Tiểu Yến Tử bị đánh “bùm bùm”, trong đó không chỉ tiếng gậy đập vào da thịt, mà còn thanh âm vàng bạc châu báu Tiểu Yến Tử giấu ở bên hông rơi xuống đất, vì thế, cùng ngày tin tức “Hoàn Châu cách cách” nửa đêm không ngủ đi làm thích khách kiêm phi tặc liền truyền khắp hoàng cung.Càn Long cảm thấy đau đầu vạn phần, người cử đi Tế Nam điều tra còn chưa trở về, vẫn chưa thể khẳng định ngoại tinh này có phải người hoàng gia hay không, tuy rằng đáy lòng hắn cảm thấy được nàng không phải cách cách, hoàng gia gien tốt như vậy, Hạ Vũ Hà cũng không kém, như thế nào lại sinh ra một cái không đầu óc. Bất quá hiện tại không có gì để chứng minh, nên hắn quyết định tạm thời nhẫn nhịn nàng, ai bảo tiểu bánh bao thích xem nàng diễn trò khôi hài đâu, đau đầu và vân vân, nhìn đến bánh bao tươi cười đã biến mất không thấy tăm hơi.
Bây giờ trên cơ bản là Lệnh phi không muốn cùng tranh chấp gì nữa, nữ nhân kia một lòng đều ở trên người đứa con mình, hoàng hậu chính là nghe thấy như vậy, cùng ma ma Dung Lan Hinh thầm thì một trận, đều là hảo hảo chê cười Lệnh phi, nàng ta chính là loại người muốn tránh đi phiền toái nhưng lại ngu ngốc tìm phiền toái cho mình.
Sau khi sanh non Lệnh phi đang ở Duyên Hi cung tĩnh dưỡng thì nghe nói chuyện này, chiếc khăn trong tay đã bị nàng xé thành hai khối. Việc nhận thức “cách cách” là do một tay nàng tiến hành, người ở bên ngoài nhìn vao, sẽ xem Tiểu Yến Tử chính là người của Lệnh phi, nhưng lần này chết tiệt Tiểu Yến Tử, hại nàng sanh non còn chưa đủ, cư nhiên còn không chịu an phận, hại nàng trở thành trò cười trong cung! Lệnh phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng hận không thể đem Tiểu Yến Tử trực tiếp đánh chết, bất quá, nghĩ đến ánh mắt ngũ a ca nhìn Tiểu Yến Tử, Lệnh phi ác rét lạnh một phen, đứa con đã không có, nàng tạm thời còn cần Tiểu Yến Tử mượn sức ngũ a ca, đành ở trong lòng hận muốn mang Tiểu Yến Tử lột da rút gân huỷ cốt, nàng vẫn giả bộ vẻ mặt ôn nhu từ mẫu mà diễn.
Ở phía sau, ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái vừa ra vẻ mặt cao ngạo với thân phận sủng thần của Càn Long vừa thông suốt “Huấn thị”, cái gì mà làm tốt việc thay hoàng gia truyền lệnh, phải an phận thủ thường và vân vân. Trên mặt thì cung kính, trong lòng lại chán ngấy hai người này, ngươi nghĩ ngươi là thái tử a? Nghe Vĩnh Kì nước miếng văng khắp nơi, Hoa Thanh hận không thể che tai, tránh xa hai ngốc tử càng xa càng tốt, vào khoảng thời gian này hắn ra cung truyền lệnh, nhưng chuyện trong cung chuyện vẫn có nghe ít nhiều. Hoa Thanh liền nhìn ra Càn Long không thế nào đãi gặp này ngũ a ca, nếu không thì nguyên nhân gì mà đã đến 19 tuổi ngay cả cái bối lặc gia cũng chưa phong, điều này có thể là cố tình cho mọi người nhìn ra, trong đương sự còn không có cảm giác, chắc là nghĩ mình đã được xác định là hoàng đế tiếp theo của Đại Thanh, luôn bày ra bộ dáng cao ngạo, ngay cả bọn nô tài phúc gia kia cũng chỉ là đám người hèn kém, bộ dạng cẩu ngu xuẩn. Hoàng đế trừ phi mắt mù, nếu không vì sao có thể giao phó giang sơn cho con người như vậy.
Ngay tại lúc Hoa Thanh đang phát sầu muốn tìm cái cớ chuồn nhanh khỏi đây thì một tiểu thái giám đã chạy tới thay hắn “giải vây”. Chỉ thấy tiểu thái giám ở bên tai ngũ a ca nói thầm vài câu, ngũ a ca lập tức giống như con mèo bị đốt đuôi nhảy dựng lên cao đến ba thước, “Cái gì? Ngươi nói Tiểu Yến Tử bị đánh? Là ai làm? Chẳng lẽ là hoàng hậu độc ác kia? Tiểu Yến Tử hoạt bát như thế, thiện lương thiện lương như thế, nàng sao lại bỏ qua?” Nói xong cũng không chờ tiểu thái giám nói hết, mang theo Phúc Nhĩ Thái hướng Sấu Phương trai chạy vọt đi.
Hoàng hậu độc ác? Hoa Thanh trợn mắt há hốc mồm, tốt xấu hắn cũng phải xưng một tiếng hoàng ngạch nương đi, lời như vậy mà là do một hoàng tử nói ư, lại còn là ở trước mặt một đám vương công đại thần, thật sự là không có đầu óc. Lắc lắc đầu, Hoa Thanh quyết định trở về nhất định phải dùng lá bưởi non hảo hảo tắm rửa một cái, đuổi cái xui đi.
Sấu Phương trai
Tiểu Yến Tử đã sớm không nhớ rõ chuyện hại Lệnh phi sanh non, nàng căn bản chả để ở trong lòng, cũng là một chút xin lỗi cũng đều không chịu, trong thâm tâm nàng chỉ nghĩ có mình mình bị thương, nàng thực ủy khuất vô cùng. Trong lòng hận không thể đem nàng chém thành tám khối, nhưng là Lệnh phi vẫn cố gắng bày ra vẻ mặt ôn nhu, trò chuyện quan tâm an ủi đối Tiểu Yến Tử, ” Hoàng a mã ngươi chính là ‘ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ’ a, thực ra vẫn để ý đến ngưoi mà.” Lệnh phi làm một bộ “Ta là tri kỷ của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nghĩ gì ta đều rõ ràng”. ( kiểu này bánh bao mà biết không khéo chết kịp hối a)
“Tiểu Yến Tử, ngươi không sao chứ?” Ngũ a ca còn chưa nhìn thấy người đã có thanh âm truyền tới. Lệnh phi cùng Tiểu Yến Tử nhìn về phía cửa, chỉ thấy ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái như trận gió cuốn tiến vào, Lệnh phi vừa định đứng dậy tiếp đón, nhưng hai người kia trong mắt thuỷ chung để ở Tiểu Yến Tử bị thương đang nằm trên giường, nga, còn có đến thăm nàng, hai người đi tới trước giường, đều gạt Lệnh Phi sang một bên, người sau kẻ trước đối với Tiểu Yến Tử một cỗ quan tâm trỗi dậy. Vừa thấy sắc mặt tái nhợt, tiều tụy của Tiểu Yến Tử với cái mông đậm máu tươi, ngũ a ca liền cảm thấy được một cỗ khí thẳng hướng đỉnh đầu, ” Hoàng hậu ác độc!” Ngũ a ca rít gào, liền cùng một đầu giàu to rồi tình đích trâu đực dường như liền xông ra ngoài.”Tiểu Yến Tử, chúng ta nhất định sẽ thay ngươi lấy lại công đạo!” Nói xong, Phúc Nhĩ Thái cũng theo sát xông ra ngoài. Tiểu Yến Tử vừa mới chuẩn bị lưu hai giọt nước mắt biểu hiện một chút ủy khuất. Vẫn chưa chảy ra đã thấy kia hai người liền biến mất, Tiểu Yến Tử trừng mắt nhìn, giúp nàng lấy lại công đạo là tốt nhưng là hoàng hậu thì có liên quan gì?
Khôn Trữ cung
Càn Long có quốc sự cần xử lý, tiểu bánh bao lại một lần ở lại Khôn Trữ cung học tập. Lão Phật gia sắp hồi cung, hoàng hậu phải dạy tiểu bánh bao quy củ trong cung, còn có lão Phật gia yêu thích quy củ vô cùng, tiểu bánh bao cũng biết điều này đối hắn có lợi, nếu còn muốn ở lại trong cung thì phải theo quy củ nơi này, hắn hiện tại thật sự coi việc giảng giải của hoàng hậu như việc tìm hiểu công dụng của dược liệu. Một người giảng cẩn thận, một người thật sự chăm chú lắng nghe, Khôn Trữ cung hiện tại là một mảnh ấm áp. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận xôn xao. Hoàng hậu vẻ mặt kỳ quái, khi nào còn có người dám trực tiếp đến giương oai trước cửa cung tại Khôn Trữ cung, hoàng hậu dùng ánh mắt, ý bảo Dung ma ma đi ra nhìn xem.
Dung ma ma lĩnh mệnh, đi tới cửa, ” Ồn ào cái gì, kinh động đến chủ tử, các ngươi không sợ chết?” Bọn thị vệ ôm một bụng ủy khuất, điều này thật sự không phải lỗi tại bọn họ, ai bảo hai người kia không thèm đợi họ thông báo đã trực tiếp xông vào Khôn Trữ cung đâu.”Yêu, chẳng phải là ngũ a ca cùng phúc Nhị gia sao? Lão nô gặp qua ngũ a ca! Cái gì ‘ điên ’ đem nhị vị ngài thổi đến Khôn Trữ cung vậy?” Nhìn thấy bọn họ, Dung ma ma mở miệng nói, ngũ a ca và Phúc Nhĩ Thái chính là có quan hệ mật thiết với Lệnh phi nên chưa bao giờ đem hoàng hậu nương nương để vào mắt, Dung ma ma vì chủ tử mà đau lòng không ngờ có dịp gặp chúng.
Nào biết ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái vừa thấy nàng, liền đẩy thị vệ chạy tới phía nàng, ” Lão yêu bà ác độc ngươi!” Phúc Nhĩ Thái hung hăng đẩy Dung ma ma một phen, Dung ma ma chân già tay yếu không chống lại đuợc hắn liền ngã xuống đất, hai người cùng lúc quyền đấm cước đá nàng, ” Nói, có phải bà già ngươi cùng hoàng hậu giựt giây hạ độc thủ Tiểu Yến Tử? Lòng của ngươi lại ác độc đến thế?”
Dung ma ma bị đánh cho mặt mũi bầm dập, trước mắt sao Kim bay loạn xạ, nàng không hiểu được, nàng cái gì cũng không có làm, sao lại kêu nàng ác độc? Quả thật là tai bay vạ gió a.
Thấy Dung ma ma đã lâu vẫn chưa trở về, ngoài cửa lại loáng thoáng truyền đến tiếng ngũ a ca và Phúc Nhĩ Thái, hoàng hậu cùng tiểu bánh bao cảm thấy kỳ quái, tiểu bánh bao đứng dậy giúp đỡ hoàng hậu, hướng cửa trước đi đến.