Phi Diệp đã đạt mộng giàu sang và sẽ có vợ đẹp nhưng chàng không vui. Chàng thấy sự lỡ lầm của chàng vừa qua đã cướp mất cái bình thản thơ thới của tâm hồn.
Tường Linh đứng trên lầu nhìn qua bên nhà Phi Diệp, nàng lấy làm lạ rằng Phi Diệp chỉ ở một mình chớ không có ai lạ ra vô và tự nhiên nàng lo âu, trở lại căn phòng Tường Vân và vô ngồi bên em.
Tường Vân còn buồn hiu hắt, nàng ngồi xuống cầm tay em nói:
- Em, chị khuyên em nên đè nén tình yêu đừng cho bồng bột lắm bởi vì...
Tường Vân ngồi bật dậy nhìn chị, Tường Linh bối rối:
- Chị không muốn em qua nhà Phi Diệp, vậy chị nghĩ rằng nếu em cần gặp y mỗi ngày cho đỡ buồn, đỡ nhớ thì em nên mời y qua đây chớ đừng qua bển.
Tường Vân nhột nhạt quá, nàng đã hiểu Tường Linh nói gì và cảm thấy hồi hộp lạ thường. Tường Linh nhấn mạnh:
- Đây là lời chị thương em nói ra em đừng phiền, chị muốn giữ cho em đó...
Tường Vân lộ vẻ bực mình:
- Em hiểu, em biết lo cho thân lắm chứ chị à, em xin chị mặc em.
Tường Linh mím môi:
- Nếu em vẫn một lòng trái với ý chị thì mặc em, nhưng chị hỏi em một câu nếu Phi Diệp chính là tên cướp của giết người thì em nghĩ sao? Tường Vân ngó chị thẳng thắn:
- Thì em nghĩ chắc là ảnh có lý do gì đó.. Chị à một người như anh Phi Diệp không làm sự gì vô lý và em vẫn yêu ảnh nếu chị có đủ chứng cớ cũng vậy thôi.
Tường Linh ngẩn ngơ kêu:
- Trời ơi, em mê hắn vậy sao?
Tường Vân gật đầu:
- Em yêu lắm, em không còn xa ảnh được nữa.
Tường Linh tê tái tim gan:
- Em tin hắn yêu em thành thật à?
- Em tin, một bằng cớ là ảnh xin cưới em.
Tường Vân nói tỉnh bơ làm Tường Linh khổ tâm quá chừng đổi, nàng cáu giận xanh mặt bảo em:
- Hừ, vậy ra hắn là kẻ thắng, nhưng thôi em có tự do của em.. Và em cũng chẳng nên trách chị.
Tường Linh nói xong lui ra, Tường Vân hằn học vô phòng tắm, nàng đang cần nước mát lấy lại bình tĩnh cho trí óc của nàng bởi vì nàng đã liều với gia đình. Tường Linh buồn bực lấy xe đi, Tường Vân tắm xong thấy chị đi thì thay đồ rồi qua nhà Phi Diệp thuật lại cuộc cải cọ với chị không thiếu một câu.
Phi Diệp nghĩ thầm:
- Lạ nhỉ, xem ý Tường Linh không hề còn một chút cảm tình với ta, còn Tường Vân đã yêu ta quá chân thành, ta không thể làm cho Tường Vân đau khổ.
Chàng liền ôm Tường Vân đặt lên môi nàng nụ hôn tha thiết và hỏi:
- Em dám nói nếu anh là tướng cướp em vẫn yêu anh phải không?
Tường Vân gật đầu:
- Em yêu anh, yêu cả tội lỗi của anh nếu thật sự anh lỗi lầm, em sẽ là kẻ an ủi cho anh đừng lầm lỗi nữa.
Phi Diệp cảm động lịm người, chàng nghe lòng tràn ngập tình yêu và nói:
- Tường Vân, anh sẽ đem hạnh phúc cho em trọn cuộc đời, nếu có một chướng ngại nào ngăn trở tình ta thì anh nguyện san bằng để cho em đừng bao giờ đau khổ. Tường Vân sung sướng dựa vào ngực chàng:
- Cám ơn anh.. Em yêu anh.. tin anh..
Phi Diệp nâng cằm nàng lên, hôn vào cặp mắt trong tràn trề tình yêu và tin tưởng, tay chàng vòng xiết mình nàng:
- Tường Vân em là người yêu duy nhất và mãi mãi của anh.
Giờ này thì Phi Diệp đã yêu Tường Vân chân thành. Trong đời chàng chỉ có một người mẹ, người mẹ ấy yêu thương chàng nhưng xa chàng từ nhỏ và đời chàng không có một người thân thứ hai ngoài người mẹ đó nên chàng gần Tường Vân lúc đầu là lợi dụng nhưng bây giờ chàng yêu Tường Vân say đắm vì tình yêu của nàng dành cho chàng bao la quá.
Tường Vân ngước nhìn chàng, càng nhìn vào cặp mắt đen láy tình tứ đó nàng càng tin chàng không thể là một kẻ bất lương. Tường Vân cứ nhìn chàng và sẽ lắc đầu nói một mình:
- Không, không thể nào anh là tên cướp kia, không thể nào anh lại đi làm những chuyện đó.
Phi Diệp nghe rõ những lời thì thầm ấy và chàng hiểu, nhưng làm bộ hỏi:
- Sao.. em nói gì vậy?
Tường Vân áp má vào ngực người tình:
- Không... anh à... em yêu anh, tin anh... chị Tường Linh đã lầm, anh của em không thể nào làm chuyện trái lương tâm được.
Phi Diệp nghĩ đến ba nạn nhân của mình, toàn là những tên gian thương vào vai cắt cổ giàu trên xương máu lương dân mà chàng đã điều tra rất kỹ, nên mỉm cười:
- Đúng em ạ, anh không bao giờ làm chuyện gì trái với lương tâm. Phi Diệp nghiêm mặt lại, chàng mang vẻ ưu tư:
- Em à, em có hiểu nếu má anh đến nhà em mà phải mang sự bẽ bàng về thì làm sao không?
Tường Vân nghĩ miên man rùng mình:
- Em hiểu... nếu như vậy thì mẹ anh tự ái, nổi giận và duyên chúng ta sẽ bẽ bàng.. Nhưng mà anh đừng lo không ai có thể ngăn cản em lấy anh, dù cho phải bỏ tất cả để theo anh đến bất cứ góc biển chân trời nào em cũng đi. Phi Diệp sung sướng:
- Vậy thì anh cũng cho em tất cả đời anh, anh cũng chán nhân tình thế thái lắm rồi, anh không muốn sống lẫn lộn với cõi đời ô trọc này nữa. Nếu cưới nhau rồi, anh sẽ bán nhà và chúng ta đưa nhau đi thật xa. Tường Vân hỏi:
- Còn phận sự nào ràng buộc anh không?
Phi Diệp gật đầu:
- Thiếu gì nhưng mà anh sẽ không để cho bị ràng buộc, anh chỉ còn có em và mẹ để yêu thương và Hoàng Yến sinh, anh sẽ đem hạnh phúc cho em và nguồn an ủi cho mẹ lúc về già. Tường Vân tình tứ:
- Anh yêu em là đem hạnh phúc cho em nhiều lắm rồi đó.
Đôi uyên ương đã yêu chân thành họ quấn quít lấy nhau không nở rời và Phi Diệp nghĩ đến việc bán nhà đem Tường Vân lên Đà Lạt sinh sống.
Trong khi đó Tường Linh thấy em gái quá mê Phi Diệp, nàng tính kế để cứu Tường Vân ra khỏi tình yêu mù quáng vì nàng không dè em gái đã hiến thân cho Phi Diệp, đã cùng chàng hưởng phút đam mê cuồng nhiệt.
Tường Linh liền tìm đến nạn nhân thứ ba tức là một góa phụ bị mất hơn hai mươi triệu. Bà Hoàng Yến một goá phụ tỷ phú còn xinh đẹp đang tuổi hồi xuân. Tường Linh muốn thử cho bà kín đáo nhận diện Phi Diệp nên nàng tìm đến bà.
- Tôi đã được giao phó tìm thủ phạm vụ cướp tại nhà bà bây giờ tôi mời bà đến nơi chờ gặp một kẻ để xem bà có nhận ra hắn là tên cướp không? Bà Hoàng Yến mừng rỡ vội theo Tường Linh, Tường Linh đưa bà về nhà mời vô phòng khách nói chuyện.
Lúc ấy Tường Vân mới xuống thấy chị có khách nàng đi lên và ở trong phòng. Một phút sau Tường Vân thấy chị cùng bà bạn lên lầu ra đứng ở hàng ba, Tường Vân ở yên trong phòng, Tường Linh không nói gì đến em gái mà chỉ đứng thì thầm với bà bạn.
Tường Vân thoáng nghe bà kia nói:
- Tên cướp đó tuy che mặt nhưng tôi nhớ giọng nói nó. Tường Vân giật thót mình ngồi dậy, Tường Linh thấp giọng bảo bà Hoàng Yến nhưng đủ cho Tường Vân nghe.
- Bà chị nói nhỏ thôi, tôi muốn bà chị nhận diện và ngó vóc dáng một người ở gần đây xem bà chị có đoán được kẻ đã uy hiếp bà hôm đó chăng?
Bà Hoàng Yến nhìn theo hướng mắt Tường Linh. Tường Linh đang nhìn cái xe đậu dưới sân nhà bên kia. Bà Hoàng Yến hỏi:
- Xe đó của ai vậy cô?
Tường Linh đáp:
- của người nhà bên, người chủ mới mua căn nhà và chiếc xe đó. Tường Vân chau mày nghĩ với lòng vừa lo vừa giận:
- Chỉ quyết hại anh Phi Diệp thấy không?
Phi Diệp ở bên kia đang mong Tường Vân vì thường ngày giờ này nàng qua với chàng. Vậy thì chút nữa chàng sẽ mong nàng và ra sân đứng ngóng trông như vậy Tường Linh sẽ chỉ cho bà kia thấy chàng.
Tự nhiên Tường Vân liều lĩnh nàng vội thay áo mở nhẹ cửa phòng đi xuống, rồi Tường Vân sang nhà Phi Diệp trước mắt Tường Linh.
Thấy Tường Vân thò tay mở chốt cổng qua nhà Phi Diệp một cách thành thạo, Tường Linh chau mày. Nàng muốn sau khi bà Hoàng Yến nhìn thấy bộ dạng Phi Diệp mà nhận ra giống tên cướp thì nàng sẽ kêu Tường Vân cho hay sự nghi kỵ của nàng là đúng để kềm hãm tình yêu của em gái lại.
Vậy mà Tường Linh lại ngang nhiên qua nhà Phi Diệp, nàng lịm người nhìn em gái.
Bà Hoàng Yến không biết Tường Vân nên hỏi Tường Linh:
- Chắc cô ta là bà vợ chủ nhà?
Tường Linh đành gật đầu, bà Hoàng Yến hỏi:
- Sao hai nhà không quen nhau?
Tường Linh đáp:
- Họ mới đến nên chưa quen, vả lại tôi nhìn hình vẽ tên cướp giống một người bên nhà đó nên tôi đang điều tra.
Bà Hoàng Yến nói:
- Mình có thể qua đại bên đó hỏi thăm và nhận diện hắn không?
Tường Linh suy nghĩ rồi gật:
- Bà có thể làm bộ hỏi thăm ai mà qua đó một mình, nhưng bà nên chờ lúc nào có mình hắn hãy qua.
Bà Hoàng Yến đáp:
- Tôi sợ lúc hắn có một mình lắm, hay là tôi qua bây giờ?
Tường Linh gật đầu:
- Được, tôi đứng bên này nếu có gì bất trắc thì bà la lên cho tôi biết. Bà Hoàng Yến cùng Tường Linh xuống nhà, Tường Linh quyết phá rối cho em gái rời bỏ tình yêu hoặc phải nghi ngờ chờ đợi.
Lúc ấy Tường Vân đang học cho Phi Diệp những lời nàng nghe thấy, Phi Diệp chau mày ra đứng kín đáo bên cửa sổ nhìn qua lầu và thấy bà Hoàng Yến đứng bên Tường Linh, đúng là người thương gia giàu có mà chàng đã cướp.
Trán Phi Diệp rịn mồ hôi, chàng ôm vai Tường Vân và cô bình tĩnh hỏi:
- Em nói bà kia là nạn nhân vụ cướp à?
Tường Vân mau mắn:
- Chính là bà đó anh à, bà là người bị mất cướp. Anh không biết mặt bà ấy mà chị Tường Linh cứ khăng khăng nghi ngờ anh thì lạ thật. Phi Diệp mím môi cười cay đắng:
- Anh không ngờ Tường Linh tận tình như thế em à, như vậy là Tường Linh quyết bắt anh để điều tra đó.
Tường Vân biến sắc:
- Làm sao chỉ bắt anh được, có chứng cớ chi đâu?
Phi Diệp gật đầu:
- Vì không chứng cớ nên anh còn ở yên đây. Nhưng nếu có một nạn nhân nào chỉ anh và nói nghi anh là thủ phạm thì họ có quyền bắt anh đó em.. Anh biết ý Tường Linh muốn vậy.
Tường Vân mím môi:
- Chỉ ác vậy sao? Chỉ dư biết em yêu anh và chúng ta nhất định cưới nhau mà. Phi Diệp dùng kế ly gián:
- Thì tại biết anh yêu em chân thành, tại biết chúng ta quyết định thành vợ chồng chánh thức, Tường Linh mới ghen và phá chớ.
Tường Linh tin yêu Phi Diệp nên đem lòng giận chị vô cùng nàng lo âu hỏi chàng:
- Bây giờ phải làm sao cho bà kia đừng thấy anh?
Phi Diệp cười:
- Muốn em vụ này anh cần gặp bà ấy chớ làm sao tránh mặt được, tránh họ càng nghi.
Tường Vân vui:
- Anh nói câu ấy tỏ ra anh vô tội nên không sợ gặp họ, Chị Tường Linh sẽ biết chỉ lầm lẫn. Phi Diệp nói:
- Anh sợ Tường Linh còn xúi bà ta chỉ ẩu chính anh là kẻ cướp nữa kìa, vì vậy anh cần gặp để bà ta hiểu anh là người đàng hoàng cho bà ấy bỏ ý định đó đi nếu bà ta đã thật tình nghe lời Tường Linh.
Tường Vân gật đầu:
- Anh có lý, bây giờ anh phải làm sao?
- Anh tin họ sẽ tìm cách gặp anh, vậy em cứ về đi và yên tâm là anh có thể dàn xếp được vụ này.
Tường Vân nói:
- Chị Tường Linh đã dặn em không nên qua anh nhưng nay thì chắc chỉ đã biết em không vâng lời chỉ tức là chỉ không còn Hoàng Yến vọng ngăn cản tình yêu của chúng ta.
Phi Diệp vui vẻ choàng tay ôm xiết nàng:
- Cảm ơn em, có em đứng về phía anh, anh không còn lo chút nào hết, anh quyết chủ nhật này sẽ đưa mẹ đến gặp mẹ em. Tường Vân sẽ nhắm mắt nghe tình yêu ngọt lịm đang chạy rần trong cơ thể, nàng thì thầm:
- Em yêu anh...
o O o
Tiếng gõ cửa làm hai người rời nhau, Phi Diệp chau mày:
- Họ dám qua tận đây nhận diện anh đó, em yên trí về đi, về đi cho anh dễ đối phó, anh không thể tha thứ sự khinh thường của họ.
Tường Vân yên trí Phi Diệp không phải tên cướp nên đứng lên vuốt áo:
- Thôi em về tối em qua nhé.
Phi Diệp nói:
- Anh sẽ đón em cùng đi chơi tiện hơn, vậy anh hẹn sáng mai. Tường Vân hỏi:
- Đêm hôm nay anh ngủ đây hay về nhà mẹ anh?
Phi Diệp cười:
- Anh chưa tính, để còn lo vụ Tường Linh đang vu cáo cho anh đây đã. Chàng đưa Tường Vân ra cửa, khi mở cửa Tường Vân thấy bà Hoàng Yến đứng đó thì nhìn bà ta khẽ gật đầu bước tréo ra ngoài về nhà mình để Phi Diệp tiếp bà ta. Bà Hoàng Yến mới thấy Phi Diệp đã nhìn chàng từ đầu đến chân rồi ngó sững mặt chàng.
Hai mắt bà chớp lia, cuộc đời gần mười năm goá bụa đã làm cho bà khao khát, bị dồn nén nhưng bà cố gắng vượt qua để giữ lấy phần sản nghiệp của chồng, nếu bà tái giá thì họ hàng nhà chồng sẽ không cho bà hưởng gia tài đó, gần mười năm qua cuộc đời bà cô đơn và hiu quạnh quá vì con bà đi du học xạ Bà nhìn sững Phi Diệp hai mắt chớp nhanh và nước mắt ứa lên.. Hình như bà đang xúc động mạnh... Phi Diệp không bỏ lỡ cơ hội chàng bước tới nắm tay bà Hoàng Yến và bạo dạn xưng hô thân mật:
- Em, mời em vào chơi... Em kiếm tôi có việc gì?
Đã lâu lắm bà goá phụ Hoàng Yến mới được nghe tiếng em thân mật, mắt bà mơ màng và hai giọt lệ trào ra lăn nhanh trên cặp má còn căng với cái tuổi gần bốn mươi, lòng hoang mang không chủ đích bà chẳng còn biết mình sang đây để làm gì những lời lúc nãy Tường Linh đã dặn bà quên hết.
Nhìn thấy cử chỉ bối rối và lồng ngực phập phồng hồi hộp của bà Hoàng Yến, Phi Diệp như bị kích thích nên liều lĩnh nói:
- Đừng khóc em.. Ngọn gió nào đã đưa em gặp anh.. Anh đã đọc được những nỗi khổ tâm và cô đơn trong đôi mắt đẹp của em.. Em tên gì nói cho anh nghe đi để chúng ta xưng hô cho thân mật?
Bà Hoàng Yến như lịm đi và cảm thấy như mình đang say rượu khi Phi Diệp nắm tay kéo mình vào salon, bà cố nói:
- Tên em là Hoàng Yến.. Còn anh?
- Phi Diệp..
Hoàng Yến vừa ngồi xuống thì Phi Diệp nói tiếp:
- Nếu em chấp nhận anh là bạn tâm tình thì anh mời em đi chơi, anh sẽ đưa em đi chơi để kỷ niệm buổi đầu hội ngộ của chúng ta, tối anh đưa em về. Và anh xin giới thiệu cho em biết anh ở ngoại quốc mới hồi hương và vẫn độc thân.
Sở dĩ Phi Diệp dám bạo dạn tỏ tình với bà Hoàng Yến vì chàng đã điều tra về bà ta, chàng biết cuộc đời bà cô đơn cần tình yêu an ủi, bấy lâu nay sống trong bốn bức tường nhung lụa, bị họ nhà chồng kềm hãm nên Hoàng Yến rất cô đơn như những cung phi trong cung cấm tuyền đài.
Mới mấy phút gặp nhau, mới nhìn nhau bằng ánh mắt và nói vài lời bà Hoàng Yến đã bị thu hút và sai khiến hoàn toàn bởi Phi Diệp, mãnh lực ái tình và tiếng gọi của con tim quá mạnh. Hoàng Yến sung sướng gật đầu nhận lời đi chơi với Phi Diệp mà không đắn đo suy nghĩ gì. Mắt bà Hoàng Yến nhìn chàng đam mê và phục lắm, và chàng đã tỏ ra bình tĩnh, can đảm.
Phi Diệp thành công màn đầu, chàng reo vui trong lòng và tuy nghiêm nghị nhưng chàng làm bộ nhìn Hoàng Yến với ánh mắt mê say, chàng bước tới ôm vai và đặt lên môi Hoàng Yến nụ hôn ký kết đầu tiên, chiếc hôn bất chợt và cuồng nhiệt làm toàn thân Hoàng Yến run run.
Một phút sau Phi Diệp buông nàng ra nói:
- Thôi chúng ta ra xe đi em.
Bà Hoàng Yến chợt bàng hoàng kêu:
- Khoan đã anh.. Anh.. quên mất.. em còn phải.. còn phải trả lời cho cô Tường Linh.. Anh chờ em một chút.
Phi Diệp nắm tay bà kéo nhẹ lại phía mình:
- Chờ anh biểu, em quen cô hàng xóm của anh à?
Bà Hoàng Yến gật đầu, Phi Diệp Nhếch môi cười dùng kế ly gián ngay:
- Vậy thì cô ta sẽ không ưa em đâu, bởi vì cô ta thầm yêu anh lâu rồi nhưng anh ghét con gái bạo dạn như đàn ông con trai, anh làm ngơ trước sự mời mọc và khiêu khích của cô ấy, nên cô ấy ghét anh lắm. Bà Hoàng Yến buột miệng:
- Hèn gì..?
Phi Diệp làm ngơ không hỏi ý nghĩ của bà mà chỉ dặn:
- Bây giờ anh ra xe chờ em qua bảo với cô ta rằng: "Tưởng ai xa lạ chớ anh Phi Diệp mới mua nhà này là anh họ tôi, tôi kêu má ảnh bằng dì". Em phải nói như thế để từ nay em có thể tự do ra vô đây với anh mà cô ta không làm gì được. Bà Hoàng Yến chớp mắt nhìn Phi Diệp bà bạo dạn nắm tay chàng, lòng vui tươi như trẻ lại năm mười tuổi:
- Anh khôn thật, thôi chờ em một chút nhé.
Phi Diệp sung sướng, chàng nở nụ cười nhìn theo bà Hoàng Yến với ý nghĩ:
- Hoàng Yến xinh đẹp và với tuổi này thì nàng đúng là nữ hoàng của tình yêu. Đời ta như thế là gặp may mắn vô cùng.