Từ lúc mang thai, An Nguyệt giống như chết vì chán,suốt ngày cô chỉ có 2 việc: Ăn hoặc ngủ.Mà cô thuộc tuýp người tham công tiếc việc, bảo cô không làm gì cả,thà bắt cô chết còn sướng hơn.Chỉ có tên nào đó vẫn ra vẻ gia trưởng,tuyệt không cho cô lết ra khỏi nhà nửa bước, anh bảo tất cả mọi thứ cứ giao cho anh, anh không muốn ảnh hưởng xấu đến đứa trẻ trong bụng, nhưng cô muốn đi làm...Ở phòng thí nghiệm cô còn rất nhiều đề án mới lạ,không thể giao hết cho một mình Ly Lăng xử lý được, cậu ấy còn cả một công việc lớn và tình yêu với Hoàng Minh nữa. Cuối cùng cô vẫn phải lép vế,đành chịu chết ở nhà, thật may mọi người lúc nào cũng đến thăm cô, mà ba mẹ vẫn thỉnh thoảng ghé qua giúp cô dọn dẹp nhà cửa.
"Anh về rồi đây, em yêu, anh có mua một chiếc nôi cho con,em thấy nó như thế nào?"- Một bóng áo đen chỉnh tề đẹp trai bất chợt xuất hiện ở cửa lớn, anh mỉm cười vui vẻ, cũng đầy dịu dàng và ân cần nhìn cô.Sau lưng anh là một chiếc thùng xốp lớn gần bằng nửa người,bên ngoài vẽ những hình ảnh vô cùng đẹp mắt.An Nguyệt cảm thấy sự bực bội khó chịu trong người đều tan biến,cô đặt cuốn ngôn tình mới nhất mà chị Hoa viết, vừa được xuất bản , sang một bên rồi ngồi dậy,đầy khó khăn bước đến định cởi áo khoác và cà vạt cho anh.Nhưng Kỳ Nhật đã vội vã chạy theo,đỡ cô ngồi lại chỗ cũ, ngồi xuống dịu dàng hôn cô một cái.Anh cốc đầu cô,bảo:
"Cô bé ngốc này,anh đã bảo bao nhiêu lần là em đang rất yếu,không được tự ý đi lại lung tung, anh có thể tự làm được,em không cần phải tốn công sức như vậy đâu.Ngoan ngoãn ngồi yên ở đây đi, anh sẽ đi làm cơm cho em ăn,được không?Em thích ăn trứng lắm đúng không?"
"Em không chịu được mà, em chán lắm rồi, em là bác sĩ mà , anh đáng lẽ phải nghe lời em mới đúng chứ.Không chịu đâu, em cũng không yếu ớt gì,em muốn đến chỗ làm,dự án chữa tận gốc ung thư không và có Hogkin kia sắp hoàn thành rồi, là vô cùng quan trọng trong nền y học hiện giờ, sao em có thể giao hết tâm huyết cả đời của mình cho kẻ khác chứ? Em muốn hoàn thành nốt nó."- An Nguyệt cố tình đánh yêu vào trong lồng ngực anh, cũng thật kỳ lạ, dạo này tính nhõng nhẽo của cô ngày càng tăng lên. Mà anh cũng không có phản ứng gì, còn cưng chiều cô thêm, không phải dần dần cô mất hết bản chất rồi chứ?
"Không- được, em có nói bao nhiêu lần nữa anh cũng sẽ trả lời như vậy. Em có phải bác sĩ phụ sản đâu? Đến Hoàng Minh còn không dám chẩn đoán bừa bãi, em nhào nháo cái gì chứ? Còn về phần dự án kia, viện trưởng nói với anh đã dừng lại tạm thời, đợi khi nào em khỏe lại mới tiếp tục thực hiện,em mãn nguyệt chưa? Bây giờ thì ngồi yên ở đây để anh đi làm bữa tối. Em mà còn nhõng nhẽo nữa thì xem anh trừng phạt em thế nào." Kỳ Nhật cười cười nhìn cô,làm cô thục người lại,trời ạ...cái tên này từ khi cưới cô về đến nay thì giống như đổi tính hoàn toàn ấy, vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày đều quăng đi đâu mất. Mỗi lần về nhà lại không ngừng "hành hạ" cô đủ kiểu, hại cô mới tân hôn không bao lâu đã mang thai, bây giờ anh còn muốn làm gì cô nữa đây.Thôi, cô thà đầu hàng còn hơn, không muốn bị anh trừng phạt đâu.
"Em không đòi nữa là được chứ gì, em đói bụng rồi, anh mau đi nấu cơm đi"
Buổi tối hôm đó, sau khi đã cẩn thận đưa An Nguyệt lên giường ngủ, đắp lại chăn cho cô.Kỳ Nhật phải mang tấm thân khó chịu vào phòng tắm nước lạnh, từ khi vợ yêu của anh mang thai, dù có ăn nhiều cỡ nào cũng không thấy mập lên, nhưng con vẫn phát triển theo đúng sơ đồ tăng trưởng, mà thân thể của cô ngày càng kiều nhuyễn,giống như da thịt có thể bóp ra nước, môi cũng mọng hơn rất nhiều. Báo hại anh "thịt đã dâng đến trước mặt mà không thể chiếm được", thật muốn mang cô lên giường mà hung hăng chà đạp.Tất cả cũng đều do tên Hoàng Minh chết giẫm kia, hắn bảo thân thể cô còn yếu, trong thời gian mang thai tuyệt không thể làm chuyện sinh hoạt.Hắn ngày nào cũng phải khổ sở khắc chế, tắm nước lạnh đến mức muốn cảm rồi...Con yêu à,khi nào con chui ra để ba có thể nhai sống mẹ của con đây?Kỳ Nhật nhíu mày hỏi thầm, sau đó nằm ở bên cạnh, vén tóc cô lên, cúi đầu hôn một cái lên đôi môi kia...Lúc biết cô mang thai,anh mừng giống như phát điên, mà ba mẹ anh cũng vui không kém...Bây giờ anh thật sự hối hận rồi, biết vậy anh nên cẩn thận hơn một chút...
Một ngày đẹp trời nọ, An Nguyệt cuối cùng cũng chuyển dạ, đau đớn lăn lộn trên ghế làm anh không thể không hoảng hốt, mọi thứ đều cuốn cuồng xoay chuyển ở xung quanh, đến áo sơ mi cũng không kịp ủi thẳng thớm, tóc còn rối bù trực tiếp mang cô đến bệnh viện. Nghe bác sĩ bảo cô bị vỡ nước ối, cần phải vào phòng mỗ gấp, anh lại càng trở nên lo lắng, đứng ngồi không yên trước cửa phòng.Thật may ba mẹ anh và ba mẹ cô đều tới , những người bạn của họ của vậy, Ly Lăng bảo anh đừng quá lo lắng. Nhưng cô như vậy, làm sao anh không thể không gấp được, nếu như cô và con xảy ra chuyện gì, anh làm sao có thể sống nổi đây . Cuối cùng cánh cửa kia cũng mở ra, mọi người đồng loạt lao tới trước cửa, bác sĩ và y tá đều mỉm cười chúc mừng:
"Chúc mừng anh, chúc mừng gia đình. Bác sĩ An sinh được một tiểu thái tử 3,8 kg khỏe mạnh, mẹ tròn con vuông. Thằng bé đẻ trong bọc điều, còn mở mắt ra tươi cười với chúng tôi, chắc chắn sau này sẽ rất thông minh.Mọi người có thể vào thăm cô ấy rồi
Kỳ Nhật thở ra, giống như muốn ngồi bệch xuống mặt thềm, thật may, thật may là cô không có mệnh hệ gì....
... .....
" Kỳ Minh Duy, con mau tránh xa mẹ ra cho ba, hôm nay ba phải cho con biết tay"- Kỳ Nhật nhăn mặt xuất hiện ở cửa phòng ngủ, nhíu mày khó chịu nhìn thằng thái tử nhà mình, đang chễm chệ nằm trong lòng vợ yêu của mình, vẻ mặt giống như khiêu khích anh. Cái thằng nhóc này, từ khi nó lớn lên lúc nào cũng gây rối, nó thừa hưởng hết mọi sự thông minh lanh lợi của mẹ, mới nhỏ mà IQ đã cao bằng 1 người trưởng thành,lúc nào cũng làm anh tức chết. Mà vợ yêu của anh toàn bênh vực nó, hôm nay anh không ra tay không được.
"Anh, nhẹ tay thôi, con còn nhỏ mà, anh có cần phải làm thế với nó không...Ấy, a nhẹ tay...ưm" -An Nguyệt đành chịu thua nhìn thằng con quý hóa của mình bị ba nó xách lên, trực tiếp quăng ra ngoài cửa rồi đóng sầm lại, sau đó leo lên giường bắt đầu hành hạ cô.
Bên ngoài cửa phòng, thằng nhóc kia ma quỷ nhìn nhìn, cũng cảm nhận được cảnh xuân ở bên trong. Tất nhiên là nó có cách chui vào, nhưng nó không rãnh, hôm nay xem như cho ông ba ngốc thỏa cơn khát một lần đi...