Editor: Vân Nghiên
“Hoàng hậu nương nương, Lỗ Nhân công……..”
“Nương nương! Không còn thời gian nữa rồi, người mau nghĩ cách đi a~~~!!”
Vang lên đồng thời cùng với lời nói của cung nữ là một thanh âm lanh lảnh cao vút, còn chưa đợi cung nữ bẩm báo xong, người đã vọt thẳng vào trong Hoàn Khôn cung.
Hoàng hậu thở dài, nhíu nhíu mày liễu rồi xoa xoa huyệt Thái Dương, từ lúc nàng nhận được tin đoàn sứ Tây Nhung tiến vào kinh thành đã biết một kiếp này mình không thoát nổi.
Quả nhiên, Lỗ Nhân công chúa miệng vừa hé đã khiến Hoàng hậu bực mình đến tận trưa. Nội dung á……. Vẫn là vấn đề cũ rích thôi, chính là nàng không muốn gả đến Tây Nhung như thế nào, tình yêu Tổ quốc dạt dào ra sao………
“Nếu Hoàng huynh mà vẫn bắt ép muội, muội nhất định sẽ chết cho mà xem!!” Công chúa tức giận ném lại một câu.
Hoàng hậu thản nhiên nhấp một ngụm trà, từng tầng khói trắng lần lượt che đi gương mặt đang hiện rõ vẻ hờ hững. Không thể trách Hoàng hậu vô tình, nếu Lỗ Nhân công chúa thực sự hành động như lời mình nói thì đã sớm chết cả chục lần rồi.
Lỗ Nhân công chúa, tiểu muội của hoàng đế, sinh cùng năm với Dự Lâm vương —— nói cách khác, tức là nàng đã đến tuổi 20. Nhưng mà nam nữ có khác biệt, nữ nhân hai mươi tuổi hiếm người nào chưa có hài tử gọi là nương (mẹ), vậy cho nên Lỗ Nhân công chúa chính là một nữ thanh niên hữu thực vô danh đã lớn tuổi, cũng là công chúa duy nhất trong số các công chúa cùng thế hệ vẫn chưa lập gia đình.
Về phần nguyên nhân, nói đơn giản thì có lẽ là do kỹ tính, nhưng mà một từ này thì không thể đủ diễn tả vấn đề. Ở trong mắt của Lỗ Nhân công chúa, không có cái gì là không có khuyết điểm —— dù gì con người không có ai là hoàn hảo, cái này cũng không tính là hơi thái quá, vấn đề là trong mắt Lỗ Nhân công chúa thì không có khuyết điểm cũng chính là khuyết điểm trí mạng! Tóc quá dài hay quá ngắn, móng tay quá ngắn hay quá dài cũng đều là một lý do để một người bình thường qua mắt nàng trở thành một cặn bã.
Gặp phải dạng cá tính như này, ngay cả thái hậu luôn thích se duyên mai mối linh tinh cũng thấy không nhiệt tình nổi, người do thái hậu đề cử đều là nhân trung long phượng, sau khi qua lời phê bình của Lỗ Nhân công chúa đều trở thành đám gà vịt lông rụng sạch, từ đó thái hậu cũng không thèm bận tâm đến hôn sự của nàng nữa, cho nên khi nàng khóc sướt mướt đến tố khổ với thái hậu bà rằng không muốn gả đi phía Tây, thái hậu chỉ nói một câu
“Sớm nghe lời ai gia gả cho người ta thì giờ đã không có việc này rồi!”
Tuy rằng thái hậu luôn cho rằng kết hôn là liều thuốc chữa bách bệnh cũng không quá chính
xác, nhưng hoàng hậu cảm thấy ít nhất lần này bà nói là nói đúng.
“Người Hồ tính cách thô lỗ mạnh mẽ, có lẽ so với tính tình của Quang Du thì cũng không thấm vào đâu, với lại nó ở Trung Nguyên còn chọn được nam nhân khác nữa sao? Không gả đến nước khác thì còn có thể gả cho ai??”
“Nhưng mà Hoàng Thượng, nô tỳ muốn nói tính tình Quang Du như vậy………. Trước đây đã làm người ta không yên tâm nổi………. Nếu sau này lại vẫn tính tình như thế chẳng phải lại thành chuyện xấu sao??…….”
Chuyện hòa thân, đương nhiên là hy vọng hai nước thân càng thêm thân, hoàng hậu rất nghi ngờ không biết vị Lỗ Nhân công chúa này có thể làm ngược lại hay không, cho nên tuy rằng lãnh đạm với việc công chúa khóc lóc kể lể, nhưng sau lưng nàng cũng không thể không cùng hoàng đế tính toán lại một chút.
“Về vấn đề đó……..”
Hoàng đế ghé sát vào người hoàng hậu nhỏ giọng thì thầm.
“Thật ra trẫm cũng đã gặp mặt vị vương tử kia rồi, cảm thấy cũng không tệ, hơn nữa mẹ ruột của hắn là người Hán, bản thân là sự kết hợp giao hòa huyết thống Hồ Hán, cho dù không phải là hòa thân thì cũng là một ứng viên không tồi cho vị trí phò mã a! Quang Du đã xem xét chọn lựa hết nam tử trong triều mà vẫn không vừa ý, có khi vị vương tử dị quốc này lại khiến nó vừa ý thì sao!”
Hoàng đế cảm thán từ tận đáy lòng, nói đó là một câu trần thuật chi bằng nói đó là hy vọng từ tận trong nội tâm. Hoàng hậu nghe hắn nói như thế thì cũng suy nghĩ một lát, đột nhiên nảy ra một ý, liền khuyên hoàng đế lấy danh nghĩa thái hậu truyền gọi vị vương tử kia vào cung gặp mặt. Thứ nhất là để chính nàng có thể đánh giá, đồng thời cũng có thể thỏa mãn ham mê thích náo nhiệt của thái hậu. Thứ hai là để cho Lỗ Nhân công chúa xem mặt trước, coi như là lấy lại cho nàng chút công đạo sau ba bận bốn lượt khóc nháo ầm ĩ.
Hoàng đế nghĩ ngợi, cảm thấy cũng chẳng có lý do gì để phản đối, liền chuẩn tấu. Ngày gặp mặt chính thức đó, không chỉ có thái hậu, hoàng hậu, chúng phi tần ai ai cũng mang tâm trạng xem náo nhiệt, còn Lỗ Nhân công chúa nấp ở sau bình phong, nhìn chằm chằm vào hình người ở ngoài màn trúc như thăm dò con mồi.
Tây Nhung vương tử bên ngoài mành tuy rằng là nhìn không rõ diện mạo, nhưng có vẻ là người mặt mũi sáng sủa đường nét góc cạnh rõ ràng —— mọi người đều tin rằng ngoại hình chắc không tới mức xấu quá đâu.
Vương tử hướng về phía thái hậu đang ở trong rèm cung kính hành đại lễ của người Hán, rồi dùng tiếng Hán giới thiệu tên tự là Chính Khang Nguyên.
“Tiểu vương Thi Đột Tố Lợi, bái kiến hoàng thái hậu.”
Hóa ra đây chính là cái gọi là “giao hòa Hồ Hán” a…….. Thái hậu nhìn vị vương tử dị tộc có dụng tâm nghiên cứu Hán học, nhất thời trong lòng dâng lên một niềm tự hào dân tộc mênh mông vô cùng, vừa định đánh giá ấn tượng đầu tiên không tồi thì câu thăm hỏi ân cần của vương tử sau đó đã khiến cho mọi người choáng váng.
“Tiểu vương Thi Đột Tố Lợi, bái kiến các vị mẫu thân.”
“......”
Hoàng hậu há miệng thở dốc, rồi lại ngậm miệng lại, muốn nói rồi lại thôi, muốn hỏi thì lại không biết hỏi từ đâu, không biết là “Mẫu thân” là phát âm của “Nương nương” trong tiếng Hồ, hay là do vương tử quá khẩn trương nên đã nhầm vai vế?
Nhưng mà vị tùy tùng bên người vương tử lại rất nhanh ra mặt giải thích hiểu lầm, hóa ra là vương tử nhầm lẫn nghĩa hai từ “Nương nương” cùng với “Nương”(mẹ), sau đó tự tiện sửa lại xưng hô.
Bồi tội với chúng phi tần xong, vị phiên dịch ghé vào tai vương tử dùng tiếng Hồ xì xà xì xồ gì đó, xem vẻ mặt kia có lẽ là đang phân biệt cho vương tử bản chất của hai từ “Nương” và “Nương nương” có gì khác nhau.
Nhưng là phản ứng thành thạo đến tự nhiên như thế của phiên dịch không khỏi làm mọi người nghi ngờ tình huống này không phải là lần đầu, quả nhiên………
Vương tử nói “Có thể lấy được công chúa làm vợ là tiểu vương có thể mỉm cười nơi chín suối rồi!”
Phiên dịch giải thích “Điện hạ là nói người rất vui mừng.”
Vương tử nói “Nghe nói dung mạo của công chúa đủ để đe dọa động vật!”
Phiên dịch giải thích “Điện hạ nghe nói là công chúa có nét đẹp chim sa cá lặn.”
Vương tử nói “Hy vọng tiểu vương cùng công chúa có thể thành cá mè một lứa (*)!”
(*) cùng một hạng người kết cấu với nhau làm việc xấu.
Phiên dịch giải thích “Điện hạ người hy vọng có thể nên duyên trời định với công chúa!”
~~~~~~~~
“Ta nghĩ, không phải mẹ đẻ của vương tử kia không bao giờ đọc sách chứ!”
Nhìn hai bóng dáng rời khỏi Nhạc Trữ cung, Khang phi bất mãn nói. Nàng chính là một vị tài nữ, đương nhiên là có thái độ phản cảm với hành vi không dạy dỗ con cháu, lúc này đã đem quy kết vị phu nhân nào đó ở phương Tây xa xôi vào trong quần thể mù chữ rồi.
“……….Cho dù thế nào cũng không thể vì một vài câu nói mà đánh giá người ta như thế a, hắn thích văn hóa triều ta như vậy thì hẳn là sẽ đối tốt với công chúa thôi………”
Trữ phi thiện lương luôn đem mọi chuyện suy nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp.
Nhưng mà lần gặp này mấu chốt không phải là khảo sát cấp bậc tiếng phổ thông của vương tử, nghĩ tới đây, hoàng hậu lập tức hướng ra phía sau bình phong kêu Lỗ Nhân công chúa, hỏi ý kiến của nàng
“Muội không muốn!”
Công chúa trịnh trọng ném ra ba chữ.
“Vì sao?? Ngôn ngữ thì sau này trao đổi nhiều cũng sẽ tiến bộ thôi mà.”
Dụ phi cùng Thục phi khó hiểu hỏi, theo hai nàng thấy, vị vương tử dị tộc này ngoại trừ khả năng ngôn ngữ có chút vấn đề, những cái khác đều ổn cả mà.
“Ai nói là vì cái này?? Hắn đen như vậy, bản công chúa không thích người da đen!”
“Ta thấy rất tốt mà, điện hạ so với nhiều người Hồ khác đã coi là trắng rồi, hơn nữa lại trông rất khỏe mạnh nha!!”
Cung phi rất tâm đắc với việc bảo dưỡng nhan sắc giải thích.
“Lần trước giới thiệu Lục công tử cho ngươi ngươi còn chê người ta trắng không khác gì cương thi!!”
Thái hậu tức tối nhớ lại lần xem mặt lần trước.
“Dù sao con cũng không muốn! Họ của hắn khó nghe chết đi được! Thi Đột, thi thể, vừa xui xẻo vừa u ám! Nếu gả cho hắn không phải sau này con sẽ bị gọi là Thi Đột phu nhân sao, hoặc là Thi Đột thị gì đó……….. A! Quá là ghê tởm!”
“………. Ai nói cho muội thế, trong tiếng Hồ chắc chắn là một từ rất hay!” Khang phi trí thức uyên bác nói ra phỏng đoán của mình.
Nhưng bất luận mọi người nói ra sao, Lỗ Nhân công chúa vẫn là binh đến tướng chặn, nước dâng đất ngăn, vẫn có thể moi ra một đống tật xấu để nói.
Ở trong mắt mọi người thì Thi Đột vương tử chỉ có một yếu điểm duy nhất đó là thích tự biên tự diễn tiếng Hán, còn ở trong mắt công chúa thì cái gì cũng không tốt để mà nhắc tới, bởi vậy có thể thấy được Lỗ Nhân công chúa là một người có tật xấu đặc thù —— đó là nàng ta chưa bao giờ coi vấn đề chủ yếu làm trọng tâm mà luôn chăm chăm nhìn vào mấy điều thứ yếu làm trọng điểm.
~~~~~~~~
“Trời ơi! Thật sự là không nói nổi mà! Ta cùng hắn rõ ràng là không phù hợp!”
Sau buổi gặp mặt vài ngày, Lỗ Nhân công chúa lại tiếp tục chạy vọt vào Hoàn Khôn cung, trong tay lộ ra tờ giấy mỏng, không ngừng phe phẩy.
“Lại làm sao nữa?”
Hoàng hậu không chút cảm xúc hỏi lại.
“Xem thư tên Vương tử thi thể đó hồi âm cho muội này, rốt cuộchắn có hiểu muội đang nói gì với hắn không thế?”
“Muội đã trao đổi thư với vương tử?”
Hoàng hậu nghe tới đó không khỏi nhướng mày, nam nữ còn chưa chính thức kết hôn, cho dù nhìn lén qua mành cũng đã là phạm lễ chế rồi, cô em chồng này lại còn dám trao đổi cả thư!
“Vậy thì sao chứ! Hoàng huynh cùng mọi người nếu muốn đem muội đẩy xuống hố lửa thì muội đây đành phải tự cứu mình thôi!”
Quy củ? Hừ! Lập ra không phải để phá sao?!
Hoàng hậu bất đắc dĩ lắc đầu, dù sao nàng cũng không cùng huyết thống với công chúa, chỉ là họ khác thôi, đương nhiên không thể nói ra vẻ quá rồi.
Chỉ thấy trong tờ giấy thơm mùi Anh Thảo có viết mấy chữ rất nhỏ rất nhỏ —— “Cảm tạ công chúa điện hạ đã có ý với tiểu vương, Tố Lợi không dám nhận quang vinh này!” —— ngoại trừ việc có mấy lỗi chính tả, cũng không có vấn đề gì khác.
“Thư này làm sao?”
“Thư không làm sao, nhưng mà ý hắn viết trong thư lại rất rất làm sao!!”
Thấy hoàng hậu tỏ vẻ khó hiểu, Lỗ Nhân công chúa đem nội dung thư mình gửi cho Thi Đột vương tử thuật lại một lần, đại loại là ta đây dung mạo rất xấu xí, tính cách rất chi là ác liệt, lại còn mang mệnh khắc chồng khắc con khắc quốc linh tinh vân vân……..
“Đã nói đến như thế mà hắn vẫn còn hồi âm thì thử hỏi đầu óc hắn có phải có vấn đề không?”
Lỗ Nhân công chúa trực tiếp bỏ qua vấn đề ngôn ngữ mà nhảy thẳng sang trách mắng đầu óc đối phương. Mà hoàng hậu thật ra cũng rất mờ mịt, người có thể để tổ hợp những lời lẽ hoang đường này chứa chấp trong não thì người đó có tính là bình thường không?
Nhưng mà trong lĩnh vực hôn nhân, hoàng hậu không hề giống với hoàng đế, nàng còn có những suy nghĩ nữ tính hơn. Cho dù đám cưới trong hoàng gia không thể mong cầm sắt hài hòa(*) thì ít nhất cũng phải đối tốt với nhau cho phải đạo. Tất nhiên là nhà trai không ai có ý xấu cả, nhưng mà……. Hoàng hậu nhìn cơn tức giận đang tràn ngập trong mắt công chúa……… Ngược lại nhà gái xem ra là rất có tính chất bạo phát nha…
(*) cầm sắt hài hòa: hòa hợp trong quan hệ vợ chồng
Vì để ngăn cản việc vấn đề RP(*) cá nhân của một cô gái biến thành vấn đề quốc gia, hoàng hậu cuối cùng đưa ra một quyết định.
(*) RP: nhân phẩm
~~~~~~~~~
Hôm nay, Thi Đột vương tử phải đi bái kiến hoàng đế. Tuy là trước đó đã được trao đổi không ít kiến thức trên yến hội, nhưng lần này lại là trao đổi nội dung việc hòa thân, cho nên từ buổi sáng sớm hắn đã rửa mặt chải đầu mặc quần áo xong xuôi, lúc trước khi ra khỏi cửa còn không quên kiểm tra kỹ tờ giấy bảo bối trong tay áo.
Nhìn tờ giấy này, vương tử trong lòng liên tục cảm tạ hoàng hậu thật là tốt bụng, lại có ý báo cho hắn biết Hoàng đế thích gì ghét gì! A, người Trung Nguyên cũng thật sự quá thân thiện nha!!
Hoàng đế định là đón tiếp Tây Nhung vương tử tại Củng Thần điện. Vì liên quan đến một ít hiệp nghị bí mật, cho nên chỉ có Thi Đột vương tử cùng người phiên dịch của hắn được phép tiến vào điện. Mà hoàng đế sau khi nhìn thấy phiên dịch viên kia thì nghĩ một lúc rồi phất tay áo bảo hắn lui ra.
“Tố Lợi điện hạ tiếng Hán lưu loát, chắc cũng không cần đến phiên dịch đâu.”
Không đợi đối phương tỏ vẻ gì, hoàng đế đã giành mở miệng trước. Thật ra đây là ý của hoàng hậu, hoàng đế đương nhiên cũng đồng ý là càng ít người biết càng tốt
Thi Đột vương tử nhớ đến trong tờ giấy viết hoàng đế hắn nói một là một, hai là hai nên cũng đành thuận theo. Phiên dịch đau khổ nhìn chủ tử mình, nhưng mà vương tử dường như cũng không để ý, đối với tiếng Hán —— vương tử trong lòng vẫn luôn tồn tại một sự tự tin không biết từ đâu ra.
Câu đầu tiên, là Thi Đột vương tử nói. Hắn cẩn thận đánh giá triều phục hôm nay của hoàng đế, cộng thêm lời khuyên “Hoàng thượng thích nghe người khác khen vẻ ngoài” của Hoàng hậu, liền mở miệng.
“Hoàng Thượng hôm nay thật sự là càng nhìn càng chói lọi rực rỡ, so với mấy ngày trước đây càng thêm hình người dạng chó hơn!!”
Hoàng đế đầu tiên là sửng sốt, sau đó là cả kinh, rồi đến giận dữ, cuối cùng là mờ mịt, hắn thật sự không hiểu lời này của đối phương có ý gì, nếu là mắng hắn, vậy có người cả gan mắng trực tiếp vậy sao? Cũng may hôm nay hắn mang theo mũ miện treo mười hai chuỗi ngọc, hàng hạt châu cũng che được phần nào gương mặt không ngừng biến hóa của hắn.
Nhưng mà nhìn không ra sắc mặt đối phương, hoặc là không nhìn sắc mặt đối phương, đối với Thi Đột vương tử mà nói cũng không phải chuyện tốt, hắn vẫn hồn nhiên tiếp tục khen —— đầu trâu mặt ngựa, lưng hùm vai gấu, lông phượng gan gà, không bằng heo chó…….. Bởi vì hoàng hậu đặc biệt dặn dò là hoàng đế rất yêu thích động vật, cho nên Thi Đột vương tử cố gắng lục lọi hết trong trí nhớ bộ sưu tập các thành ngữ có liên quan đến chó với mèo —— tuy rằng, hắn cũng mơ hồ cảm thấy được người đứng đầu quốc gia mà lại thích cái này thì đúng là kỳlạ.
“………. Cái này, Tố Lợi điện hạ, chúng ta vẫn nên nói chuyện chính sự nghiêm túc thôi……..”
Hoàng đế gương mặt xanh lét, ý thức được nếu mình còn tiếp tục nghe thêm nữa thì chắc chắn sẽ làm ra những chuyện rất mất thể diện đất nước, cho nên lập tức đổi đề tài.
“Nếu ngài cưới Hoàng muội của trẫm thì sẽ đối với nó như thế nào?”
“Đương nhiên là sẽ kính nhi viễn chi(*)!”
(*) kính trọng nhưng không gần gũi
“Gì cơ?!”
“Nếu đã cưới được công chúa quý quốc rồi thì hai nước chúng ta cũng là người một nhà rồi, tất nhiên là cùng cấu kết với nhau làm việc xấu a!”
“……… Lời này là ý gì?…….”
“A! Bức tranh nước từ trên núi chảy xuống a!!”
Thi Đột vương tử chỉ vào bộ tranh “Thái sơn đăng đỉnh đồ” sau lưng hoàng đế nói, kỳ lạ là không hiểu sao hoàng đế bỗng nghĩ tới một ý khác.
“......”
~~~~~~~~
“Thật tốt quá, nương nương, Hoàng huynh đã từ chối lời cầu thân của Tây Nhung rồi! Nương nương rốt cuộc người làm thế nào vậy?”
Từ khi biết bản thân sau này không cần đi hòa thân nữa, Lỗ Nhân công chúa đầu tiên là chạy tới nói cho hoàng hậu.
Lúc trước hoàng hậu đáp ứng giúp nàng, dù sao nàng cũng có chút bán tín bán nghi, dù sao cửa hôn nhân này cũng liên quan đến chuyện triều chính, không phải dùng chữ tình là có thể thay đổi được, nghĩ như vậy, Lỗ Nhân công chúa đối với thủ đoạn thông thiên của hoàng hậu lại càng thêm mở rộng tầm mắt.
“Đâu có, Hoàng thượng cũng rất bảo vệ muội, ta chỉ là ở bên nói vài câu hợp tình hợp lý thêm vào thôi, Hoàng thượng biết muội không muốn thì sao có thể ép muội chứ!”
Hoàng hậu đoan trang cười, không quên đem “Công lao” đổ lên người hoàng đế, nhưng Lỗ Nhân công chúa lại cho rằng đó là mấy câu khách sáo khiêm tốn của hoàng hậu, vẫn thề thốt sau này sẽ trả nhân tình đó cho nàng.
“Người một nhà cả, nói chuyện nhân tình gì chứ! Nhưng nếu muội thật sự muốn báo đáp ta, vậy thì giúp ta giữ bí mật này cho tốt, đừng đem nói cho ai là được.”
“Tất nhiên là thế rồi!”
Chuyện liên quan đến mình, Lỗ Nhân công chúa sao có thể đem nói cho người khác chứ!
Nghĩ đến hôm đó sau khi hoàng đế gặp mặt vương tử trở về gương mặt gần như thành màu gan heo, hoàng hậu nhẹ thở phào một hơi, rốt cuộc đã có thể an tâm.
Cái này nếu để cho người khác biết được………. Nàng còn mặt mũi nào mà gặp ai đây!