Hoàng Đế Của Hoàng Đế Truyện Full

Chương 31

CHƯƠNG 31.

Dật Thanh Thích nói với Dật Thanh Trí : “Hoàng đệ… Là nhị hoàng tỷ.”

Dật Thanh Trí lập tức lắc đầu nói: “Không có khả năng, Huyền Ngôn Nhược năm nay chỉ có 17 tuổi, huynh là 26, ta 24, sao có thể là nhị hoàng tỷ!”

Dật Thanh Thích nói: “Đúng vậy. Ngươi phải biết rằng, khi phụ hoàng còn sống, thứ hạng của hài tử được xếp theo mức độ sủng ái của mẫu thân người đó. Giống như đại hoàng huynh, nếu như bây giờ hắn còn sống, cũng mới chỉ 21, còn nhỏ hơn ngươi và ta, chỉ là bởi vì mẫu phi của hắn là người được  sủng ái nhất, cho nên xếp hạng lão đại.”

Dật Thanh Trí cười khổ: “… Những điều không phải rất không công bằng sao. Từ xưa đến nay, có quốc gia nào lại có người lấy mức độ được sủng ái của mẫu phi để xếp thứ bậc của con cháu đâu chứ. Phụ hoàng… Hẳn là người đầu tiên trong lịch sử.”


Dật Thanh Thích nhún vai: “Có biện pháp nào.”

Huyền Ngôn Nặc gian nan xoay người trong lòng Dật Thanh Thích, nói với Huyền Nghị: “Phụ thân, người đi gọi tỷ tỷ đến đi, để cho bọn họ xác nhận một chút.”

“… A? Ta không nên đi. Tỷ tỷ ngươi nói, khuê phòng nữ nhân nam nhân không được vào.”

Dật Thanh Thích vỗ vai Huyền Ngôn Nặc nói: “Chờ ngày mai đi, ngày mai xác nhận cũng không trễ.”

“Ồ, ” Huyền Ngôn Nặc ngoan ngoãn gật đầu, “Các vị, đã khuya rồi, đều đi ngủ đi.”

Nói xong, Huyền Ngôn Nặc giãy khỏi sự ôm ấp của Dật Thanh Thích, chạy về phòng của mình. Dật Thanh Thích vội vàng nắm cổ tay Huyền Ngôn Nặc, cúi xuống ghé vào bên tai Huyền Ngôn Nặc nói: “Tiểu Nặc, không phải ta cùng ngủ với ngươi hay sao?”

Huyền Ngôn Nặc đẩy Dật Thanh Thích ra nói: “Không thể!”

“Vì sao? Vừa rồi không phải chúng ta đã hòa hợp rồi sao?”

“Ai nói chứ? Ai nói chúng ta đã hào hợp?”

“Vậy ngươi còn ôm ta…”

“Ta là nhìn ngươi không vui, ôm ngươi chỉ là giúp ngươi thoải mái mà thôi, ta cũng không nói muốn hòa hợp, hai câu nói kia của ngươi thực sự quá đáng! ! ! ! ! !” Huyền Ngôn Nặc một bên lấy tay chọc chọc vai Dật Thanh Thích nói.

“Ta… Xin lỗi, tha thứ ta có được hay không?” Dật Thanh Thích hai tay chắp lại, liên tục gật đầu, rất thành khẩn thỉnh cầu Huyền Ngôn Nặc tha thứ.

“Nhìn biểu hiện của ngươi.” Huyền Ngôn Nặc bỏ lại câu nói này cười cười đi vào phòng.

Dật Thanh Thích cuối cùng cũng thấy Huyền Ngôn Nặc nở nụ cười, tâm tình tốt, quay đầu lại thấy Dật Thanh Trí cùng Huyền Nghị dây dưa cùng nhau. Dật Thanh Trí mặt dày mày dạn muốn ngủ cùng Huyền Nghị, Huyền Nghị thế nào cũng không chịu, vừa định rời đi đã bị Dật Thanh Trí ôm chặt vào trong lòng, không cách nào động đậy, bĩu môi trừng mắt tức giận nhìn Dật Thanh Trí. Thế nhưng Dật Thanh Trí không thèm để ý, vươn tay nhéo mặt Huyền Nghị, còn cúi đầu hôn môi Huyền Nghị khiến Huyền Nghị nặt đỏ bừng, nỗ lực vươn một tay, hung hăng đánh lên mặt Dật Thanh Trí. Dật Thanh Trí ăn đau thả Huyền Nghị ra, Huyền Nghị lập tức bỏ đi.

Mắt thấy tất cả, Dật Thanh Thích rất không có phong độ cùng phúc hậu chỉ vào cặp mắt gấu mèo của Dật Thanh Trí cười cả buổi, thẳng đến khi Dật Thanh Trí rốt cục chịu không nổi nữa, đánh một quyền vào cặp mắt của Dật Thanh Thích. Dật Thanh Thích bị đánh cho té lăn trên đất, đương nhiên rất tức giận, đứng lên chỉnh lại y phục rồi cùng Dật Thanh Trí đánh nhau.

Sáng sớm hôm sau, Huyền Nghị cùng Huyền Ngôn Nặc cùng chỉ vào mặt Dật Thanh Thích và Dật Thanh Trí kinh hô: Chuyện gì xảy ra? Sao lại thành cái dạng này?

Dật Thanh Thích và Dật Thanh Trí rất có ăn ý trừng nhau.

Huyền Ngôn Nặc cùng Huyền Nghị nhịn cả buổi cố không cười ra, phân phó nha đầu đi lấy hòm thuốc, đều tự thay hai người bọn họ bôi thuốc. Đáng tiếc hai vị huynh đệ này không nhịn được đau, lúc bôi thuốc gào khóc thảm thiết làm cho đám nha đầu bị dọa rớt nửa cái mạng. Lăn qua lăn lại cả buổi, Dật Thanh Thích hỏi: “Tiểu Nặc, tỷ tỷ ngươi Huyền Ngôn Nhược đâu? Kêu nàng ra đi để ta xem xem nàng đến tột cùng có phải là nhị hoàng tỷ của chúng ta hay không.”