Minh Hoàn còn chưa đi qua đó thì Khang Vương phi đã tới rồi.
Khang Vương phi Ninh thị là người có tâm tư nhạy bén, toàn bộ trên dưới phủ Khang Vương đều được nàng quán xuyến gọn gàng ngăn nắp.
Chuyện Mục Vương điện hạ đi gặp Minh Hoàn vừa mới rồi, hiển nhiên là Ninh thị cũng có nghe nói.
Ninh thị đã đoán ra địa vị của Minh Hoàn trong lòng Mục Vương. Nàng vịn tay thị nữ, ngước mắt cười khẽ: “Minh cô nương, tới ngồi cạnh ta đi.”
Minh Hoàn mỉm cười đi qua đó.
Tuy rằng nàng khống chế biểu cảm rất tốt, nhưng Ninh thị có thể láng máng nhận ra, nét mặt cô bé này không đúng lắm, dường như đang có tâm sự gì đó.
Chu thị thấy Khang Vương phi gọi Minh Hoàn đi, trong lòng hơi có chút thất vọng. Nhưng là, buổi tối bà ta còn phải về nhà cùng Minh Hoàn.
Minh Hoàn dù sao cũng là đứa bé chưa cập kê. Thiếu nữ tuổi này chưa có bao nhiêu mưu trí, trước mặt tuy có chút va chạm nhưng chỉ cần bà ta khom lưng lấy lòng, Chu thị tin rằng, bà ta sẽ được Minh Hoàn tiếp nhận.
Dùng xong bữa trưa, Ninh thị dẫn theo một đám phụ nữ đi tới cái đài cao bên cạnh sân luyện võ xem mọi người so tài.
Minh Hoàn và Ninh thị ngồi ở đằng trước. Ninh thị ngồi trên ghế dựa, trong tay cầm một chén trà sâm, nàng mỉm cười nói: “Mục Vương điện hạ nói, Minh cô nương có tính tình hiền lành điềm đạm, hôm nay được gặp, mới biết là Mục Vương điện hạ không nói dối.”
Minh Hoàn cười dịu dàng: “E là điện hạ đang nói đùa đấy ạ. Hoàn Hoàn ngu dốt, cũng không có chỗ nào đáng khen.”
Mới nói mấy câu, Ninh thị đã sơ sơ đoán ra tính nết của Minh Hoàn. Lưu Đàn cực kỳ coi trọng Minh Hoàn, nàng ấy không có khả năng không biết.
Đã biết được mình là người trong lòng của vị bá chủ một phương nhưng Minh Hoàn vẫn có thể điềm đạm khiêm tốn, cái này thực ra là rất hiếm thấy.
Minh Hoàn cũng không để ý tới ánh mắt Ninh thị đang dừng trên người mình. Nàng nhìn xuống dưới đài.
Một đám đàn ông mặc quân trang, mỗi một người đều là tư thế oai hùng hiên ngang. Nàng đưa mắt nhìn một vòng, không nhìn thấy Lưu Đàn, nhưng lại nhìn thấy Tiết Thư Lễ, anh họ nàng.
Người nhà họ Tiết đều có dáng người rất đẹp. Tiết Thư Lễ mặc trang phục gọn gàng màu trắng, mắt như vẽ, môi như thoa son, môi hồng răng trắng, đứng giữa một đám công tử trông lại càng anh tuấn.
Minh Hoàn cũng chẳng có nhiều hứng thú lắm với Tiết Thư Lễ. Bà cụ Tiết nỗ lực làm mai cho nàng và Tiết Thư Lễ, nhưng nàng hoàn toàn không có cái suy nghĩ đó. Không nói rõ được là Tiết Thư Lễ có chỗ nào chọc nàng khó chịu, nhưng mà, Minh Hoàn chỉ là không thể nổi lên bất kỳ hảo cảm nào dành cho hắn.
Có mấy cô nương và phu nhân ngồi đằng sau bắt đầu xì xào bàn tán. Mọi người đều đang bình luận, rằng công tử nhà họ Tiết đẹp trai, tướng mạo đó gọi là tuấn tú như chi lan ngọc thụ.
Chu thị nghe xong cũng thấy hãnh diện. Tiết Thư Lễ đẹp trai, vừa hiếu thảo lại vừa nghe lời, ngoài mặt Chu thị cũng rất có thể diện.
Tiếp đến, trong sân chợt ồn ào, đám người đột nhiên tách ra, chỉ nghe vó ngựa lộc cộc, tiếng ngựa hí vang, một đoàn người cưỡi ngựa đi vào.
Hai người dẫn đầu, một người mặc trang phục gọn gàng màu mực đen có hoa văn gợn sóng, một người mặc áo giáp bằng kim loại đen.
Người đằng trước khôi ngô anh tuấn, khí phách cao quý, đôi mắt phượng liếc nhìn bốn phía, khiến cho kẻ khác không kìm lại được mà thần phục, chính là Mục Vương Lưu Đàn. Người phía sau uy vũ khí phách, thắt lưng đeo bảo đao, giống như một tướng quân oai phong lẫm liệt, là Khang Vương Lạc Thành Quảng.
Thoáng chốc, ngay cả nữ quyến trên đài cao cũng yên tĩnh lại.
Lưu Đàn tung người xuống ngựa. Dáng người hắn rắn rỏi, tương đối cao to, mặc dù không vạm vỡ cường tráng như Lạc Thành Quảng, nhưng lại cao ngang tầm Lạc Thành Quảng, mà lại có mấy phần tao nhã cao quý hơn Lạc Thành Quảng.
Mục Vương và Khang Vương xuống ngựa, tất cả mọi người ở đây đều nhao nhao hành lễ.
Lưu Đàn nhìn như người ngồi tít trên cao, ngông cuồng không ai bì nổi, nhưng người đã từng tiếp xúc với Lưu Đàn, đa số đều sẽ bị hắn cảm phục.
Hắn đỡ một người gần đấy nhất dậy, khẽ mỉm cười: “Mọi người không cần đa lễ.”
Trước khi Lưu Đàn và Lạc Thành Quảng tới, các cô gái và phu nhân ngồi trên đài cao đều cảm thấy công tử nhà họ Tiết là đẹp nhất, thế nhưng, lúc này đem người ra so sánh, các nàng mới phát hiện, Mục Vương và Khang Vương còn cao hơn công tử nhà họ Tiết chừng nửa cái đầu.
Mục Vương Lưu Đàn, thân ở địa vị cao, tự nhiên là có sự tôn quý của người bề trên, bên cạnh đều là con cháu của các gia tộc hào phú ở Yên Châu, so với hắn, chung quy vẫn là thiếu mất mấy phần khí phách.
Cũng chỉ có Khang Vương Lạc Thành Quảng mới không bị lép vế khi đứng bên cạnh Lưu Đàn.
Tiết Thư Lễ mặc dù nhìn thì đẹp trai, nhưng hắn đứng trước mặt hai vị Vương gia, lại luôn có cảm giác của một cái túi da vô dụng như gối gấm thêu hoa.
Có mấy cô gái ngồi đằng sau Khang Vương phi nhịn không được nhỏ giọng thì thầm: “Mục Vương điện hạ khí phách phi phàm, khiến cho người ta vừa kính nể lại vừa ngưỡng mộ.”
“Đúng vậy đó, thuở thiếu niên Mục Vương điện hạ đã dẫn quân tiêu diệt bọn cướp biển, đúng là năng lực phi phàm.”
Có người vì lấy lòng Khang Vương phi, cũng cười nói: “Khang Vương điện hạ uy vũ bất phàm, Vương phi thật là có phúc.”
Khang Vương phi nhấp một ngụm trà: “Mấy người đàn ông này, người nào người nấy đều là lòng dạ sắt đá, chỉ biết múa đao múa thương. Cũng chẳng làm thế nào được, chúng ta chỉ có thể chịu đựng, ngồi đây xem bọn họ thôi.”
“Xem Vương phi nói kìa, ai mà không biết Khang Vương điện hạ lạnh lùng với người ngoài, nhưng với ngài lại cực kỳ trân trọng chứ?”
...
Minh Hoàn nhìn chằm chằm người đàn ông cách không xa bên dưới.
Trà sâm trong chén của nàng đã nguội, Khang Vương phi Ninh thị bảo người hầu đổi cho nàng một chén khác.
Trong mấy người phụ nữ đang ngồi đây, có người tuy không tính là thông minh, nhưng cũng tuyệt đối không ngốc.
Minh Hoàn chẳng qua là một cô gái tới từ Mục Châu. Tuy là nhà quan, nhưng không so được với thân thể ngàn vàng tôn quý của Khang Vương phi. Bây giờ Khang Vương phi tự hạ thấp mình mà quan tâm tới Minh Hoàn như vậy, nhất định là bởi vì người anh kết nghĩa của Minh Hoàn—— Mục Vương.
Người người đều biết, dù Khang Vương và Mục Vương gọi nhau là huynh đệ nhưng trên thực tế, thế lực của Khang Vương không bằng một phần ba Mục Vương.
Nếu lôi kéo được quan hệ với Minh Hoàn, vậy chắc chắn là có thể làm quen với Mục Vương.
Đang lúc Minh Hoàn ngẩn người thì một phu nhân trong số đó hỏi: “Minh tiểu thư là nhờ vào cơ duyên nào mà kết thành anh em với Mục Vương điện hạ thế?”
Minh Hoàn giật mình. Nàng cũng không biết nên trả lời thế nào. Suy cho cùng, bây giờ nàng với Lưu Đàn đã không còn là anh em kết nghĩa nữa, mà là quan hệ vợ chồng chưa cưới rồi.
Do dự một chút, Minh Hoàn nói: “Mục Vương điện hạ và anh cả nhà tôi có quan hệ không tệ, bởi vì tuổi tôi còn nhỏ, điện hạ mới coi tôi như em gái.”
Trong lúc mọi người nói chuyện thì đám đàn ông bên dưới đang thi bắn tên. Minh Hoàn cũng không rảnh để xem, bởi vì các vị phu nhân đều nghĩ cách để tìm hiểu về sở thích của Lưu Đàn.
“Minh tiểu thư phóng khoáng lại hiểu biết, chả trách Mục Vương điện hạ coi cô như em gái.” Một phu nhân khác ca ngợi, “Ta nghe nói hiện giờ Mục Vương điện hạ còn chưa cưới Vương phi, cũng không biết trong phủ có bao nhiêu thị thϊế͙p͙. Suy cho cùng, Mục Vương điện hạ thoạt nhìn thu hút người khác như vậy cơ mà.”
“Chuyện này, tôi cũng không biết nữa.” Minh Hoàn nói, “Đây là việc trong phủ Mục Vương, tôi chỉ là người ngoài, nể mặt anh cả nhà tôi, mới được Mục Vương điện hạ coi trọng thôi.”
Nàng chỉ biết là Mục Vương Lưu Đàn rất tốt, những việc khác nàng cũng không hiểu bao nhiêu, ở đây đông người hỗn tạp, nói linh tinh gì đó, truyền ra ngoài, e là sẽ gây ra rắc rối cho Lưu Đàn, cho nên nàng chỉ trả lời qua loa đơn giản.
Lưu Đàn giương cung bắn tên, chín phát liên tiếp đều trúng hồng tâm.
Bên ngoài vòng tròn là một loạt tiếng trầm trồ. Hắn tập võ từ nhỏ, bách phát bách trúng với hắn mà nói còn dễ hơn ăn cơm.
Có điều, Lưu Đàn vẫn hi vọng Minh Hoàn có thể nhìn thấy mình.
Hắn hơi ngẩng đầu, nhìn về hướng Minh Hoàn.
Hàng mi của Minh Hoàn khẽ rung rung.
Dưới ánh mặt trời, nét mặt Lưu Đàn anh tuấn sáng ngời, hắn quay về phía Minh Hoàn nở nụ cười, mắt không nhìn cung tên, không nhìn hồng tâm, chỉ nhìn chằm chằm Minh Hoàn.
Cổ áo nàng khép lại kín như vậy, mặt mày sạch sẽ như vậy, tóc đen xõa xuống, vừa vặn rơi trên bờ vai. Lưu Đàn muốn nắm lấy bả vai nàng, hôn lên trán nàng, kéo cái cổ áo nghiêm chỉnh của nàng ra.
Hắn bắn tên một cách thờ ơ, “coong” một tiếng, mũi tên thứ mười, chính giữa hồng tâm.
Minh Hoàn không biết suy nghĩ chân thật của Lưu Đàn, nàng chỉ cảm thấy Lưu Đàn thực sự rất lợi hại, liền cười ngọt ngào với hắn.
--------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lưu Đàn: Hoàn Hoàn à, nàng không biết, ta còn có cái lợi hại hơn nữa đấy →_→
Minh Hoàn: Còn nói dóc lợi hại hơn nữa hả?
Lưu Đàn:...