàng vốn định mở miệng nói mấy lời chúc phúc, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng, một hàng lệ óng ánh đã rơi xuống.
Minh Trường Phong móc khăn ra lau mặt cho Minh Hoàn: “Khóc nữa sẽ nhòe mất trang điểm đấy. Hoàn Hoàn à, hôm nay con xinh đẹp thế này, nhất định đừng khóc.”


Minh Hoàn nói: “Sau này Hoàn Hoàn không thể làm tròn đạo hiếu bên cạnh cha. Cha nhất định phải chú ý sức khỏe ạ.”
Minh Ly vỗ vỗ tay Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn cứ yên tâm. Trong nhà còn có anh, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Minh Hoàn “dạ” một tiếng.


Lúc đội ngũ đón dâu đến, Minh Hoàn ngồi lên kiệu hoa. Nàng vẫn như cũ không nỡ xa cha và anh. Trong nhà tuy rằng luôn luôn bình yên, nhưng sau khi mẹ nàng qua đời, sức khỏe cha nàng ngày càng kém. Con cái trưởng thành luôn nhớ tới công ơn cha mẹ. Minh Hoàn chỉ mong cha có thể bớt chút ưu sầu, anh cả có thể bình an không lo lắng. Nhà họ Minh không cầu giàu sang phú quý, chỉ cầu bình an vui vẻ.


Lúc đến phủ Mục Vương, Minh Hoàn vẫn phủ khăn trùm đầu, bước đi cũng cẩn thận. Trên người nàng, ngọc bội leng keng, bước chân nàng rất chậm. Người dắt nàng cũng cố hết sức thả chậm bước chân.
Là Lưu Đàn đó.
Minh Hoàn đi theo người đang dắt nàng, từng bước đi vào hỉ đường.


Thái phi ngồi ở vị trí cao nhất. Bà cũng không phải một mình mà là ôm bài vị của Lão Mục Vương. Lẽ ra, ngày vui thì cũng không nên xuất hiện vật tang tóc như bài vị thế này, nhưng mà, tác phong làm việc của phủ Mục Vương không giống với những người khác. Đám khách khứa nhìn thấy nhưng hiển nhiên không dám phát biểu bất kỳ ý kiến gì.


Từ khi Lão Mục Vương qua đời, Thái phi đã vất vả nuôi nấng Lưu Đàn gần hai mươi năm. Mẹ góa con côi chống đỡ cả phủ Mục Vương to thế này. Mục thái phi cũng không phải là chưa từng chịu uất ức, bà chỉ giấu nó dưới đáy lòng mà thôi. Lúc Lão Mục Vương qua đời, Mục thái phi đang tuổi xinh tươi như hoa, chớp mắt, bà cũng đã là mẹ chồng rồi.


Bây giờ Mục thái phi ôm bài vị của Lão Mục Vương. Mấy năm nay bà sống vất vả nhưng chưa từng phụ tình cảm mà năm đó Mục Vương dành cho bà. Cho dù cực khổ thế nào, con trai của hai người cũng đã trưởng thành, đã cưới được Vương phi, chấp niệm dưới đáy lòng Mục thái phi cuối cùng cũng đã tiêu tan.


Nếu Lão giặc Mục Vương kia có linh, có lẽ cũng sẽ nhìn thấy cô dâu mới này. Mục thái phi mất chồng sớm lại chỉ có một đứa con trai, dĩ nhiên bà hy vọng con trai có thể hạnh phúc. Trong miệng bà lẩm bẩm, hy vọng Lão Mục Vương cũng có thể phù hộ cho cặp cô dâu chú rể đây.
“Nhất bái thiên địa…”


Lưu Đàn bái đất trời mênh mông cuồn cuộn. Trời xanh có linh, có thể cho hắn cơ hội sống lại lần nữa.
“Nhị bái cao đường…”


Lưu Đàn và Minh Hoàn nắm hai đầu của dải lụa đỏ, bái một bái với Thái phi và bài vị của Lão Mục Vương. Bái lạy công ơn dưỡng dục cùng sự dạy dỗ của Thái phi và Lão Mục Vương.
“Phu thê đối bái…”


Hai người quay về phía nhau cùng hành lễ. Làm vợ chồng hai kiếp, cho tới bây giờ người này chỉ có người kia.
Tim Minh Hoàn đột nhiên đập nhanh. Trải qua cái cúi đầu này, nàng đã là người của Lưu Đàn rồi. Đời này kiếp này, nàng sẽ gắn liền với Lưu Đàn.


Ánh mắt Lưu Đàn dịu dàng hơn mấy phần. Hắn nhìn người con gái trước mắt được phủ khăn trùm đầu. Nàng đáng yêu như vậy, làm cho hắn yêu thích như vậy. Lưu Đàn yêu nàng, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng cho tới ánh mắt cuối cùng trong sinh mạng.


Hắn vừa gặp đã yêu, cho tới bây giờ đều là tình cảm chân thành, sâu như biển, cao như núi, biển cạn đá mòn cũng không phai nhạt.
Vào tới phòng tân hôn, Minh Hoàn ngồi lên sạp. Nàng bị khăn trùm đầu che khuất mặt, đập vào mắt là một mảnh màu đỏ, không nhìn thấy gì cả.


Cho dù cảm thấy tò mò về cảnh tượng bên ngoài, nhưng không có Lưu Đàn vén khăn lên, Minh Hoàn sẽ không chủ động vén khăn. Trời sinh nàng đã được dạy bảo rất ngoan ngoãn.


Lưu Đàn ở bên ngoài tiếp khách, phòng tân hôn tuyệt đối không ai dám quấy phá. Người phụ nữ của Lưu Đàn, trừ phi hắn chủ động dẫn ra cho người khác nhìn, bằng không, những kẻ khác tuyệt đối không dám nhìn.
Suy cho cùng, Lưu Đàn nhưng là hạng người giết người không chớp mắt.


Minh Hoàn đợi rất lâu. Thực ra cả ngày nàng vẫn chưa ăn gì. Hôm qua ngủ muộn rồi lại nằm mơ nên nàng rất mệt.
Khi tiếng bước chân vang lên, Minh Hoàn tỉnh ngủ hơn chút ít.
Nàng mở to hai mắt, đợi Lưu Đàn tới vén khăn trùm đầu.


Lưu Đàn cho tất cả thị nữ cùng với bà ɖú đang hầu hạ ở một bên đi ra ngoài. Hắn cầm cây gậy, khẽ mỉm cười: “Hoàn Hoàn à, ta phải vén khăn rồi.”
Minh Hoàn không nói gì.


Lưu Đàn khẽ động cổ tay, khăn trùm đầu tươi đẹp được vén lên, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng càng thêm xinh đẹp dưới nến đỏ leo lét.
Lưu Đàn cũng đang mặc hỉ phục màu đỏ tươi, giống với áo của Minh Hoàn, hoa văn được thêu giống nhau, vải vóc cũng giống nhau.


Thân hình hắn cao to rắn rỏi, mặc cái gì nhìn cũng đẹp.
Thường ngày Minh Hoàn nhìn Lưu Đàn thì cũng không cảm thấy căng thẳng bao nhiêu, nhưng hôm nay lại không nhịn được mà đỏ mặt, nhất thời không nói được câu nào.


Lưu Đàn cúi người xuống, nhẹ nhàng gãi gãi chóp mũi Minh Hoàn: “Mấy ngày không gặp, có nhớ ta không?”
Minh Hoàn buông mắt xuống: “Điện hạ, phải uống rượu giao bôi nữa đấy.”
Lưu Đàn cười khẽ một tiếng, kéo nàng đứng dậy: “Nàng ăn gì đó trước lót dạ đi đã.”


Lưu Đàn cố ý dặn người hầu làm một bát tổ yến đường phèn, cho thêm ít nhân sâm ninh kỹ, rất bổ cho cơ thể.
Chỉ với dáng vẻ đáng thương này của nàng, nếu không ăn chút gì lót dạ, không chừng sẽ ngất đi mấy lần mất.


Minh Hoàn bưng bát tổ yến. Nàng đang muốn uống thì mắt Lưu Đàn chợt tối đi: “Khoan đã.”
Minh Hoàn: “”
Lưu Đàn khẽ quệt ngón tay qua cánh môi Minh Hoàn. Ngón tay hắn ấm áp, khẽ quệt một cái lau đi son trên môi Minh Hoàn.


Trên ngón tay hắn nhuộm một chút màu đỏ mập mờ, Lưu Đàn nói: “Giờ nàng dùng được rồi.”
Minh Hoàn ăn từng ngụm tổ yến nhỏ. Tuy cả ngày nàng chưa ăn gì, cũng đói bụng, nhưng nàng cũng không ăn nhiều chỉ nửa bát tổ yến là đã đủ rồi. Lưu Đàn lại cứ nhất định ép nàng ăn hết.


Rượu giao bôi là rượu trái cây không làm người ta say, mùi rất thơm. Lưu Đàn rót ra, sau đó hai người mới quàng hai cánh tay vào nhau.
Kiếp trước, Minh Hoàn không bằng lòng, dù Lưu Đàn dùng sức cưỡng ép, có được cũng không phải là thứ hắn muốn.


Bây giờ, nàng lại rất ngoan ngoãn nhìn hắn, cùng uống với hắn chén rượu này.
Lưu Đàn uống rượu.
Minh Hoàn cũng uống một hơi cạn sạch.
Lưu Đàn nói: “Hoàn Hoàn, có phải nàng thích ta không? Bằng không, sao nàng lại ngoan thế này?”
Nhất định là nàng thích hắn rồi.


Minh Hoàn không biết cảm xúc cụ thể hơn, nhưng nàng biết từ sau khi gặp gỡ thì Lưu Đàn vẫn luôn đối xử với nàng rất tốt.
Minh Hoàn gật đầu.
Trong lòng Lưu Đàn mừng rỡ: “Hoàn Hoàn thích thế nào?”
Minh Hoàn nói: “Hiện tại điện hạ quan trọng như anh cả nhà ta ấy.”
Lưu Đàn: “…”


Hắn nhìn vào đôi mắt trong veo của Minh Hoàn. Minh Hoàn coi trọng tình cảm, anh trai và cha đối với nàng rất quan trọng. Có thể được đặt ngang hàng với Minh Ly ở trong lòng nàng, Lưu Đàn cảm thấy bản thân cũng rất là quan trọng.
Mặc dù hắn không cam lòng cho lắm.


Lưu Đàn muốn là người duy nhất, hắn muốn làm tâm can của Minh Hoàn, không muốn bị nàng đối xử như anh trai đâu.
Khăn trùm đầu đã được vén lên, rượu giao bôi cũng đã uống xong, Minh Hoàn tháo mũ phượng xuống. Nàng nói: “Hôm nay rốt cuộc cũng bận rộn xong, giờ chúng ta có thể đi nghỉ ngơi rồi.”


Lưu Đàn nở nụ cười: “Đúng thế.”
Minh Hoàn cho thị nữ múc nước mang vào. Nàng rửa mặt chải đầu một lượt, rồi thay bộ áo cưới nặng nề trên người. Lưu Đàn ôm lấy nàng từ sau lưng, lần sờ trên người nàng.
Minh Hoàn cảm thấy nhồn nhột.


Nàng nhéo tay Lưu Đàn: “Điện hạ, đừng ôm nữa. Chúng ta nên đi ngủ thôi.”
Hiện giờ Minh Hoàn thật sự muốn đi ngủ. Nàng dậy sớm, lại ngồi kiệu hoa, rồi bái đường, cả ngày đã quá mệt mỏi rồi. Dù sao trong bụng nàng đã có đứa bé. Có đứa bé rồi thì không cần động phòng nữa.


Lưu Đàn thấy nàng mặc áo ngủ, cũng không cởi hết ra. Hắn nghĩ nàng xấu hổ, chờ lát nữa lên giường hắn sẽ cởi cho nàng.


Minh Hoàn rất lưu loát gạt đậu phộng với long nhãn gì đó ở trên giường sang một bên. Nàng rất tự giác nằm vào bên trong. Khẽ ngáp một cái rồi nàng nhắm mắt lại: “Điện hạ nhớ thổi tắt mấy cây nến nhé. Sáng quá. Ta muốn đi ngủ, ngài…”


Nàng vốn định nói “Ngài đừng ngủ ngáy”, nhưng lại sợ tổn thương lòng tự trọng của Lưu Đàn, chỉ nói: “Ngài cũng ngủ sớm đi.”
Áo trên người Lưu Đàn đã được cởi ra. Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Minh Hoàn nằm trên giường đưa lưng về phía hắn.
Lưu Đàn: “…”


--------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tác giả: Động phòng là nhất định rồi, hôm nay sẽ động. Lưu Đàn nói dối hơi nhiều chút, phúc lợi nên có cũng không thể tước đi.
Đúng rồi, nữ chính không trùng sinh, có mấy đoạn thỉnh thoảng mơ tới mà thôi, sẽ chỉ bị nàng xem như giấc mơ thôi.