Minh Hoàn đặt chén trà trong tay xuống. Nàng còn chưa quên chuyện gặp mặt Mục vương vừa nãy. Đất thiêng sinh ra người ưu tú, xưa nay đầu óc Minh Hoàn nhạy bén, dựa vào trực giác, nàng cảm thấy nếu mình ở lại phủ Mục Vương bầu bạn với Thái phi thì nhất định sẽ va chạm với Mục Vương.
Minh Hoàn khẽ mỉm cười nói: “Ta hết sức vui lòng, chỉ là trong nhà còn có bà nội. Ta phải hầu hạ bên cạnh bà nội, có thể để ta bàn bạc với người nhà, sau đó mới trả lời Thái phi không?”
Người dẫn đầu đã bầu bạn bên cạnh Thái phi nhiều năm, đôi mắt già nua vô cùng lợi hại. Bà thấy Minh Hoàn không đồng ý ngay thì nghĩ rằng nhất định là tính cách nàng trầm ổn, chống lại được cám dỗ.
Ở Mục Châu, phủ Mục vương có địa vị cực cao, những cô gái tầm thường, đừng nói là hầu hạ Thái phi, ngay cả cơ hội gặp mặt Thái phi cũng không có.
Minh Hoàn không lộ ra thái độ gấp gáp, cũng không cố ý gây khó dễ hay lên mặt, giọng nói mềm mại ôn hòa, lúc nói chuyện vẫn thoáng mang theo nụ cười nhẹ nhàng say lòng người, như muốn câu hồn người ta đi mất.
Người phụ nữ dẫn đầu cười nói: “Lòng hiếu thảo của Minh tiểu thư với bà nội, Thái phi tự nhiên sẽ hiểu, vậy nô tỳ trở về nói với Thái phi, để Thái phi chờ tin vui.”
Lúc này, Điền Vũ Vận nhỏ giọng nói: “Hoàn Hoàn, bình thường em cũng không thích hầu hạ bà ngoại mà, đều là tôi tớ hầu hạ bà ngoại.”
Các vị tiểu thư đang ngồi đây đều thay đổi sắc mặt.
Mặt Điền Vũ Vận chợt trắng bệch, nàng ta si ngốc nhìn vị tiểu thư ngồi bên cạnh: “Lần đầu ta tới nơi thế này, không biết nói chuyện, có phải là ta nói sai cái gì rồi?”
Đúng lúc người bên cạnh Điền Vũ Vận lại là bạn chí thân của Minh Hoàn, Quý Song Ngưng. Quý Song Ngưng tốt tính, lúc bình thường căn bản không để lộ cảm xúc, lúc này lại không nhịn được thoáng lườm Điền Vũ Vận.
Đương nhiên mấy người hầu gái trong Vương phủ hiểu được mấy lời vừa rồi của Minh Hoàn chỉ là cái cớ. Các tiểu thư ở đây, có ai không phải là thân thể ngàn vàng, xuất thân từ danh môn vọng tộc đâu? Gia tộc lớn đương nhiên có vô số tôi tớ nô tỳ hầu hạ, đâu cần tới đại tiểu thư đi hầu hạ chứ?
Vị cô nương mặc áo màu quả hạnh này cũng thật không hiểu chuyện gì cả!
Dưới hoàn cảnh này lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, không phải ngu xuẩn thì chính là xấu xa.
Minh Hoàn cũng hiểu được những điều này, nàng cười với bà ɖú kia, hơi có chút áy náy nói: “Đây là chị bà con xa của ta. Lần đầu chị ấy gặp trường hợp thế này, ngày thường không ra khỏi cửa, cho nên mới nói ra những lời không thỏa đáng, mong ɖú bỏ qua cho.”
Mấy người phụ nữ ở lâu trong gia tộc lớn, hiểu được những quanh co khúc khuỷu bên trong. Bà chỉ cười khẽ một tiếng để Minh Hoàn yên tâm, rồi cũng không nói thêm gì khác.
Điền Vũ Vận rất tủi thân.
Đúng là lần đầu tiên nàng ta đến một nơi thế này, lần đầu tiên được mặc quần áo sang trọng, lần đầu nhìn thấy nhiều đại tiểu thư nói năng tao nhã như vậy.
Nàng ta xuất thân từ gia tộc lụi bại. Sau khi cha nàng ta bị cách chức quan thì nhiều năm nát rượu, bình thường không hề quan tâm tới nàng ta, mẹ đẻ lại qua đời từ sớm. Bởi vậy, nàng ta được nhận đến nhà họ Minh, nhìn thấy lão phu nhân nhà họ Minh cao quý, còn có đại tiểu thư nhà họ Minh cũng cao quý, khó tránh khỏi sinh ra mấy phần ghen ghét.
Điền Vũ Vận ghen tị Minh Hoàn có thể giữ được thái độ cao quý đúng mực ở trước mặt người ngoài từ đầu đến cuối, ghen tị Minh Hoàn được cha và anh trai đối xử tốt.
Cha của Minh Hoàn là cậu của Điền Vũ Vận, anh cả là anh họ của Điền Vũ Vận, giữa bọn họ, cũng có quan hệ máu mủ, dựa vào cái gì không thể đối xử với nàng ta tốt như với Minh Hoàn chứ?
Tất cả mọi người đều chiều chuộng Minh Hoàn.
Bình thường, Minh Hoàn cũng không đi theo chăm sóc Minh lão phu nhân, tùy tiện nói một câu, bà hầu gái ngu xuẩn đó lại tin ngay. Nàng ta vạch trần Minh Hoàn, lại chẳng có ai cùng nàng ta giễu cợt Minh Hoàn! Dựa vào cái gì chứ?
Điền Vũ Vận tức đến mức sắc mặt trắng bệch, cảm thấy bản thân càng đáng thương, bị tất cả mọi người ức hϊế͙p͙. Chờ đến khi về nhà, nàng ta nhất định phải nói với Minh lão phu nhân, để Minh lão phu nhân đòi lại công bằng cho nàng ta.
Chờ mấy người ɖú già trong Vương phủ rời đi, lúc này Minh Hoàn mới đánh giá Điền Vũ Vận từ trên xuống dưới, cười như có như không, khiến trong lòng Điền Vũ Vận ngứa ngáy.
Điền Vũ Vận nhỏ giọng nói: “Hoàn Hoàn, có phải là vừa nãy chị nói sai cái gì không? Nếu chị sai, em cứ đánh chị như ngày thường đi, được không?”
Những người khác đều cảm thấy buồn cười, có vài vị tiểu thư bình thường vừa ghen tị với Minh Hoàn, vừa hâm mộ Minh Hoàn, hôm nay thấy nàng dẫn theo một kẻ dở hơi như vậy tới làm mất thể hiện, không nhịn được lấy quạt che mặt cười khẽ.
“Sao em có thể đánh chị được chứ?” Ánh mắt Minh Hoàn lạnh lùng, giọng nói cũng nhạt nhẽo: “Lão phu nhân thương chị như vậy, bình thường em còn chưa làm gì chị, lão phu nhân cũng đã không tha cho em rồi. Nếu em đánh chị thật, vừa đúng ý chị, chẳng phải là em sẽ bị lão phu nhân đuổi ra khỏi nhà hay sao?”
Điền Vũ Vận ngân ngấn nước mắt, bị Minh Hoàn răn dạy không nói được một câu: “Hoàn Hoàn không nể mặt chị như vậy, hẳn là người chị họ này khiến em chán ghét. Sau khi về nhà chị sẽ nói với lão phu nhân, rồi thu dọn đồ đạc về quê…”
Minh Hoàn lại nói: “Lão phu nhân nói, nơi này không thích hợp để chị tới, chị lại quấn lấy lão phu nhân mấy ngày, cứ nhất định phải đi theo em. Nói rằng muốn mở mang kiến thức, hôm nay chị nói sai, em chẳng qua mới chỉ bảo đôi chút, em đuổi chị đi khi nào? Nếu chị muốn đi, em cũng không cố giữ chị lại. Các chị em ngồi đây đều nghe thấy, em cũng không cố ý làm khó chị, quay về chị chớ có đổi trắng thay đen trước mặt lão phu nhân.”
Dù bình thường không hợp với Minh Hoàn, cũng có chút ghét Điền Vũ Vận, nhưng Minh Hoàn có một chị gái thế này, thật đúng là…. Dính phải thứ dơ bẩn.
Ở trước mặt bọn họ, Điền Vũ Vận này làm bộ làm tịch như vậy, cũng không biết ngày thường, ở trước mặt người lớn, nàng ta sẽ giả bộ đáng thương hại người thế nào nữa đây.
…
Gần đó có cái đài cao, trên đài cao, người đàn ông cao ráo anh tuấn đứng chắp tay, lẳng lặng nhìn thiếu nữ trong sáng động lòng người trong phòng khách.
Gương mặt tuấn tú của hắn vốn hết sức ung dung cao quý, khiến cho người nhìn khác thấy mà sợ, lúc này, trong mắt hắn lại có mấy phần u ám, mấy phần si mê.
Mặc dù sống lại, dù biết được chuyện kiếp trước mình làm không thỏa đáng lắm, Lưu Đàn vẫn muốn nhốt người thiếu nữ này lại một lần nữa, không để nàng thấy ánh mặt trời, chỉ thấy một mình hắn thôi.
Sau lưng truyền tới tiếng ho khẽ, rốt cuộc Lưu Đàn xoay người lại.
Một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi ngồi ở một bên. Người này có đôi mắt phượng, môi mỏng thoa son, vẻ mặt trang nghiêm, không dịu dàng khiến người yêu thương như phụ nữ bình thường, trái lại có mấy phần hào khí anh hùng.
Đây là mẹ của Lưu Đàn, Mục Thái phi.
Mục Thái phi có tính tình cứng rắn, cũng không phải một người mẹ hiền. Khi Lưu Đàn còn nhỏ, bà luôn dùng gậy dạy dỗ hắn. Lưu Đàn da thô thịt dày lại lì đòn, cũng không vì thế mà ngoan ngoãn nghe lời, trái lại càng thêm bướng bỉnh bất kham.
Mục Thái phi biết tính nết chân thực của con trai, vừa rồi Lưu Đàn sai bảo tỳ nữ của bà, rồi mời bà tới đây. Lúc hắn nói hắn phải lòng một cô nương, Mục Thái phi vừa mừng vừa lo.
Mừng là vì, rốt cuộc con trai mình cũng thông suốt, muốn tìm phụ nữ rồi. Lo là vì, cô nương nhà nào lại đáng thương như vậy, để cho Lưu Đàn nhìn trúng. Lưu Đàn là người thô lỗ, e là sẽ dọa cho con gái nhà người ta khóc mất.
Nghĩ lại thì, con trai mình qua loa như vậy, người hợp ý hắn chắc không phải cô nương yêu kiều, có lẽ sẽ là nữ hào kiệt không kém bậc mày râu.
Lưu Đàn che giấu nét mặt u ám buồn bã, xoay người đỡ Mục Thái phi dậy: “Chính là cô nương mặc áo trắng đó.”
Mục Thái phi đã hơn bốn mươi tuổi, mắt không hoa, tai không điếc, mặc áo trắng không chỉ có mình Minh Hoàn, nhưng bà liếc ngay đến Minh Hoàn.
Mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng bà có thể nhìn ra, phong thái của thiếu nữ này hết sức tao nhã, mỗi một động tác đều đẹp như tranh vẽ.
Vẻn vẹn chỉ có một bóng người cũng đẹp đến mức những cô gái bình thường khó mà bì nổi.
Có điều, người thiếu nữ này quá mảnh mai, như ngọc lưu ly, như trăng sáng vậy, rơi vào tay đứa con trai có sức mạnh xẻ núi ngăn sông này của mình, e là sẽ bị hủy hoại đến chết?
Mục thái phi nói: “Cũng yếu ớt quá rồi. Lưu Đàn, sao con lại thích người như vậy hả?”
“Con chỉ thích giai nhân.” Lưu Đàn nhìn chằm chằm bóng dáng Minh Hoàn, khóe môi hiện lên nụ cười tàn nhẫn: “Người đẹp trên thế gian này như mây, chỉ có Hoàn Hoàn nghiêng nước nghiêng thành, có thể đảm đương được chữ tuyệt sắc.”
Chỉ có Minh Hoàn, mới xứng với hắn. Lưu Đàn nghĩ vậy. Cho nên hắn phải lấy được về tay, đặt ở bên gối, đặt trên tay, đặt trong lòng.
Máu trong người hắn đang sôi trào, Lưu Đàn cho rằng bản thân cũng không phải kẻ háo sắc, hắn cho rằng mình khác những gã đàn ông tầm thường khác.
Hắn đợi hai mươi hai năm, chỉ có đợi được Minh Hoàn mới khiến hắn lộ ra dục vọng. Lưu Đàn cũng không phải là không thể yêu người khác, chỉ là những người đó, đều không phải Minh Hoàn.
Mục Thái phi thoáng do dự: “Vị trí Mục vương phi, cũng không phải người con gái tầm thường có thể ngồi vào, nàng còn non nớt như vậy…”
“Có con làm chỗ dựa cho nàng, không ai dám không phục.” Lưu Đàn nói: “Huống chi ——, mẫu phi, người thiếu nữ này, không hề nhu nhược dễ bắt nạt như người tưởng tượng đâu.”
Minh Hoàn giống như một bông hồng nở ở đầu cành, trắng thuần không tỳ vết, mang theo hương thơm mê người, chọc cho người yêu thích, khiến người ta mê muội đuổi theo. Chỉ có lúc hái hoa thì mới phát hiện ra, nàng có gai độc sắc nhọn, khẽ chạm vào là ngón tay sẽ chảy máu.
Máu này bồi bổ cho nàng, nhuộm đỏ nàng, khiến nàng càng thêm kiều diễm, người hái hoa, lại sẽ vì gai độc mà bỏ đi.
Lưu Đàn hiểu nàng.
Hắn đã từng thấy mọi mặt của Minh Hoàn, thấy nàng yếu ớt, cũng thấy nàng kiên cường.
Chỉ có hắn hiểu nàng, chỉ có hắn, có đủ năng lực để khống chế cô gái nhỏ xinh đẹp này, khiến nàng mềm mại ngã vào lòng hắn.
…
Trong phòng khách, thị nữ rót trà, các vị tiểu thư dường như đã quên mất hiềm khích vừa mới rồi, phong thái tao nhã vừa thưởng trà vừa nói chuyện.
Điền Vũ Vận bị mỉa mai, cuối cùng cũng bắt đầu an phận.
Mấy lời vừa nãy cũng chỉ là lời nói lẫy, nàng ta sẽ không rời khỏi nhà họ Minh đâu. Nhà họ Minh giàu sang hiển hách như vậy, nàng ta muốn lão phu nhân cho nàng ta một phần của hồi môn, gả cho một người cao sang.
Nhưng mà, có lẽ của hồi môn của Minh Hoàn sẽ phong phú hơn của nàng ta. Điền Vũ Vận có chút tức giận, lão phu nhân cũng xem nàng ta như cháu gái ruột mà đối đãi, vì sao cậu không thể xem nàng ta như con gái ruột, đối xử giống như với Minh Hoàn chứ? Rõ ràng nàng ta cũng không thua kém Minh Hoàn mà.
Minh Hoàn thưởng trà. Phủ Mục vương quả nhiên là hào hoa xa xỉ, loại trà để cho những tiểu thư như các nàng dùng, lại đều là trà tiến cống trong cung cũng khó mà có được.
Nàng khẽ nhấp một ngụm rồi buông chén trà xuống.
Không hiểu sao, Minh Hoàn luôn cảm thấy mình đang bị theo dõi, dường như có ánh mắt vô hình đang nhìn nàng chằm chằm, làm nàng có chút khó chịu.
Cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của nàng khẽ túm lấy một góc khăn, lúc nâng mắt lên lần nữa, rốt cuộc nàng chú ý tới cái đài cao cách đó không xa.
Người đàn ông đó cao lớn anh tuấn, đang nhìn nàng từ xa. Là Mục vương.
Minh Hoàn cầm lấy cành hoa lê đang đặt trên bàn, nhẹ nhàng phe phẩy cành hoa về phía Mục Vương.
Vốn dĩ nàng ngây thơ muốn cảm ơn Lưu Đàn, nhưng trong mắt Lưu Đàn, lại trở thành ý khác.
Lưu Đàn đột nhiên được người trong lòng bày tỏ thành ý, trong lồng ngực ngứa ngáy, cảm giác vui sướng nói không nên lời tràn qua tim hắn.
Hắn bắt đầu hoài nghi Minh Hoàn cũng vừa gặp đã yêu mình rồi.