Trần Hợp kê một đơn thuốc. Phủ đệ nơi này chẳng qua chỉ là chỗ Lưu Đàn dừng chân khi ở lại Yên Châu mà thôi. Tuy không sánh được với phủ Mục Vương, nhưng đầy tớ trong phủ đều rất tháo vát, làm việc cũng nhanh nhẹn. Trong thời gian ngắn đã chuẩn bị đủ số thuốc bổ trong đơn thuốc của Trần Hợp.
Lưu Đàn vốn thích cưỡi ngựa, không thích ngồi chết dí trong xe nhưng thân thể Minh Hoàn yếu ớt, da dẻ trên người lại rất mịn màng, để nàng ngồi trên lưng ngựa xóc nảy vài cái, chắc chắn bắp đùi sẽ bị cọ rách. Bởi vậy, nàng ngồi trong xe ngựa, Lưu Đàn cũng theo lên xe.
Minh Hoàn dựa vào gối mềm, ngồi rất thoải mái ở một bên. Lưu Đàn sáp lại gần: “Cho ta ôm một cái.”
Minh Hoàn nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, không cho ôm.”
Lưu Đàn bật cười: “Ta không ôm nàng. Ta ôm đứa bé trong bụng nàng, được không?”
Nói rồi, hắn ôm lấy Minh Hoàn, giam chặt nàng trong vòng tay mình: “Lần đầu tiên ta làm cha, trong lòng khó tránh được vui mừng. Hoàn Hoàn à, nàng cũng không thể ngăn cản ta gần gũi với bé con.”
Minh Hoàn cũng có hơi buồn ngủ. Không vùng vẫy ra được, nàng bèn dựa vào trong lòng Lưu Đàn ngủ.
Lưu Đàn đặt tay lên bụng Minh Hoàn, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thời tiết ngày càng nóng, Minh Hoàn vốn đã ăn không được nhiều, bây giờ đi đường thì càng không muốn ăn gì, mỗi bữa ăn như mèo con vậy.
Lưu Đàn lừa gạt nói nàng đã có thai nên cũng có cớ dỗ nàng ăn thêm một vài thứ, lừa nàng uống thuốc bổ với mùi vị không dễ uống cho lắm. Chậm rãi bồi bổ, khí sắc của Minh Hoàn đã tốt hơn nhiều, cũng không ham ngủ nữa.
Hai ngày trước, lúc sẩm tối gặp được trạm dịch đều tương đối đơn sơ, cho nên Lưu Đàn với Minh Hoàn đều ở trên xe ngựa. Chờ đến ngày thứ ba, cuối cùng cũng đi vào một thành thị, đến được một nhà trọ nhìn có vẻ khá hơn một chút.
Nhà trọ này giá khá cao, khách cũng tương đối ít. Ông chủ nhà trọ đang ngồi trước cửa nói chuyện phiếm với người làm thuê. Đường phố rộng rãi, cửa hàng ở hai bên trái phải. Đột nhiên, tiếng vó ngựa rầm rập truyền tới, người đàn ông dẫn đầu đội ngũ mặc trang phục cưỡi ngựa màu xám, uy phong lẫm liệt. Hắn tiện tay ném một túi bạc xuống: “Tất cả phòng hảo hạng chúng ta đều bao hết.”
Ông chủ ước lượng chỗ bạc đó. Ông ta nhìn đoàn người, thầm nghĩ chắc là quan to quý nhân đi ra ngoài. Đây hẳn là công tử tiêu tiền như nước của nhà giàu nào đó.
Ông ta vội vàng hét người làm đi dắt ngựa cho các quý nhân. Trời chiều ngả bóng về tây, phía tây là một mảnh ráng chiều rực rỡ. Lại nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc cùng với tiếng bánh xe nghiến trên mặt đất, ông chủ ngẩng đầu lên, chỉ thấy người đánh xe vung roi lên, “Họ” một tiếng, hai con ngựa có bờm bạc với bộ lông mượt cực kỳ vững vàng dừng lại.
Người đàn ông mặc trang phục cưỡi ngựa màu xám vừa rồi đi tới trước xe ngựa, nói với người bên trong: “Bẩm công tử, trong nhà trọ vẫn còn phòng hảo hạng, công tử và thiếu phu nhân xuống xe đi ạ.”
Ông chủ nhà trọ nhìn lại, chỉ thấy một bàn tay mạnh mẽ thon dài vén mành xe lên, sau đó một thanh niên tuấn tú nhưng lạnh lùng đi ra.
Trông thấy người này, ông chủ nhà trọ mới phát hiện ra vừa nãy mình đã nhìn lầm. Quý nhân cái gì, người trước mắt này mới là quý nhân. Lưu Đàn chú ý tới ánh mắt của ông ta. Hắn lạnh lùng lia mắt, trong nháy mắt ông chủ nhà trọ lạnh toát sống lưng, vội vàng cúi đầu xuống.
Lúc này, Lưu Đàn mới đưa một tay ra, nói giọng ấm áp: “Hoàn Hoàn ơi, xuống xe thôi.”
Minh Hoàn đặt tay mình vào tay Lưu Đàn, để hắn đỡ xuống xe ngựa.
Một làn gió thơm tinh tế phảng phất, ông chủ quán lại không dám nhìn. Ông ta nghĩ cô gái này chắc chắn là sủng cơ của quý nhân đây. Quý nhân có thể phô trương như vậy, e là lai lịch cũng không tầm thường. Cứ nhìn tùy tiện, sợ là sẽ bị móc mắt ra mất.
Minh Hoàn nâng mắt nhìn bảng hiệu của quán, “Xuân phong lâu”. Sau đó nàng và Lưu Đàn cùng nhau đi vào.
Người làm trong quán trọ dẫn bọn họ lên lầu. Toàn bộ phòng hảo hạng đã được bao trọn, ước chừng có hơn mười phòng, hai người một phòng, cũng gần đủ cho một đoàn người.
Minh Hoàn và Lưu Đàn vẫn phải một người một phòng. Dẫu sao cũng không phải là vợ chồng thật. Hai người còn chưa thành thân, đường hoàng ở chung với nhau cũng không thích hợp cho lắm.
Đương nhiên là chỉ có Minh Hoàn cảm thấy không thích hợp, còn Lưu Đàn thì không hề nghĩ như vậy.
Ở trên xe ngựa, tuy rằng buổi tối Minh Hoàn ngủ cũng coi như không tệ, nhưng ban ngày xóc nảy, nàng cũng có hơi mệt.
Sào Ngọc thay hết một lượt đồ trên giường. Minh Hoàn chờ cho mọi thứ được chỉnh đốn xong mới cởi áo khoác nằm lên giường: “Ta nghỉ ngơi một lát. Ngươi trông chừng ở bên ngoài. Chờ tới lúc dùng cơm tối thì gọi ta dậy.”
Sào Ngọc lên tiếng đáp lại.
...
Hiến Châu. Phủ Hiến Vương.
Một mảnh rừng trúc. Trong tiếng gió hiu hiu lay động lá trúc, tiếng đàn du dương truyền đến từ một chỗ sâu trong rừng.
Một thiếu niên tuấn tú mặc trang phục bó sát màu xanh nhạt, tóc thì dùng dây cột tóc buộc lên một cách tùy tiện. Thiếu niên đó đang cấp tốc xuyên qua rừng trúc, muốn tới một khoảng đất trống trong rừng.
Đột nhiên, “loong coong”, tiếng đàn chói tai mang theo sát khí đáng sợ chợt tới gần thiếu niên đó.
Thiếu niên nâng kiếm, búng người lên, nhảy qua tiếng đàn.
Lúc này, tiếng đàn êm ái dần, thiếu niên nhìn về phía người đang đánh đàn: “Anh ba này, em nghe nói, Mục Vương sắp kết hôn rồi đấy.”
Tiếng đàn chưa dừng lại. Người đánh đàn đó, tóc đen tùy ý xõa xuống, khuôn mặt tuấn tú mà nham hiểm hơi nhợt nhạt, đôi mắt hẹp dài, màu môi thoáng hiện lên màu xanh tím.
Khi hắn nâng mắt lên, toàn bộ rừng trúc đều theo đó mà yên lặng.
“Với công chúa Xứng Tâm à?”
“Cũng không phải, chỉ là con gái dòng chính của một gia đình có gốc gác ở Mục Châu thôi.” Thiếu niên nói, “Em còn cho rằng Mục Vương sẽ mượn quan hệ thông gia để mở rộng thế lực của mình cơ đấy. Nhưng mà, tính toán lần này của anh hai thế là hỏng rồi. Anh ấy muốn gả em sáu cho Mục Vương, không ngờ, Mục Vương đã cưới người khác rồi.”
Người đánh đàn là Sở Tinh Trạch, con thứ ba của Hiến Vương ở Hiến Châu. Thiếu niên đang nói chuyện với hắn là con rơi của Hiến Vương, cũng không cho người ngoài biết, cũng không mang họ Sở mà có họ Du, tên là Du Tinh Cẩm.
Sở Tinh Trạch cụp mắt xuống: “Đây có lẽ lại là một nước cờ trong kế hoạch của Mục Vương. Lấy con gái của một gia đình bình thường thì cũng dễ bắt chẹt hơn. Suy cho cùng, có ai hi vọng người bên gối đồng sàng dị mộng với mình đâu.”
Du Tinh Cẩm đột nhiên nhận ra mình đã nói những lời không nên nói. Hắn lại tiếp: “Mấy ngày trước, chuyện phụ vương bảo anh ba làm bị người ta phá đám, tổn thất mất mấy gã tâm phúc. Anh ba này, anh nói xem, đây có phải là anh hai làm không nhỉ? Tương lai Mục Vương thành thân, chắc chắn là anh và anh hai đều phải tới Mục Châu. Mục Châu cũng không phải là Hiến Châu, nếu có thể giết anh hai ở đó… Anh ba, sau này Vương vị sẽ là của anh rồi.”
Trong đôi mắt hẹp dài của Sở Tinh Trạch lóe lên một tia trào phúng: “Vị trí Hiến Vương à?”
Thứ hắn muốn, lại không chỉ là cái này: “Đi xuống trước đi. Tinh Cẩm này, nhớ chuẩn bị một phần hậu lễ đưa đến chỗ Mục thái phi trước.”
Du Tinh Cẩm lên tiếng đáp lại rồi vội vàng rời khỏi rừng trúc.
Sở Tinh Trạch đang mặc trường bào màu xanh nhạt. Sắc mặt hắn luôn tái nhợt, dáng vẻ như không còn ở lại nhân thế được bao lâu nữa. Thế nhưng chỉ dựa vào diện mạo này, hắn đã lừa chết rất nhiều người.
Ngón tay thon dài gảy đàn, bên môi Sở Tinh Trạch hiện lên nụ cười quỷ dị: “Lưu Đàn à, một gã lỗ mãng như ngươi rốt cuộc sẽ lấy một người vợ thế nào đây?”
Từng sợi tơ đố kị cùng căm hận nổi lên từ đáy lòng, ngón tay đang gảy đàn của Sở Tinh Trạch đột nhiên bị dây đàn cứa đứt.
...
Minh Hoàn ngủ được nửa canh giờ. Thực ra nàng còn muốn ngủ thêm một lát nữa, nhưng có người chọc chọc bả vai nàng. Nàng tưởng là Sào Ngọc mới nhỏ giọng nói: “Để ta ngủ thêm một khắc nữa.”
Tiếng nàng nói vừa mềm vừa nhẹ, giống như là đang làm nũng vậy.
Lưu Đàn nói: “Ta ôm nàng ngủ, có được không?”
Minh Hoàn nghe thấy tiếng Lưu Đàn thì lập tức tỉnh táo. Nàng ôm chăn ngồi dậy: “Điện hạ, sao ngài lại vào đây?”
“Còn không phải vì nha hoàn của nàng đần quá à. Tùy tiện là đã đuổi được người đi rồi.” Trong mắt Lưu Đàn có ý cười, “Xuống dưới ăn chút cơm đi. Cũng không phải là cơm nước trong quán, mà là đầu bếp đi theo làm đấy.”
Minh Hoàn xuống giường đi giày rồi lấy áo khoác mặc vào. Vì đã ngủ một giấc nên tóc nàng hơi lộn xộn.
Lưu Đàn cao hơn nàng nhiều lắm. Hắn nhìn xuống Minh Hoàn từ trên cao: “Đừng nhúc nhích.”
Minh Hoàn ngoan ngoãn đứng yên.
Hắn đưa tay rút trâm cài tóc trong tóc Minh Hoàn ra, vuốt gọn mấy sợi tóc bù xù cho nàng sau đó cắm trở lại: “Xong rồi.”
Minh Hoàn ngửa đầu cười với hắn: “Cảm ơn điện hạ.”
Trước khi ăn tối, Minh Hoàn chiếu theo lệ thường phải uống hết một bát nước thuốc đen như mực. Lưu Đàn nói đây là thuốc dưỡng thai, tốt cho cục cưng trong bụng. Tuy khó uống, nhưng nàng vẫn cố nhịn mà uống hết.
Mặc dù không biết tác dụng cụ thể, nhưng buổi tối lúc đi ngủ, Minh Hoàn thấy tay chân mình không còn lạnh lẽo, cũng không dễ gặp ác mộng nữa.
Trên bàn bày mấy món ăn, Minh Hoàn và Lưu Đàn ngồi đối diện nhau. Nàng gắp một cây cải xanh cho vào đĩa của mình, còn chưa ăn thì Lưu Đàn đã gắp mất cọng rau cải của nàng rồi đặt một miếng cá đã bỏ xương vào bát của nàng: “Vốn dĩ đã gầy mà còn ngày ngày ăn kiêng nữa?”
Minh Hoàn đành phải ngoan ngoãn ăn thứ mà Lưu Đàn gắp cho nàng.
Lưu Đàn nói: “Bây giờ đã cách Mục Châu càng ngày càng gần. Hoàn Hoàn này, nếu ta nhớ không nhầm, mười lăm ngày nữa chính là sinh nhật của nàng nhỉ? Qua sinh nhật là nàng đã cập kê rồi.”
Minh Hoàn nhẩm tính trong lòng, thật đúng là như vậy.
Lưu Đàn nói: “Bên chỗ Mục Châu, tất cả mọi chuyện trong phủ, ta đều cho người chuẩn bị xong cả rồi. Mười sáu ngày sau thành thân, ta lấy chính mình làm quà sinh nhật nàng, thế nào?”
Chừng nửa tháng, vậy cũng nhanh quá rồi. Khoảng thời gian này Minh Hoàn không ở nhà, áo cưới gì đó, nàng cũng chưa có chuẩn bị xong.
Lưu Đàn dường như nhìn thấu suy nghĩ của Minh Hoàn. Hắn mỉm cười, nói: “Hoàn Hoàn yên tâm. Váy áo gì đó của nàng, không cần Minh phủ chuẩn bị, ta đã cho người chuẩn bị xong rồi.”
“Nhưng mà, lỡ như không vừa người…” Minh Hoàn nhíu mày, “Hai tháng nữa thành thân cũng không muộn mà.”
“Sao có thể không vừa người được?” Lưu Đàn nói, “Hoàn Hoàn, nàng cứ tin vào ánh mắt của ta đi.”
Hắn hiểu Minh Hoàn rõ nhất. Eo nàng nhỏ thế nào, người cao bao nhiêu, mỗi một chỗ trên người, hắn đều đã từng lấy tay đo đạc.
Minh Hoàn cũng không biết nên nói gì nữa. Nàng luôn cảm thấy quá nhanh, vả lại, nàng có chút cảm giác kỳ diệu khó nói rõ. Nhưng đối diện với Lưu Đàn, nàng vĩnh viễn luôn ở thế yếu, làm thế nào cũng không thắng được.
Chờ tới lúc dùng xong cơm tối thì đã khuya lắm rồi. Minh Hoàn trở về phòng tắm gội thay quần áo. Sào Ngọc mới vừa rồi bị sai đi, chính là để mua ít đồ về, bao gồm cả thùng nước tắm mà Minh Hoàn cần dùng.
Trong nước nóng có rải cánh hoa. Minh Hoàn ngâm mình trong đó một lát, ngay lập tức nàng cảm thấy mệt mỏi trên người đều giảm đi nhiều.
Sào Ngọc hầu hạ ở bên cạnh, Minh Hoàn nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên hỏi: “Sào Ngọc, ngươi thấy ta có nên gả cho Mục Vương không?”
Một lúc lâu không có ai trả lời.
Minh Hoàn cảm thấy không đúng, đột nhiên mở mắt ra.
Bên ngoài bình phong có một bóng người cao lớn rắn rỏi. Giọng nói quen thuộc, mơ hồ mang theo ý cười truyền tới: “Hoàn Hoàn, cái gì là nên hay không nên?”
Cách một bức bình phong, nàng không thể nhìn thấy Lưu Đàn, Lưu Đàn cũng không thể nhìn thấy nàng. Ánh mắt Lưu Đàn lúc này hơi có vài phần u ám. Thực ra, hắn cũng không thích Minh Hoàn hỏi một câu ngớ ngẩn thế này.
Cũng đã tới lúc này rồi mà nàng còn có suy nghĩ không muốn gả à?
Kiếp trước quen thói ngang ngược, đời này, hắn cũng không muốn ép buộc nàng.
Minh Hoàn bị dọa cho sợ hết hồn: “Điện, điện hạ…”