Đối bất luận kẻ nào đều có thể dễ dàng tha thứ sự tình…
Chính là,
Chỉ có người trước mắt này, cũng không thể…
Tuyệt đối không được…
Đó là sự tình vô luận như thế nào cũng không thể chịu đựng được…
Không thể dễ dàng tha thứ…
Chỉ có người này…
Vô luận như thế nào cũng không thể tha thứ cùng khoan nhượng…
Không thể tha thứ…
Đáy lòng chưa từng có quá phẫn nộ mức này, trào ra ngoài…
Trong chớp mắt, động tác nhanh tới không thể dùng mắt thường để thấy, đã tới trước mặt người nọ, tập kích lên cổ tay từng chút từng chút dụng lực đề khởi, làm cho thanh niên trong tay mình hai chân dễ dàng rời khỏi mặt đất, treo ở trên cao giữa không trung.
Ngón tay tế bạch (nhỏ trắng) dần dần bóp lại, gắt gao kẹp lấy hô hấp cả người, tiếng rên rỉ nức nở không bình thường từ trong cổ họng phát ra. Huyết mạch bị chặn lại đến triệt để, làm cho bộ mặt của thanh niên anh tuấn biến thành xanh mét, toàn bộ gương mặt cũng trở nên vặn vẹo, thiếu lượng dưỡng khí lớn làm cho thân thể chết lặng, đầu cũng đau đớn lên. Trái tim giống như không chịu khống chế kịch liệt nhảy lên, liền muốn phá tan toàn bộ ***g ngực, rồi mới dần dần, dần dần dừng lại. Tất cả ý thức trở nên mơ hồ, thần chí cũng mờ nhạt đi.
Giờ này khắc này Triệu Trường Hữu, chưa từng có giống như hiện tại, cứ như thế tiếp cận tử vong.
Hai tay Lí Hưu Dữ vốn là dùng sức vặn, dần dần buông lỏng lực đạo, cuối cùng của cuối cùng vô lực buông ở bên hai bên người, giống như buông tha cho, không làm thêm gì vô vị giãy dụa.
Triệu Trường Hữu trước mắt đã là một mảnh vô nhai hắc ám…
Mắt thấy cặp mắt kia hoảng sợ trợn lên, chậm rãi nhắm lại, thân thể vĩ ngạn trong tay cũng không giãy động, cuối cùng buông tay phải của mình ra.
Làm cho Triệu Trường Hữu cả người từ trong tay hắn, thật mạnh ngã trên mặt đất.
Nhẹ nhàng phun ra một hơi, Lí Hưu Dữ buông hạ mi mắt.
Do ánh trăng trong bóng đêm, có thể rõ ràng thấy lông mi rậm ở chỗ mí mắt hình thành bóng râm, cùng Lí Hưu Dữ màu da quá trắng nõn tôn lên, làm cho hắn toàn bộ bóng người mảnh khảnh chụp xuống một tầng tái nhợt trong hàn ý, lại xinh đẹp không thể nói được.
Bốn phía phiêu đãng theo không khí cơ hồ bởi vì sự tình vừa rồi mà ngưng trệ lên.
Chậm rãi nâng mi mắt lên, Lí Hưu Dữ lộ ra tươi cười yêu diễm đến khủng bố, mới nhìn hướng Minh Thư vẫn ngã ngồi ở chỗ cũ động cũng không động.
Rõ ràng là giáo chủ ở trong giáo vì sao lại xuất hiện ở nơi này?
Chính mình chưa được sự cho phép của giáo chủ đã tự tiện rời khỏi giáo, nếu giáo chủ biết, việc của mình cùng Vô Tà, chỉ sợ chính mình…
Bởi vì Lí Hưu Dữ đột nhiên xuất hiện, sinh ra cực độ sợ hãi, khiến cho Minh Thư vẫn cứng ở nơi nào, động cũng không động.
Toàn bộ thanh hồ đột nhiên tĩnh mịch đi…
Chính mình sẽ chết sao?!
Chính mình lại ngay cả Vô Tà cuối cùng đối mặt cũng không thấy sao?
Chính mình còn không có hỏi hắn câu nói kia đâu!?
Vô Tà, ta nếu là thật sự không còn nữa, ngươi sẽ vì ta thương tâm sao?
Vô Tà…
Ta có lẽ ở đây cũng không thấy được ngươi…
Minh Thư từ lúc Lí Hưu Dữ xuất hiện liền vẫn ở một chỗ, chỉ đến hiện tại ý thức thật sự đều không có.
Khóe miệng thê thê, câu ra một chút cười khe khẽ…