"Thế này là thế nào?” Tây Lương Mạt vừa đảo mắt đã nhìn thấy nha hoàn Chanh Nguyệt của Tứ tiểu thư Tây Lương Đan dẫn hai bà tử to khỏe đứng ở phía sau, hai tay chống nạnh, bày ra tư thế như cái ấm trà, hống hách ngang ngược nhìn nàng chằm chằm.
Tầm mắt của Tây Lương Mạt dừng lại trên thanh gậy trúc trong tay hai bà tử một chút, quay về phía Chanh Nguyệt khách khí cười nói: “Chanh Nguyệt cô nương, sao lại rảnh rỗi đến chỗ ta thế này?”
Có câu giơ tay không đánh người mặt cười, Chanh Nguyệt thấy Tây Lương Mạt không còn tránh né bọn họ giống chuột nhắt gặp mèo như trước nữa, lập tức có chút không quen, ngay sau đó liền cười lạnh: “Mạt tỷ nhi, người ngay không nói lời nhập nhằng, lại nói con tiện nha đầu bên người của ngươi đã gieo họa cho Nhị thiếu gia, sao hả, giờ lại đến lượt ngươi gieo họa cho Tứ tiểu thư của bọn ta sao, ta nói cho ngươi hay, giờ chúng ta còn chưa đi bẩm báo Nhị phu nhân, ngươi mau ngoan ngoãn khai ra rốt cuộc ngươi đã cho Tứ tiểu thư dùng thứ gì! Nếu không đừng trách bọn ta hạ thủ không lưu tình.”
Tính tình Tây Lương Đan từ xưa đến nay vẫn ngang ngược kiêu ngạo, đối với người bên cạnh mình cũng đánh giết không hề khách khí, nhưng lại bao che, khiến cho đám hạ nhân khi ở bên cạnh nàng ta thì cẩn thận từng li từng tí nhưng ra ngoài lại ngang ngược thành quen, cho dù là với đám tiểu thư, công tử dòng thứ kia bọn họ cũng không hề khách khí.
Huống chi là với một người không chủ không tớ như Tây Lương Mạt, xưa nay lại là nhân vật bị Tây Lương Đan ghét nhất, trước kia đánh chửi Tây Lương Mạt cũng chỉ là chuyện thường tình.
Tây Lương Mạt cười lạnh trong lòng, ra vẻ không hiểu ra sao: “Chanh Nguyệt cô nương, ngươi nói gì vậy, chỗ ta thì có thứ gì có thể khiến Tứ tiểu thư để mắt tới được cơ chứ?”
Chanh Nguyệt nghẹn họng, vậy mà lại không tiếp lời được, lập tức trừng mắt:”Hừ, ngươi bớt giả vờ giả vịt đi, chính là mấy thứ vớ vẩn ngươi đưa cho Huyện chúa hôm trước, làm hại Tứ tiểu thư của bọn ta thân thể khó chịu, ngươi biết mấy ngày nay chính là thời điểm nghị thân của Tứ tiểu thư, ngươi lại gây ra sai sót lớn như vậy, phu nhân tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”
Tây Lương Mạt tỏ vẻ kinh ngạc lại do dự: “Mấy thứ vớ vẩn kia là ta đưa cho Huyện chúa để thưởng cho người làm dùng, nào biết Tứ tiểu thư lại mang đi dùng, những thứ đó đều là để cho những người có chất da bình thường như chúng ta sử dụng, thân kiều thịt quý như Tứ tiểu thư, đúng là không thích hợp.”
Chanh Nguyệt bị lời nói của nàng châm chọc ngầm một trận, lập tức nổi đóa, câu nói kia rõ ràng đang nói đã là đồ vớ vẩn để người làm dùng, là chính các ngươi muốn dùng, sao có thể đổ trách nhiệm lên đầu người khác.
Con ngươi nàng ta đảo một vòng, lại lấy Tây Lương Mạt ra để gây chuyện, cả giận nói: “Nếu ngươi đã thừa nhận là do đồ của người làm tổn thương đến thân thể của Tứ tiểu thư thì còn nói những thứ râu ria kia làm gì, các ngươi, lên đi, dạy dỗ đứa tiểu tiện nhân này một trận, xả giận cho Tứ tiểu thư!”
Vừa dứt lời, hai bà tử to khỏe kia đã dợm bước lên đè Tây Lương Mạt xuống.
Tây Lương Mạt cười lạnh một tiếng, bỗng lạnh lùng nói: “Các ngươi dám! Ta nói thế nào cũng là một chủ tử, có thể phạt ta chỉ có thể là trưởng bối trong nhà, đám cẩu nô tài các ngươi mà cũng dám động đến ta!”
Thứ sát khí đột nhiên tràn ra từ giữa mặt mày tựa như có thật bắn về phía Chanh Nguyệt và hai bà tử kia, sự lãnh độc không hề che giấu trong mắt lại khiến cho hai mụ bà tử kia run bắn người, lùi lại một bước, có một bà tử run tay, đánh rớt cả gậy.
“Ngươi!” Dưới ánh mắt lạnh lẽo kia của Tây Lương Mạt, Chanh Nguyệt thậm chí lại có một cảm giác sợ hãi, nhưng không bao lâu đã lập tức kịp phản ứng lại, vừa quẫn bách vừa tức giận.
“Ăn gan báo rồi, đánh cho ta!” Chanh Nguyệt mất thể diện, lập tức quát hai bà tử kia, bản thân thì vượt lên trước nhặt cái gậy gỗ kia nhào tới định đánh Tây Lương Mạt, chợt một bóng đen đập thẳng vào đầu, khiến cho đầu nàng ta đau kịch liệt, nàng ta “Á” một tiếng chói tai, theo bản năng vươn tay sờ lên đầu, vừa sờ đã thấy tay đầy máu tươi.
Lại nhìn xuống mặt đất, giữa những cánh hoa tán loạn còn có một chiếc giỏ hoa bị đổ, nàng ta cũng chẳng buồn nghĩ tại sao một cái giỏ hoa nho nhỏ lại có thể đập mình chảy máu đầu, nhất thời nảy sinh ngoan độc bổ nhào qua: “Một chủ tử không bằng cả nô tài mà cũng dám ra vẻ chủ tử trước mặt ta, đánh chết thì sao chứ, Tứ tiểu thư sẽ làm chỗ dựa cho chúng ta!”
Lần này, nàng ta đẩy ngã được Tây Lương Mạt ngay, đang vui vẻ, vươn tay lên vỗ vào gương mặt thanh tú của Tây Lương Mạt: “Tây Lương Mạt, đồ tiểu tiện nhân!”
Nhưng tay còn chưa chạm đến một cọng lông tơ của đối phương, đã nghe thấy sau lưng vọng đến một tiếng quát giận dữ: “Đang làm gì thế này! Phản rồi sao!”
Đám người đang chen chúc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nhị phu nhân Hàn thị sắc mặt xanh mét dẫn theo một đám nha đầu bà tử mặt mày cũng xanh lè đứng bên cạnh bụi hoa, Chanh Nguyệt vui sướng, lập tức định mách lẻo: “Nhị phu nhân, người xem Mạt tỷ nhi nàng…”
Nhị phu nhân xưa nay không thích Mạt tỷ nhi, chưa biết chừng sẽ lập tức đánh chết nàng ta cho xong chuyện.
“Câm miệng!” Hàn thị lập tức gầm lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chanh Nguyệt, sau đó quay ra phía người phụ nữ đằng sau than thở nói: “Đã để Ngự sử phu nhân phải chê cười rồi, là phủ chúng ta quản dưới không nghiêm, mong phu nhân lượng thứ…”
Mọi người bấy giờ mới phát hiện ra sau lưng Hàn thị trừ một đám nha hoàn bà tử ra thì còn có một vị quý phu nhân khoảng hơn ba mươi tuổi ăn vận thanh nhã, chính là phu nhân của Vương Ngự sử, Trần thị.
Trần phu nhân nhìn cảnh tượng hỗn loạn, tầm mắt cuối cùng rơi vào Tây Lương Mạt mặt mày tái nhợt đang ôm mặt ngã dưới đất, thoáng qua một tia kinh ngạc và thương hại, chợt lạnh nhạt nói: “Thì ra kẻ làm nào ở phủ Quốc công có thể đối đãi với chủ tử của mình như vậy, kêu đánh kêu giết rồi động thủ như thế, thật đúng là khiến bản phu nhân được mở mang tầm mắt.”