Tuy Triệu Tiêu hận Cố Nhất Minh tới nỗi nghiến rắng nghiến lợi, nhưng khi đã tuyệt vọng thì cái gì cũng làm, hay là nghe thử lời của cậu ta xem sao, đành viết lung tung mấy từ cho có trong vở bài tập vậy.
Cố Nhất Minh nói đúng, thà viết lung tung còn đỡ hơn là để trống, ít nhất nhìn vẫn còn có thành ý một chút.
Kết quả là giáo viên tiếng Anh không nhìn thấy thành ý của cô, lúc tiết tự học kết thúc liền xách cô đến văn phòng khoa tiếng Anh.
Trước khi bị xách đi, Cố Nhất Minh một tay chống cằm nhìn cô đầy thông cảm, sau đó lắc đầu đầy luyến tiếc rồi thu dọn tập sách của mình chuẩn bị ra về.
Triệu Tiêu được coi như là khách quen ở văn phòng khoa tiếng Anh, vì cứ ba ngày hai bữa là lại bị xách tới đây ngồi uống trà, lý do bị xách tới đây mỗi lần mỗi khác, không lần nào giống lần nào.
Giáo viên tiếng Anh ném vở bài tập vào tay Triệu Tiêu: “Đúng là lộn xộn mà còn sai be bét nữa, chưa nói tới những chuyện khác, trong đây có mười câu mà em chỉ làm đúng được một câu, nếu như em không biết làm thì cứ đánh dấu cho giống nhau hết là được rồi, sau đó thì sao hả, em đã làm được chín câu rồi thì sao câu số mười lại thay đổi, vẽ rắn thêm chân làm gì chứ, làm sao mà biết câu thứ mười là không phải? Đúng là xấu hổ mà, không ngờ câu sau cùng chọn sai lại là câu đúng duy nhất mới hay chứ.”
Triệu Tiêu dieendaanleequuydonncúi đầu, cô thật sự rất muốn chọn đúng tất cả, nhưng khi cô đang vùi đầu đánh đúng hết thì Cố Nhất Minh lại nói: “Cậu làm như vậy là không đúng đâu, như vậy là làm cho có lệ đấy, tôi nhớ rõ cái đề này lắm, câu cuối cậu chỉ cần đổi is thành are là được rồi..”
Tiểu nhân thì vẫn là tiểu nhân mà, cậu ta lại còn bảo cô mời cậu ta uống nước ngọt nữa chứ.
Ngay lúc Triệu Tiêu đang bị mắng xối xả thì cửa văn phòng đã bị đẩy ra, Tống Cẩn ôm một chồng bài tập đi vào , anh đi đến chỗ cái bàn ở cách vách rồi để bài tập xuống.
Người giáo viên tiếng Anh này vô cùng thích Tống Cẩn, thấy anh đi qua thì liền gọi anh lại, Tống Cẩn bèn gật đầu, lúc anh đi ngang Triệu Tiêu thì nhìnn cô bằng ánh mắt bình thản, còn Triệu Tiêu thì càng cúi đầu xuống thấp hơn nữa.
Mỗi lần giáo viên tiếng Anh trò chuyện với Tống Cản là cô lại có cảm giác giống như mình đang bị mời phụ huynh lên để nói chuyện vậy.
Giáo viên tiếng Anh mở vở bài tập của Triệu Tiêu ra rồi đưa cho Tống Cẩn xem: " Tống Cẩn em xem đi này, Triệu Tiêu ghi loạn vở bài tập thành ra thế này này, đúng là không thể tưởng tượng nổi mà.”
Tống Cẩn liếc mắt nhìn vở bài tập của Triệu Tiêu: “Đúng là nhìn rất kỳ cục….”
Giáo viên tiếng Anh liền thở dài mấy cái, tiếng chuông báo hiệu buổi tự học buổi tối đã kết thúc vang lên, cô ta tỏ vẻ đau đầu và vỗ trán vài cái: “Đi về trước đi, làm lại cho tốt.”
Triệu Tiêu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cô giáo.”
Giáo viên tiếng Anh: “Em phải học tập theo Tống Cẩn kia kìa, tuy thiên phú khác nhau nhưng thái độ học tập cũng là một yếu tố rất quan trọng, nếu như thái độ học tập của em tốt thì cô sẽ không ba ngày hai bữa lại tìm em đâu.”
Câu nói “thiên phú có khác nhau” này đã khiến Triệu Tiêu cảm thấy bị đả kích vô cùng nặng nề, sau đó tai cô bắt đầu đỏ lên, sau khi giáo viên tiếng Anh đi rồi , mũi của cô trở nên chua xót, vì đau lòng mà một giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Tống Cẩn nhìn thấy nước mắt của cô, anh bèn giơ tay đập vào ót cô một cái: “Không phải nói là đã làm xong hết bài tập rồi sao, đây là làm xong hết của em đó hả?”
Mắt Triệu Tiêu vẫn còn đọng nước, cô ngẩng đầu lên, bởi vì đây là lỗi của chính mình, cũng không thể biện hộ gì được, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống, cô hít hít khí và cố tìm một lý do cho mình: “Bài tập nhiều quá…Cho nên làm không kịp…Em cũng không còn cách nào khác…”
Trong lòng Triệu Tiêu vô cùng chua xót, cô nhớ lại lúc còn ở Đại Kỳ đã bị Tống Cẩn bắt chép phạt lại một quyển sách, nhưng cho dù phải chép phạt lại cả một quyển sách thì cũng không khủng bố như bài tập ở nơi này, ít nhất mỗi lần cô chép phạt mệt mỏi thì sẽ có cung nữ ở bên cạnh, một bên vừa pha trà một bên vừa xoa tay đấm lưng cho cô….Nhưng khi tới nơi này rồi, lúc làm bại tập còn bị tên tiểu nhân kia tính kế, đáng giận, thật sự vô cùng đáng giận mà!
Triệu Tiêu vô cùng ủy khuất, nhưng Tống Cẩn không phải vì sự ủy khuất này mà tha thứ cho cô: “Tối nay không đi ăn khuya nữa, mau về phòng làm cho xong bài tập còn thiếu đi.”
Điều kiện học tập ở trường cao trung S vô cùng tốt, nhất là phòng tự học, nhà trường còn đặt biệt xây dựng nên dãy phòng tự học nhỏ dành cho học sinh làm bài tập nhóm hoặc thảo luận, mỗi phòng được ngăn nhau bởi một cách cửa gỗ, trên mặt cửa gỗ còn có gắn cửa sổ thủy tinh.
Dưới sự giám sát của Tống Cẩn, Triệu Tiêu phải làm bài tập bổ sung vào các chỗ còn thiếu, phần lớn diện tích vở bài tập của Triệu Tiêu tràn ngập mùi nước bọt, Tống Cẩn vô cùng chán ghét cái thứ mùi này, cho nên lúc giúp cô kiểm tra lại bài tập anh đều nhăn mũi.
Lúc Triệu Tiêu và Tống Cẩn đang ở phòng tự học, bây giờ cũng chỉ còn có hai người bọn họ, Triệu Tiêu buồn chán lật ngăn kéo bàn ra xem, kết quả là lấy ra một quả “bong bóng” giống hệt với cái ở khách sạn lần trước.
Triệu Tiêu vô cùng tò mò, liền đưa nó cho Tống Cẩn xem: “Ở đây cũng có cái này nữa này.”
Tống Cẩn quay đầu lại, khuôn mặt anh đã trở nên đen thui: “Em là cái đồ hốt rác à, sao thấy gì cũng nhặt thế, không phải lần này cũng định đưa vào miệng thổi nữa đấy chứ?”
Triệu Tiêu: “Em kéo ngăn bàn ra thì thấy mà, đang định ném đi đây.”
Tống Cẩn tương đối hài lòng đem trả lại bài tập cho Triệu Tiêu, sau đó đứng lên: “Chỗ nào làm sai thì làm lại, bây giờ về được rồi.”
Triệu Tiêu “A…” một tiếng, sau đó đem trả quả bóng lại chỗ cũ, lúc đi theo Tống Cẩn ra ngoài, cô đột nhiên dừng bước và kéo tay Tống Cẩn, rồi nhỏ giọng mở miệng: “Anh có nghe thấy tiếng gì hay không?”
Tống Cẩn xoay người lại, Triệu Tiêu chỉ tay vào phòng tự học ở cách vách, cô ngẩng đầu nhìn lên chỗ cửa sổ thủy tinh, nhưng bên trong đã bị dán giấy báo bịt kín rồi.
Triệu Tiêu thở dài với Tống Cẩn, sau đó nhẹ nhàng khom lưng xuống lấy một cái ghế dựa rồi bò lên trên ghế.
Mặc dù cửa sổ thủy tinh đã bị giấy báo che phủ nhưng vẫn còn 2 khe hở nhỏ, Triệu Tiêu liền ghé mắt vào xem, nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị Tống Cẩn kéo xuống, cả người cô ngã đúng vào lòng anh.
Tuy chỉ mới liếc mắt một cái nhưng Triệu Tiêu vẫn hiểu được cái mờ ám đó là cái gì, cô đỏ mặt nói với Tống Cẩn: “Em không nhìn thấy cái gì hết.”
Tống Cẩn dieendaanleequuydonn lườm cô một cái rồi xoay người rời đi, Triệu Tiêu đuổi theo Tống Cẩn, kéo tay anh: “Hoàng Thượng, dân chúng ở nơi này thật sự quá phóng khoáng rồi, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã…”
Nói đến đây, Triệu Tiêu liền bụm miệng, bởi vì cô đột nhiên nhớ lại, vị đang ở trước mặt cô này lúc đăng quang ngôi vị thái tử và chọn phi tần là vào năm hơn mười tuổi.
Triệu Tiêu xấu hổ cười ha ha hai tiếng: “Hoàng Thượng, chúng ta đi ăn khuya không?”
Tống Cẩn làm mặt lạnh, không thèm để ý tới cô nữa.
Tuy Triệu Tiêu không vừa mắt với Cố Nhất Minh, nhưng dù sao cậu ta vẫn là người ngồi chung bàn với cô, Triệu Tiêu chỉ hận mình sao không xem cậu ta là gã thái giám trong hậu cung, so với không khí thì còn không có cảm giác tồn tại hơn, nhưng mà Triệu Tiêu lại quên rằng, cho dù là thái giám thì vẫn có việc của thái giám.
Môn thể dục ở sơ trung và cao trung cũng giống nhau, dĩ nhiên là nội dung chạy bộ 800m cực kỳ độc ác là không thể thiếu được, sau khi Cố Nhất Minh chạy xong thì chủ động giúp những nữ sinh khác đo thành tích, thành tích tiêu chuẩn của nữ sinh là 4 phút, nếu sau 4 phút thì phải chạy lại.
Lúc Triệu Tiêu dieendaanleequuydonn chạy xong, cô vừa thở phì phò vừa chạy đến chỗ bảng thành tích Cố Nhất Minh để xem thành tích của mình, là 4 phút 01 giây.
Triệu Tiêu nhìn thành tích xong thì suýt chút nữa là òa khóc, Cố Nhất Minh nghiêng đầu nhìn cô: “Phải cố gắng hơn nữa đấy bạn học Triệu Tiêu à, tôi tin tưởng cậu nhất định có thể xóa bỏ 1 giây này.”
Triệu Tiêu nắm chặt tay thành quả đấm, van xin: “Cậu có thẻ…câm chước một chút được không..”
Cố Nhất Minh mở miệng một cách cực kỳ khó xử: “Thật ra tôi đã châm chước cho cậu lắm rồi đấy, thành tích thật sự của cậu là 4 phút 11 giâu, tôi đã thay đổi số 10 cho cậu rồi.” Nói xong, cậu ta liền cười với Triệu Tiêu, giống như đang nói: Nhìn đi, tôi đối xử với cậu rất tốt đấy nhé.
Cuối cùng, Triệu Tiêu cũng đã bùng cháy: “Nếu thiếu một giây thì sẽ chết à?”
Cố Nhất Minh thành thật gật đầu: “Ừ.”
Triệu Tiêu lại nắm chặt tay đấm rồi xoay người rời đi.
Cố Nhất Minh nhìn bóng lưng của Triệu Tiêu, sau đó bỏ đi số 1 ở đằng sau 4 phút, trong lòng cậu cũng đang vô cùng tức giận đây này, mẹ nó phải tìm người nào để phát tiết đây?
Triệu Tiêu vô cùng bất ngờ khi biết mình không có tên trong danh sách chạy lại, trong lòng vô cùng biết ơn giáo viên thể dục vô cùng vì đã trừ đi 1 giây sau cùng của cô. Lớp thể dục của Triệu Tiêu vừa xong thì đến giờ học thể dục của ban Tống Cẩn, Triệu Tiêu đi đến quầy ăn vặt mua nước ngọt, lại nghĩ đến Tống Cẩn sắp học thể dục, lại quay ngược trở lại quầy ăn vặt mua thêm một chai nữa, lúc cô chạy đến sân thể dục để đưa nước cho Tống Cẩn, vừa đúng lúc nhìn thấy Tần Tử Lâm mặc đồ thể dục, hai tay cầm hai chai nước khoáng đang đi đến chỗ Tống Cẩn.