Tây Lương Mạt trầm ngâm chốc lát, mỉm cười nói: “Đi nói với Hoàng Liên, bản Quận chúa đồng ý.”
“Đại tiểu thư, Tam tiểu thư lần này sao đột nhiên lại thay đổi?” Bạch ma ma khẽ nhíu mày.
Bạch Nhụy bĩu môi: “Hứ, đều là một đám tiểu nhân bợ đỡ, thấy Đại tiểu thư của chúng ta thắng thế, chẳng khác nào ruồi thấy mật mà bâu vào.”
Mấy hôm nay Đại tiểu thư nhận được không biết bao nhiêu là lễ vật, thϊế͙p͙ mời cũng sắp chất thành một hòn núi nhỏ, đến cả mấy vị tỷ tỷ muội muội tám cột đánh không tới kia còn đi ra, huống chi vị Tam tiểu thư này còn là muội muội thực sự.
Hà ma mà không nói gì, bà không biết chuyện giữa Tây Lương Mạt và Tây Lương Sương cho nên chỉ yên lặng đứng một bên lắng nghe.
Bạch ma ma nhìn Bạch Nhụy, lắc đầu một cái than thở: “Ngươi cũng phải để tâm nhiều hơn đi, Tam tiểu thư xưa nay lòng dạ vẫn cao ngạo, nhưng mệnh lại mỏng như giấy, đến cả Tứ tiểu thư do Hàn nhị phu nhân đích thân đẻ ra nàng ta còn chưa thực sự bỏ vào trong mắt, giờ Đại tiểu thư đã khôi phục thân phận tôn quý thực sự, nàng ta lại rơi vào cái nhà như vậy, ngươi không nghĩ xem Tam tiểu thư sao lại chịu cúi đầu trước Đại tiểu thư? Bên cạnh Đại tiểu thư chỉ có mỗi một nha đầu ngốc như ngươi làm sao mà ổn!”
Bạch Nhụy ngẩn ngơ, nàng thực sự là không nghĩ đến tận đó, lập tức cười hì hì kéo Bạch ma ma nói: “Người ta vẫn nói gừng càng già càng cay, Đại tiểu thư chẳng phải vẫn còn có ma ma ư, ma ma hôm nay còn dẫn theo vài muội muội đến giúp một tay, không phải sao?”
Bạch ma ma, Hà ma ma cùng Tây Lương Mạt nhìn nhau cười, Bạch Nhụy này đúng là không tim không phổi, còn chẳng lo lắng nha hoàn mới tới sẽ đẩy nàng xuống.
Một tấm lòng son sắc như vậy, ở cái nơi trạch viện chướng khí mù mịt như thế này lại quý giá vô cùng.
Được một lúc Bạch ma ma dẫn bốn nha đầu tới, vẻ ngoài của bốn người cũng chỉ hạng trung, nhưng quý ở chỗ cử chỉ rất có quy củ, có thể thấy là đã được Bạch ma ma tỉ mỉ lựa chọn huấn luyện một khoảng thời gian.
Tây Lương Mạt đưa mắt nhìn Hà ma ma, Hà ma ma hiểu ý gật đầu, vào lúc bốn nha hoàn kia tiến lên bái kiến, bà đứng đằng sau Tây Lương Mạt, bỗng hắt một chén trà nóng ra trước mặt các nàng.
Nha hoàn đứng thứ hai đếm ngược trong số bốn nha đầu kia phảng phất như không nhìn thấy, quỳ thẳng xuống vũng nước trà đó, hành lễ với Tây Lương Mạt, ba người còn lại do dự một chút, quỳ hơi cách vũng nước ra một khoảng, dập đầu hành lễ với Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt gật đầu một cái, bảo các nàng đứng dậy, nha đầu trông có vẻ nhỏ tuổi nhất móc khăn tay ra cẩn thận lau vũng nước trà đi xong mới vội vàng đứng dậy.
Tây Lương Mạt thu hết biểu hiện của bọn họ vào trong mắt, sau đó bảo bọn họ bắt đầu báo cáo tên tuổi, thân thế.
Chờ các nàng cẩn thận nói xong, Tây Lương Mạt có chút cảm động nhìn Bạch ma ma một cái, bốn nha đầu này đều do Bạch ma ma chọn lựa cẩn thận mà có, toàn bộ đều là cô nhi không cha không mẹ đến từ những nơi khác nhau, có hai người có em trai em gái sống nương tựa vào nhau cũng được Bạch ma ma sắp xếp ổn thỏa, hơn nữa bọn họ đều đã trải qua sự huấn luyện cực kỳ hà khắc của Bạch ma ma, trong tay vậy mà lại đều có chút ít võ nghệ.
Như vậy, sẽ không có ai có thể nắm được nhược điểm của bọn họ để uy hϊế͙p͙ bọn họ gây ra chuyện làm tổn thương đến Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt suy nghĩ một chút, chỉ về phía nha đầu thanh tú vừa quỳ xuống vũng nước trà ban cho cái tên Bạch Ngọc, nâng lên nhị đẳng, đi theo Hà ma ma và Bạch Nhụy học thêu thùa và hầu hạ chủ tử trong trong nhà, sau này dạy dỗ tốt sẽ để làm Đại nha hoàn nhất đẳng.
Nha đầu nhỏ cẩn thận dùng khăn tay lau nước trà kia cũng chỉ mới mười ba tuổi, được ban cho cái tên Bạch Tinh, làm nha hoàn tam đẳng, tiếp tục học tập cùng Bạch ma ma trông coi phòng kho, tính toán, sau này làm việc dưới quyền Bạch ma ma.
Còn sót lại hai người, một gọi Bạch Trân, một gọi Bạch Châu, đều để tam đẳng và cho đi theo Hà ma ma học tập quản lý những sự vụ bên ngoài viện cùng với xử lý những chuyện lặt vặt, được Hà ma ma kiểm tra đủ tư cách rồi sẽ thăng lên làm nha hoàn nhị đẳng.
Các nàng không hề có bất cứ sự dị nghị nào với sự an bài như vậy, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên sự vui mừng khó mà kìm nén, phảng phất như vô cùng mang ơn Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt không khỏi có chút khó hiểu, người được Bạch ma ma tuyển chọn, nàng sắp xếp vị trí như vậy đã không tính là cao, vì sao… Nàng chợt nhìn xuống Bạch ma ma, thấy bà ấy cũng đang nhìn mình cười cười, trái tim Tây Lương Mạt chợt ấm áp.
Nàng hiểu rồi, Bạch ma ma trước đó nhất định là đã nghiêm nghị đến hà khắc với bọn họ, khiến cho các nàng tưởng là mình chỉ có thể được làm nha hoàn nhất đẳng, giờ đột nhiên lại nhận được sự sắp xếp như vậy, đơn giản chính là một ân huệ lớn lao niềm vui bất ngờ, đây là Bạch ma ma đang giúp nàng tạo ân tình.
Sau khi sự sắp xếp cho bốn nha hoàn mới vào truyền ra ngoài, liền khiến cho đám người làm trong viện dấy lên một làn sóng mãnh liệt, trong lòng ai ai cũng bắt đầu tính toán.
Tây Lương Mạt giống như chẳng hề hay biết dòng nước ngầm giữa đám hạ nhân đã bắt đầu tuôn trào, chỉ sai Bạch Nhụy đưa Bạch Ngọc đến phòng kho chọn chút lễ vật, chuẩn bị tặng thêm cho Tây Lương Sương trang điểm khi xuất giá.
Bạch Nhụy để cho Bạch Ngọc chọn trước, Bạch Ngọc đã biết qua quan hệ và thân phận của các chủ tử trong nhà, nàng suy nghĩ một chút, chọn một bộ trang sức bằng tơ vàng nam châu nhỏ, lại chọn mấy khúc gấm lưu vân.
Bạch Nhụy mặc dù không hài lòng lắm nhưng vẫn gật đầu một cái, dạy nàng: “Tam tiểu thư này mặc dù là dòng thứ, nhưng lại được nuôi dưới trướng Nhị phu nhân, đương nhiên là có thể diện khác, cho nên mấy thứ mà ngươi chọn này vẫn chưa đủ phân lượng.”
Nàng thấy Bạch Ngọc có chút khó hiểu và do dự, liền cười nhẹ: “Ngươi cũng là người cơ trí, biết Tam tiểu thư không vừa mắt Quận chúa, nhưng ngươi đừng quên, Quận chúa là chủ tử, Tam tiểu thư lại đại diện cho mặt mũi của Nhị phu nhân, là đứa con gái đầu tiên của bà ta xuất giá, ngươi hiểu không?”
Bạch Ngọc lập tức hiểu ra, chỉ e giữa các chủ tử có không hòa thuận nữa thì chuyện thể diện này vẫn phải lo chu toàn, huống chi Nhị phu nhân hiện giờ chẳng khác nào đang bị Quận chúa trừng trị, bên ngoài lúc nào cũng có những kẻ ngo ngoe muốn bắt được nhược điểm của Quận chúa, cho nên hôn sự này Quận chúa nhất định phải tặng lễ long trọng, dù sao cuối cùng Tam tiểu thư xui xẻo bị gả vào nhà Ngu Hầu cũng sẽ chẳng vì thế mà thay đổi được vận mệnh.
Quận chúa sao lại không làm?
Ánh mắt nhìn Bạch Nhụy của nàng nhất thời có thêm mấy phần cung kính, trước đó chỉ nghe qua Bạch Nhụy là một người vô tâm khờ khạo, nàng không khỏi có mấy phần xem thường, giờ xem ra, thực ra chẳng qua là giả ngốc chờ đúng dịp* mà thôi, mình còn một đống chuyện cần phải học.
Vậy nên nàng cung kính theo Bạch Nhụy lựa một bộ trang sức bằng ngọc Đông Lăng cùng với mười chiếc nhẫn gắn đá quý đủ sắc thái và hai đôi vòng tay bằng vàng ròng khảm ngọc trai đặt trong một chiếc hộp tử đàn, lại để cho Bạch Trân, Bạch Châu vào ôm mười khúc gấm lưu vân bảy màu đủ loại cùng nhau tiến vào chính đường cho Tây Lương Mạt kiểm tra.
Tây Lương Mạt nhìn một chút, thoáng hài lòng, lại cho thêm một hộp phấn bột nước anh đào đựng trong một chiếc hộp bằng vàng khắc hoa do mình đích thân điều chế, hộp phấn bột nước này nàng chỉ làm có năm hộp, trừ giữ lại để dâng cho ba quý nhân có thân phận cao nhất trong cung ra thì chỉ chừa một hộp cho mình, một hộp đưa cho Tây Lương Sương.
Lễ vật rất long trọng, khiến cho Tĩnh Quốc công lúc nhìn thấy cũng phải kinh ngạc, ông ta không sao ngờ tới Tây Lương Mạt lại rộng lượng như vậy, một tiểu nha đầu từ nhỏ đã sống trong cảnh giàu sang, có thân phận tiểu thư, lại chịu đủ loại bần hàn mà có thể có được tầm nhìn như vậy, càng thêm hài lòng với sự thức thời của Tây Lương Mạt.
Tây Lương Nguyệt đỏ mắt đến mức cắn khăn tay liên tục.
Đến ngày xuất giá, Ngu Hầu sai người khua chiêng gõ trống đến đón cô dâu, lúc đồ cưới được mang ra, tuy Hàn thị cũng đã bỏ ra số đồ cưới đáng phải bỏ, không hề khắt khe với Tây Lương Sương, nhưng dù sao nàng ta cũng được nuôi dưới gối bà ta, đám hạ khách lại tán thưởng quả nhiên trưởng tỉ như mẹ nhiều hơn, vị Trinh Mẫn Quận chúa Tây Lương Mạt này khéo tay lại lương thiện dịu dàng, hậu đãi thứ muội.
Trong viện của Tây Lương Sương, nàng ta mặc một thân hỉ phục hoa mỹ, búi tóc vấn cao, đeo bộ trang sức bằng Nam châu do Tây Lương Mạt tặng cho, nhẫn, vòng tay, đều thể hiện sự giàu sang cao quý đẹp đẽ hiếm thấy.
Chỉ có điều trên gương mặt nàng ta không có chút ý cười nào, lạnh lùng nhìn Tây Lương Mạt đang chuẩn bị cài hoa cho mình: “Ngươi đắc ý lắm phải không, gà rừng hèn hạ giờ xoay mình thành phượng hoàng?” Nàng ta thống hận Tây Lương Mạt, nhưng lại không thể không đeo những món đồ trang sức mà nàng tặng, trừ việc bởi vì thân phận của nàng cao quý ra, còn bởi vì đồ trang sức mà nàng tặng thậm chí còn đẹp hơn nhiều so với mấy món đồ kiểu cũ của lão thái thái và đống hàng hạng hai của Hàn thị đưa tới.
“Gà rừng vĩnh viễn là gà rừng, cho dù có lông đuôi của phượng hoàng thì cũng vẫn là gà rừng, nhưng phượng hoàng cho dù có hèn kém đến đâu, cũng sẽ có một ngày Niết Bàn trọng sinh.” Tây Lương Mạt chọn một đóa thược dược chớm nở gài lên tóc mai của nàng ta, khẽ mỉm cười.
Từ trong gương nhìn vào, nàng mặc một thân y phục hoa mỹ mà thanh nhã, vậy mà lại có thể điềm nhiên lấn át được hoa phục kim sức của mình, hơn nữa lời nói đầy thâm ý của nàng khiến cho sắc mặt Tây Lương Sương càng thêm tái nhợt.
Đúng vậy, Tây Lương Mạt quả thực có thân phận trưởng nữ chân chính, nếu bàn tới, đám con gái trong phủ đệ này, còn có ai có thể tôn quý hơn nàng?
Tây Lương Sương cười lạnh một tiếng, chợt xốc tay áo lên, làm bộ giật đóa thược dược kia ra, đúng lúc đó bỗng xoay người, trên tay đột nhiên lộ ra một con dao nhỏ sắc bén đâm thẳng về phía Tây Lương Mạt.
Thân hình Tây Lương Mạt lướt nhẹ một cái, lùi thẳng về phía sau, Tây Lương Sương đâm trật, đám hỉ nương trong phòng lập tức hét rầm lên, nhìn đám Bạch ma ma đứng chắn trước người Tây Lương Mạt.
Tây Lương Sương cười thảm một tiếng, hạ quyết tâm, cầm con dao kia cứa lên cổ mình, máu tươi bắn khắp nơi.