Cô xuống nhà ăn cơm từ nhỏ đến lớn đây à lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ấm áp của gia đình xuyên vào đây cũng k có j k tốt cô xem ba mẹ nguyên chủ như ba mẹ của mình họ thật tốt với cô giá như cô cũng có ba mẹ được họ yêu thương chiều chuộn thì tốt biết mấy.
Ăn xong cô ik ngủ đêm qua họ hành hạ cô như thế dù lúc trước có cực khổ khi luyện võ cũng k cảm thấy mệt mỏi như bây giờ.
Bọn họ cũng thật quá đáng ỷ mình là người quyền thế muốn làm gì thì làm họ chẳn thèm chẳn quan tâm họ k xem cô ra j loại đàn ông như z đúng là đồ vô lại nguyên chủ ơi là nguyên chủ cô thật sự là yêu nhắm người rồi.
Một người sẳn sàn lấy mạng mình bất kỳ lúc nào mà còn trao trái tim mình cho người ta để họ sẳn sàng chà đạp.
Tại bệnh viện Tống Vân đang nằm trên giường bệnh khuôn mặt khó coi cô còn chưa thể ngôi giận vì kế hoạch lại bị phá như z.
- Tiểu Vân em có sao không?
3 người Hoàng Bảo, Bạch Long và Hắc Nghiêm Trạch nghe tin cô bị té thì chạy ngay vào bệnh viện cũng may chỉ là vết thương nhỏ ở đầu.
- Em không sao?
Tống Vân như con mèo nhỏ làm nũng với bọn họ, bọn họ thật có lỗi có lỗi với cô.
- Em xin lỗi hôm qua em không đến được các anh đừng giận em nha.
- Không có sao đâu
Hắc Nghiêm Trạch ôm cô vào lòng cảm giác này có chút k thoải mái lắm trong lòng cứ có cảm giác khó chịu.
- Dù có chuyện j các anh cũng k đc bỏ mặt em đó
Tống Vân mở to đôi mắt chớp chớp nhìn bọn họ nụ cười ngây thơ động lòng người Hoàng Bảo kéo cô vào lòng mình áp môi mình lên môi cô nụ hôn này cớ sao hắn thấy có chút hụt hẫn chắc là do hắn thấy có lỗi vì chuyện tối qua thôi anh đã yêu tiểu Vân từ rất lâu bây giờ cũng vậy.
- Yên tâm bảo bối tụi anh k k bỏ mặt em đâu
- Ừm z em yên tâm rồi
"Muốn Tống Vân tôi an tâm trừ phi Hoắc Du cô phải chết cô đừng trách tôi vì họ là của tôi cô đừng mong cướp được" sao khi đi bại một nước cờ kỳ này Tống Vân cô nhất định sẽ đi nước mới ăn cả 1 bàn cờ hoắc Du tôi muốn cô là người thất bại trong bàn cờ này.
Ngủ một giấc đến 7h tối cô xuống nhà thì ba mẹ của nguyên chủ đang ăn khuya cô bước lại bàn
- Ba, mẹ
- Con gái hết mệt chưa
- Dạ con ổn rồi mẹ
- z con ngồi xuống ăn cùng ba mẹ ik
- Dạ
Hoắc Du ngồi xuống bàn toàn là đồ ăn ngon cô ăn tự nhiên dồn đầy 1 họng đầy thức ăn, mẹ Hoắc lo cho cô
- Con ăn từ từ thôi có thiếu mẹ bảo nhà bếp làm thêm
- ưm... ông..ần..âu..ẹ ( k cần đâu mẹ)
Cô vửa nhai vừa nuốt thức ăn vửa trả lời đồ ăn nhiều như vậy ăn còn k hết lm thêm nữa chắc bỏ thật phí.
- Con gái mẹ dạo này càng ngày càng đẹp.
- Con di truyền từ mẹ thôi
- con gái tôi không những xinh đẹp mà dẻo mồm nữa k uổng tôi thương nó.
- Khụ khụ...
Ba Hoắc ho ngắc cuộc nói chuyện của hai mẹ con thật tình coi ông là k khí mà.
- Chỉ có từ mẹ tôi sao còn bố thì sao
- Ông hả,mơ tưởng con gái đẹp giống tôi
- Tôi thấy giống tôi hơn ngày xưa sắc đẹp của tôi làm chết biết bao cô gái đó
- woa thế à vậy tối nay ông qua phòng khác ngủ đi
- khụ khụ tôi nghĩ lại rồi con gái đẹp giống bà
Bữa cơm này ăn thật vui vẽ có ba có mẹ được nghe họ nói chuyện, vui đùa thật ấm áp và cái bụng no căn đầy thức ăn.
- Con ăn no rồi con lên phòng đây
- À đúng rồi ba thấy con cũng nên ik học lại ik
Cô nhớ nguyên chủ học trường đại học kinh tế năm cuối và học chung với nữ chủ ây có cơ hội được nữ chủ rồi cuộc đời mà đâu thể bình lặng như thế
- Dạ con biết rồi ba
- Con hoàn thành xong kì học lấy bằng đại học rồi về công ty ba làm.
- Dạ
- À ba con có thể nhờ ba giúp con 1 chuyện k
- Chuyện j con nói ik
- Dạ công ti của nhà Mộc Tâm có xảy ra chuyện con thấy công ti đó cũng không tệ ba có thể đầu tư sau này nhất định sẽ có lời.
- Haha con gái của ba muốn j ba k hiểu sau, con là muốn ta giúp công ti đó đúng k
- Dạ
- Được rồi hai đứa dù sau cũng là bạn tốt ta giúp đở cũng là chuyện bình thường.
- Dạ cảm ơn ba.