Cơm nước xong, Hoà Thân vương cố tiêu hoá xong những thứ cần thiết, đề nghị tiểu bánh bao cùng mình tiến cung lĩnh thưởng.
Tiểu bánh bao hươ hươ cánh tay ra vẻ kháng nghị, nhưng giờ người bên cạnh đầu óc chỉ nghĩ đến cùng hoàng huynh tranh công, làm cho hắn thần trí trên mây, tưởng tượng một chiếc tử tiễn( cung tên chết) trong đầu, hoàn toàn bỏ qua thái độ kháng nghị của tiểu bánh bao.
Dám đối với ta như vậy, tương lai chớ có trách ta nợ mới hay cũ cùng nhau tính, tiểu bánh bao đen tối lộ ra một cái cười “đáng yêu”,lưu lại đằng sau là mấy hàng người ngã xuống hoặc vài người qua đường đáng thương vì mất máu quá nhiều mà té xỉu.
Vì thế, tửu lâu trong kinh thành vào ngày này thì càng đông đúc, buôn bán ngày càng có lời hơn.
(Chúng ta tiếp theo xem Hoà Thân vương cùng tiểu bánh bao thế nào rùi[[[[:))
Nói Hoằng Thiên Nhật (tức Hoà Thân vương, đây là tên thật của ảnh) mang tiểu bánh bao vào cung nhưng hoàng đế không phải là dễ dàng gặp được, cho dù là vương gia cũng không dám liều lĩnh tuỳ tiện một mình đi gặp hoàng đế, cần phải báo trước mới được hoàng đế triệu kiến.
Bởi vậy, tiểu bánh bao phải ở lại ngự hoa viên, còn người kia thì vào Càn Thanh cung gặp hoàng đế.
Thông báo đến, Hoằng Thiên Nhật vào Càn Thanh cung gặp hoàng đế, hành lễ quy củ nhìn Càn Long đang cúi đầu phê duyệt tấu chương.
” Khởi đi” Càn Long buông tấu chương trong tay, ngẩng đầu, gần năm mươi tuổi mà thoạt nhìn vẫn như ba mươi vô cung dễ nhìn, thanh âm trầm thấp thuần hậu hàm chứa khí thế uy nghiêm cua bậc đế vương, ” Hôm nay như thế nào lại tiến cung, ngươi không phải đang vội vàng lo việc chiếc cung kia sao?”
Hoằng Thiên Nhật lập tức đứng lên, ” Hoàng huynh, hôm nay thần đệ tiến cung chính là dẫn theo một người phi thường trọng yếu đến gặp ngươi.”
“Nga?” Càn Long mi mắt nhếch lên, ” Người phi thường trọng yếu sao, là ai? Có thể được Hoà Thân vương ngươi xưng một tiếng trọng yếu thật đúng là không nhiều lắm.”
“Hắc hắc…” Hoằng Thiên Nhật cười gian vài tiếng, ” Hoàng huynh a, thần đệ dạo này không được dư dả cho lắm a, ngay cả tử tiễn cũng không lấy được, cái kia, người xem...”
Càn Long dở khóc dở cười,” Tháng trước không phải vừa mới cấp cho ngươi một khoản tiền, như thế nào giờ lại nói không có?”
Hoằng Thiên Nhật chà xát hai bàn tay, ” Việc này ngài đừng quản, tóm lại hiện tại thần đệ thiếu tiền là được, hoàng huynh ngươi rốt cuộc có cấp cho ta?” Cùng hoàng đế đòi tiền lại còn muốn vậy, da mặt thật dày lại cho là hợp tình hợp lí, từ xưa đến nay cũng chỉ có Hoà Thân vương là độc nhất vô nhị.
Càn Long bị Hoằng Thiên Nhật đòi tiền lộ ra bộ dáng như vậy lại không nói gì, thật lâu sau không nề hà nói,” Tốt lắm, tốt lắm, trẫm cấp là được~~”
” Tạ ơn hoàng huynh ân điển!” Hoằng Thiên Nhật như mở cờ trong bụng.
Càn Long lắc đầu, người này thật…, ” Tốt lắm, tốt lắm, tiền đã có rồi, ngươi nên vừa lòng, hiện tại nên nói cho trẫm, người trọng yếu mà ngươi nói là ai?”
“Là, là —— ” Hoằng Thiên Nhật đem miệng từ trên tai trở về vị trí ban đầu ( a vui quá cười đến ngoác tận mang tai í mà:D) ” Thần đệ hôm nay đi Long Nguyên lâu ăn cơm, sau đó.......BLABLABLA”. Hoằng Thiên Nhật bắt đầu giảng thuật ” Hoà Thân vương vĩ đại cứu con rắn nhỏ( Vĩnh Tông) là việc tốt cần lưu danh thiên cổ ” ( trình độ tự sướng cao quá)
“Hoàng huynh, ngươi không biết a, tiểu gia hoả Vĩnh Tông kia có ít nhất bảy phần giống Hiếu Hiền hoàng tẩu. Lần đầu tiên nhìn thấy ta còn tưởng là hoàng tẩu... ” đoạn này hắn không biết xấu hổ nói ra, dù sao cũng không tổn hại gì đến hình tượng Hoà Thân vương vĩ đại của hắn(mụ mụ: ngươi từ khi nào mà đã có hình tượng vậy)
” Ngươi vừa mới nói cái gì?” Càn Long sắc mặt tối sầm đứng lên, doạ Hoằng Thiên Nhật nhảy dựng, ” Cái gì?” Hắn vừa mới nói cái gì đáng giá hay sao mà người ngay cả thái sơn đổ mặt cũng không đổi lại kích động đến vậy.
” Ngươi nói Vĩnh Tông cùng Hiếu Hiền có ít nhất bảy phần giống nhau?” Càn Long kích động bắt lấy tay áo Hoằng Thiên Nhật hỏi.
” Phải.... Đúng vậy”, Hoằng Thiên Nhật khó khăn gật đầu, “Làm sao vậy?” Làm thần tử thật không dễ a, hắn thầm nghĩ, tự cấp cho mình một lời an ủi.
” Kia hắn hiện tại ở đâu?” Càn Long cầm bả vai Hoằng Thiên Nhật ra sức lay khiến hắn nhìn thấy trước mặt là cả bầu trời đầy sao bay loạn.
” Hoàng huynh, ngươi.... trước hãy buông ra đã” Hoằng Thiên Nhật vất vả đem Càn Long thoát ra, thở hổn hển” Khụ khụ....Ta cho hắn đứng ở ngự hoa viên.....”
Càn Long buông tay, liền xoay người ra khỏi Càn Long cung, tư thế uy nghiêm biến mất, nhưng hoàng thượng cũng không mảy may để ý
Hoằng Thiên Nhật ngồi dưới đất, có gắng điều hoà khí tức, trừng mắt nhìn, thật sự là “gặp nhân vong đệ” mà, hoàng huynh sao nóng vội như vậy, còn sợ tiểu Tông nhi có thể chạy đi đâu.
“Hộc... Hộc.. ” Hoằng Thiên Nhật thở hổn hển, cuối cùng cũng đứng dậy được, sửa sang lại vạt áo, hướng Ngự hoa viên chạy tới, cảnh tượng cha con xa cách 11 năm gặp lại sao hắn có thể không chứng kiến.(mụ mụ: kì thật ngươi nghĩ xem diễn là được?)