Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 20: Ân điển của lão thái thái (thượng)

“Tiểu thư…” Bạch Nhụy có chút vui lại có chút buồn nhìn về phía Tây Lương Mạt, muốn nói gì đó, nhìn bốn phía cuối cùng cũng không nói.


Tây Lương Mạt cắn môi dưới chờ ở bên, xấu hổ cười với Ninh An: “Ninh quản sự không cần để ý đến ta, chờ người của Đức Vương phủ đi ta lại vào.”


Cơn giật mình qua đi, nàng nhanh chóng tỉnh táo lại. Không sai, khi đó nàng có ý đồ dụ dỗ Tư Lưu Phong, thế nhưng nàng thật sự không ngờ Tư Lưu Phong lại trực tiếp như vậy, hắn thật sự muốn lấy nàng làm Trắc phi hay muốn dùng tin tức này tạo nên sóng lớn tại phủ Quốc công, nhằm dạy dỗ nàng?


Tình cảnh của nàng hiện giờ mới tốt hơn một chút, bởi vì Tĩnh Quốc công cho phép nàng ra vào thư phòng, dường như thái độ của bọn hạ nhân cũng cung kính hơn nhiều, không dám rõ ràng cắt xét bạc hàng tháng của nàng nữa, nhưng sức nàng còn chưa đủ để lật đổ ba mẹ con kia, một tin tức “tốt” như vậy chỉ khiến tình cảnh nàng càng thêm gian nan.


Ninh An ôn hòa cười: “Vâng.”
Không biết những người trong phòng nói gì, một lúc lâu sau mới thấy người của Đức Vương phủ đi ra, được Ninh An sai người tiễn ra ngoài, Tây Lương Mạt liền dẫn Bạch Nhụy vào phòng.


Tất cả mọi thứ trong thư phòng đều mang phong cách nhã nhặn cổ kính, trên vách tường là tranh chữ của danh gia, nhưng trên bức tường chính giữa lại là một bức tướng quân giương cung bắn đại bàng trong đêm tuyết, chứng tỏ Tĩnh Quốc công tuy xuất thân từ thế gia đại tộc nhưng dùng võ để đi lên.


Vừa vào phòng đã thấy Tĩnh Quốc công đang ngồi ghế trên, ngay cạnh là một vị lão phu nhân ngồi trên ghế tử đàn khắc hoa, tóc bạc trắng, vẻ mặt hiền hòa, thân mặc áo bối tử màu xanh thẫm thêu tùng hạc duyên niên cực kỳ tinh xảo, cùng với váy mã diện màu đen viền vàng, Tây Lương Mạt tìm tòi trong ký ức không rõ ràng biết đây là bà nội nàng gần như không gặp mặt.


Vì vậy nàng nhẹ nhàng tiến lên, cúi đầu hành lễ: “Mạt nhi thỉnh an tổ mẫu.”


Lão thái thái mỉm cười quan sát nàng một lúc lâu, không gọi nàng đứng lên chỉ quay sang cười nói với Tĩnh Quốc công: “Sức khỏe ta không tốt, vài năm không ra ngoài, không ngờ Mạt tỷ nhi đã lớn như vậy, ngày càng trổ mã xinh đẹp, chẳng trách được người ta yêu thích.”


Tĩnh Quốc công cũng ôn hòa cười nói: “Vâng, hai năm nay tiến bộ không ít, coi như có lòng hiếu thuận.” Cô con gái này thì ra không phải khiến người ta không chịu nổi như ông ta đã tưởng, gương mặt con bé… có dáng dấp của Linh nhi thời niên thiếu.


Nhưng Linh nhi kiêu ngạo như ánh mặt trời chói mắt, Mạt nhi lại yếu ớt yểu điệu như ánh trăng, cũng chính vẻ yểu điệu ấy khiến ông ta thường nhớ tới… dáng vẻ của Linh nhi khi dịu dàng.


Bởi chút tưởng niệm ấy mà Tĩnh Quốc công mới cho phép cô con gái trước giờ không hề được thương yêu này ra vào thư phòng.


Hai người nói chuyện một hồi, Tây Lương Mạt quỳ lâu đến mức mơ hồ cảm thấy vết thương cũ lại đau, lúc này lão thái thái mới nói với Thượng Quan cô cô ở bên cạnh: “Nhìn ta già rồi nên hồ đồ này, còn không mời cô nương đứng lên.”


Thượng Quan cô cô mỉm cười tiến lên vừa thoáng đỡ Tây Lương Mạt, vừa trêu ghẹo: “Lão thái thái hiếm khi nhìn thấy cháu gái nên vui vẻ quá mà thôi.”


Tây Lương Mạt biết lão thái thái có lòng muốn khó xử, không thích nàng, cũng chỉ cố gắng đứng lên, đầu gối khẽ run, nét mặt lại vẫn kính cẩn dịu dàng nói với lão thái thái và Tĩnh Quốc công: “Lão thái thái, Tước gia, tháng Bảy khí trời khô nóng, Mạt nhi chuẩn bị nước hoa nhài bạc hà mới làm, thêm mật hoa cúc, rất có tác dụng thanh tâm giải nhiệt.”


Tĩnh Quốc công liền mỉm cười nhận lấy trà mật mà Bạch Nhụy dâng lên, nói với lão thái thái: “Mẫu thân hãy dùng thử xem, Mạt tỷ nhi phối hợp hoa cỏ nước trà không tệ, tuy không phải lá trà quý trọng gì nhưng không ngọt ngấy, rất hợp với dưỡng sinh.”


Lão thái thái cũng cười cười nhận lấy chén nước từ tay Tây Lương Mạt: “Tâm tư linh hoạt như Mạt tỷ nhi thật hiếm có, trước kia quả thật chưa từng nghe nói, xưa nay con chỉ thích trà xanh nay cũng thích mấy thứ này, chỉ mong nước mật này thật sự có thể thanh tâm.”


Dứt lời, bà ta liếc mắt nhìn Tây Lương Mạt, Tây Lương Mạt biết lão thái thái đang trách nàng tâm tư quá nặng, ý đồ lấy lòng, không hề thích nàng.


Nàng khẽ cắn môi, ý nghĩ vòng vo trong đầu, chỉ có thể làm như không nghe thấy, chờ hai người dùng nước xong mới lên tiếng: “Tước gia, Mạt nhi có một chuyện mong ngài và lão thái thái làm chủ.”
Tĩnh Quốc công ngẩn ra, nói: “Ngươi nói đi.”


Liền thấy nàng bỗng nhiên quỳ xuống, cung kính dập đầu với hai người: “Tước gia, vừa rồi nữ nhi ở ngoài vô tình nghe được thỉnh cầu của Đức Vương phủ, nhưng nữ nhi xin Tước gia cùng lão thái thái có thể làm chủ, nữ nhi không muốn, cũng không thể gả vào Đức Vương phủ.”


“Sao?” Tĩnh Quốc công nghe vậy vẻ mặt có chút dịu xuống: “Từ xưa đến nay hôn sự của con cái đều do lệnh của cha mẹ, theo lời bà mối.”
Lão thái thái cong khóe mắt tủm tỉm cười, ánh mắt lại lóe lên liếc nhìn Tây Lương Mạt.


Đã thấy nàng kính cẩn ngoan ngoãn nói: “Tước gia nói đúng, nữ nhi vốn không nên nhắc đến chuyện này, chỉ do cha mẹ làm chủ, nhưng từ chỗ nhỏ mà nói, nữ nhi biết Tứ muội muội đã bàn việc hôn sự với Đức tiểu Vương gia, Tứ muội muội có lòng ngưỡng mộ Vương gia, thân là trưởng tỷ không nên tranh giành tình cảm với muội muội là thứ nhất. Từ chỗ lớn mà nói thì tỷ muội chúng con nếu chiếm vị trí Chính phi cùng Trắc phi của Vương phủ sợ rằng người ngoài sẽ nói ra nói vào, phủ Tĩnh Quốc công chúng ta quá mức muốn thân phận với Đức vương phủ nói không chừng sẽ có điều tiếng, đối với phụ thân và cả phủ đệ chúng ta đều không tốt.”


Từng câu từng chữ đều là suy nghĩ cho người khác.
Ánh mắt Tĩnh Quốc công dừng trên người Tây Lương Mạt hồi lâu, ánh mắt kia sắc bén như muốn xuyên thấu trái tim Tây Lương Mạt, Tây Lương Mạt chỉ không hề sợ hãi mà giương mắt nhìn, ngay thẳng chính trực.


Một lát sau, ánh mắt Tĩnh Quốc công trở lại ôn hòa trầm ổn, chỉ cười thản nhiên: “Khó cho ngươi ở khuê các còn có thể nghĩ lâu dài cẩn thận như vậy.”


Lão thái thái chưa lên tiếng, ngược lại là Thượng Quan cô cô bên cạnh cười nói như trêu ghẹo: “Mạt tỷ nhi thật sự không muốn gả sao, ngày ấy Mạt tỷ nhi cũng đã gặp Đức tiểu Vương gia, tướng mạo nhất đẳng, xưa nay mắt cao hơn đỉnh, lại được thánh ân chiếu cố, Hoàng Hậu tứ hôn cũng không chịu, bao nhiêu nữ tử trong kinh thành đều… ha ha.”


“Cô cô chớ nói vậy, lẽ nào nghĩ Mạt nhi không biết đúng mực như vậy, lẽ nào muốn Mạt nhi đụng đầu chết ở đây mới chứng minh được tâm ý sao?” Tây Lương Mạt nói xong liền đỏ bừng hốc mắt, lắp bắp nói.


Tất cả mọi người trong phòng đều giật mình, Thượng Quan cô cô nhìn lão thái thái, nói năng đã có chút không liền mạch: “Mạt tỷ nhi… Ta…”


“Ngươi trêu đùa như vậy sao có thể khiến một cô nương chưa xuất giá không ngượng ngùng, thật là!” Cuối cùng lão thái thái tiếp chuyện, vẻ mặt yêu thương tự mình nâng Tây Lương Mạt dậy.


Lúc này, trong nụ cười của lão thái thái có vài phần thật lòng, Tây Lương Mạt cũng mới hơi uất ức cúi đầu cười xấu hổ.
“Khiến tổ mẫu phiền lòng là Mạt nhi không tốt.”


“Được rồi, ta thấy nước hoa nhài bạc hà của ngươi thật sự không tệ, có bằng lòng đến phòng ta dạy mấy nha đầu kia làm hay không?” Lão thái thái cười tủm tỉm hỏi.


“Đương nhiên!” Tây Lương Mạt có chút hoảng sợ vì được để ý, lão thái thái ăn chay niệm phật đã vài năm, hiếm khi gặp người ngoài, dù là hai cháu gái ruột thịt Tây Lương Tiên, Tây Lương Đan tới thỉnh an cũng mới thỉnh thoảng gặp mặt.


Ân điển như vậy đối với nàng mà nói quả là đúng lúc.