Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba

Chương 20

Lí Hưu Dữ, ta và ngươi bất cộng đái thiên (giống như câu không đội trời chung)…

“Triệu Trường Hữu, ngươi cũng biết sai!”

Đột nhiên xoay người lại Triệu Cực đối tiểu nhi tử còn đứng ngốc ở nơi nào lớn tiếng quát.

Dọa Triệu Trường Hữu chân mềm nhũn, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất.

“Trường, Trường Hữu biết sai rồi!”

Ngoan ngoãn cúi đầu, Triệu nhị công tử nơm nớp lo sợ hồi đáp.

“Ngươi khả sai ở chỗ nào?!”

“Sai, sai ở …”

Triệu Trường Hữu giống như cầu cứu hướng Triệu Thanh Khâu bên cạnh, lại bị Triệu Thanh Khâu nhẹ nhàng né tránh ra.

“Ngươi đùa giỡn Khương gia tiểu thư trước, sau đến lại làm nhục cửa nhà chúng ta, hiện tại thế nhưng mang tội tư đào, thể diện Triệu gia ta đều bị ngươi làm mất hết!”


“Ta, ta …”

Nhìn sắc mặt Triệu Cực càng nói càng trầm, Triệu Trường Hữu chi chi ô ô cũng không dám phản bác.

“Triệu Trường Hữu, hôm nay ta nếu không trừng trị ngươi, từ nay về sau ta Vô Cực sơn trang phải như thế nào lập uy, lại như thế nào làm sao sống yên trên giang hồ!”

“Người tới a!”

“Đưa hắn tới từ đường, gia pháp phục dịch!”

“A …, ca ca!”

Triệu Trường Hữu một phen túm trụ góc áo Triệu Thanh Khâu, hai mắt đẫm lệ lưng tròng kêu Triệu Thanh Khâu.

“Ca, ngươi mau cùng cha cầu tình, ta đây cũng không dám nữa, không cần đánh ta a …”

“…”

Triệu Thanh Khâu lại nắm chặt nắm tay, khiến cho các đốt ngón tay nổi lên màu trắng bệch.

Triệu Trường Hữu lúc này mới phát hiện, chuyện tới bây giờ, đã không ai có thể che chở hắn.

“Cha, ta, ta đây cũng không dám nữa, tạm tha ta lần này đi!”

“Các ngươi còn đứng ngốc đó làm gì!”

“Triệu Cực rống to một tiếng, mọi người chung quanh mới tỉnh lại, chạy lên, nhấc tiểu chủ tử còn đang cúi đầu, tha tha lạp lạp (kéo) buộc phải đi.

“Cha, cha …”

Triệu Cực vung ống tay áo một cái đuổi kịp tiến đến, liền vào từ đường, đem Triệu Thanh Khâu lo lắn đi theo phía sau hắn nhốt ở bên ngoài.

Triệu Thanh Khâu vừa thấy hắn ở bên trong bị khóa vào, thực sự cấp bách rồi, quay đầu lại phân phó hạ nhân, mau đi đem phu nhân mời đến, chính mình liều mạng đập cửa.


“Cha, đệ đệ còn nhỏ, ngươi tạm tha hắn lần này đi!Cha …”

Trong từ đường Triệu Cực lại giống như bình thường không có nghe tới, thỉnh ra không biết bao nhiêu đại gia pháp truyền lại, đối Triệu Trường Hữu gắt gao bị cột vào trên ghế dài, cắn chặt môi, hung hăng đánh lên.

“A, cha, Trường Hữu biết sai rồi!”

“A, cha, ngươi, ngươi, a, tha ta lần này đi! A …”

“A …”

Giống như tiếng giết heo kêu thảm thiết, lúc này là thật đánh tới trên người.

Dần dần tiếng kêu một chút một chút nhỏ đi, cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng đồ vật đánh vào thân thể người phát ra tiếng ba ba.

“Cha, không cần đánh, không cần đánh a!”

Triệu Thanh Khâu ở ngoài cửa nghe tiếng kêu Triệu Trường Hữu, tim như bị đao cắt, không tự giác dùng lực trong tay, thế nhưng lại đập nát cửa phòng.

“Trường Hữu!?”

Triệu phu nhân cùng bốn vị tiểu thư vừa mới tới, theo sát phía sau xông vào.


Trên ghế dài, bị người buộc chặt nằm ngang úp sấp một người, cả người đầy máu, không phải Triệu Trường Hữu thì là ai!

“Trường Hữu!”

Triệu Thanh Khâu chặn đứng Triệu Cực trong cơn cực thịnh nộ còn muốn hướng phía dưới đánh gia pháp, bốn vị tiểu thư nhất tề quỳ gối bên chân Triệu Cực, Triệu phu nhân gắt gao bảo vệ Triệu Trường Hữu đau đến mức đã muốn ngất đi rồi.

“Ngươi, nếu như là, muốn đánh tiếp, liền liền ngay cả chúng ta cũng đánh hết đi!”

Triệu phu nhân lắp bắp, khóc đến không còn bộ dáng.

“Ngươi ở nơi nào giáo huấn nhi tử, ngươi đây là nghĩ muốn ngay cả nương chúng ta vài người cùng nhau đều bức tử! Trường Hữu nếu có xảy ra điều xấu gì, ta cũng không muốn sống!”

“Cha, không thể đánh đánh xuống nữa! Đệ đệ …”

“Cha …”

“Các ngươi…., ai …”

Ba một tiếng, gia pháp trong tay Triệu Cực thật mạnh rơi xuống trên mặt đất, kích khởi bụi đất tràn ngập không gian …