Hoa Tình Đẫm Máu

Chương 10

Mới ở phòng tắm ra ông Đức thấy vợ vịn bàn muốn xỉu thì hỏi:- Kìa, bà
làm sao thế?Bà Đức thều thào như kẻ muốn tắt hơi:- Ông mới đi đâu về,
ông phải nói thật với tôi đi?Ông Đức ngạc nhiên chạy đỡ vợ, bà hất tay
ông ra hét lên:- Ông hãy trả lời câu nói của tôi đã, đừng đụng vào
tôi.Ông Đức vội bảo:- Tôi đến chơi nhà Tường Linh nó mời tôi ở lại dùng
cơm ở đó chớ đi đâu?Bà Đức tròn mắt nhìn chồng:- Tường Linh mời ông lúc
nào sao ông không cho tôi hay?Ông Đức nói xuôi:- Tôi đi chơi loanh quanh cho khuây khỏa, rồi ghé nhà nó chơi gặp bữa nó mời ăn luôn có thế
thôi.. Nó không mời trước làm sao cho bà hay được.Bà Đức đã qua cơn cảm
xúc nhìn ông bằng cặp mặt soi mói hỏi:- Sao, ông không có điều gì dấu
tôi đấy chứ? Tôi cứ tưởng là ông đi gặp con trai riêng? Ông Đức xanh mặt đờ người nhìn bà, cứ một thái độ đó đủ cho bà nghi thêm, bà hỏi tiếp:-
Hừ, ông nhìn nhận đó. Thái độ của ông không còn chối cãi được sao ông
không cho tôi một nhát dao cho tôi chết phức cho xong.Ông Đức vội chống
chế:- Bà nói gì lạ quá làm cho tôi sững sờ.. kỳ quá, bà nghe ai nói gì ở đâu vậy? Không tin bà cứ hỏi Tường Linh xem tôi mới ở nhà nó về nè, khi không bà nghe ai nói mà làm loạn lên vậy?Ông Đức không đủ can đảm thú
thật với vợ ngay từ phút đầu bà hỏi, thành ra đã tự đưa mình vào thế kẹt khó khăn.. Đã lỡ nói dối thì phải dối luôn.Bà Đức nghe chồng nói vậy
nhưng thái độ của ông sững sờ nhìn bà khi nãy đã tự tố cáo ông nên bà
mím môi:- Ông hỏi tôi nghe ai à? Người ta mới kêu điện thoại cho tôi hay nè, họ bảo ông mới đi gặp con riêng của ông, nó giống ông như tạc.Ông
Đức kêu lên:- Trời ơi.. không biết ai phá rối, bịa chuyện ra hại tôi vậy nè.Bà Đức cũng nói lớn:- Ông đừng qua mắt tôi. Tôi có bao giờ ngờ ông
phụ bạc tôi như thế này đâu trời...Nói rồi bà khóc hu hu, ông Đức toát
mồ hôi rối cả ruột gan ông than thở:- Khổ quá đi mất... hết nạn này đến
nạn khác. Có lẽ năm nay tôi bị sao quả tạ chiếu đây mà. Bà nín đi. Nín

đi đừng làm tôi điên lên.Bà Đức nín bặt nhìn chồng hỏi mắc mỏ:- Ông điên hay tôi điên? Trời ơi, ông còn chút lương tâm nào đâu mà ông điên được? Con tôi chết rồi đời tôi sầu khổ nay lại mất ông nữa chăng?Ông Đức chau mày chặn lời vợ:- Mất đâu mà mất, đừng có loạn lên. Tôi luôn luôn ở bên bà có làm gì cho bà buồn đâu? Sao bà không nghĩ mấy chục năm nay tôi ở
khít bên bà.. Tôi có bao giờ chơi bời nọ kia đâu nhỉ?Ông Đức nói đúng,
ông chưa làm gì cho bà buồn bực ghen tuông bao giờ, lúc nào hai ông bà
sống tha thiết bên nhau như đũa có đôi, sẵn giàu có dư tiền bạc và
phương tiện vợ chồng bà đẻ một trai một gái như chim liền cánh như cây
liền cành, ông có làm cho bà phật lòng hay ghen bao giờ?Thấy vợ có vẻ
suy nghĩ ông nhắc lại:- Đấy bà cứ nghĩ xem thì biết. Đừng nghe gì cả. Họ ganh ghét nên phá hạnh phúc mình đó.Bà Đức được chồng an ủi lau nước
mắt:- Đời tôi còn ông và con Ngọc Lan đó. Con Ngọc Lan đã mất trí rồi mà ông như vầy nữa thì tôi đập đầu chết cho xong chớ sống làm chi.Biết vợ
đã dịu lòng ông thở phào:- Thôi đi ngủ, khuya rồi, khi không mà bà cũng
làm ầm lên.Bà Đức còn buồn vì nhớ đến Tuấn Hùng, chàng chết đi như đem
theo một nửa người bà, hồn xác bà đều đau đớn khổ sở.Ông Đức dìu vợ vô
phòng, năm nay bà năm mươi mà nhan sắc vẫn đẹp mặn mà, đúng là cái đẹp
của một bà nhà giàu đang tuổi hồi xuân, ông Đức thương yêu bà hết mực.Từ ngày Tuấn Hùng chết, ông Đức lại thấy mình cần phải lo và thương vợ
nhiều hơn. Vì thế nên việc đầu tiên ông phải làm là chuốc tất cả sự buồn phiền cho bà. Giờ này ông cũng đi ngủ luôn. Khi lên giường rồi ông còn
suy nghĩ tìm hiểu xem ai phá ông. Ông muốn hỏi lại vợ xem kẻ nói trong
ống điện thoại là đàn ông hay đàn bà nhưng ông còn ngại làm bà buồn, thì ngay lúc đó bà quay qua phía ông nói:- Lạ nhỉ, có cô nào ghét ông mà
kêu cho tôi như thế?Ông Đức ngạc nhiên chau mày:- Cô nào?Bà gật:- Tiếng
con gái rõ ràng mà. Tôi chưa kịp hỏi thêm thì nó đã buông ống điện
thoại. Hay là ông đang léng phéng với con nào nên nó muốn chọc ghẹo để
tôi mau chết cho nó về ở với ông?Ông Đức cười:- Nữa.. bà lại nghi tôi
bậy bạ nữa. Tôi bằng này tuổi đầu đi phải chống gậy còn cô nào ham nữa.
Và tôi có ham gì mà bà lại nghi tôi?Bà Đức bảo:- Biết đâu đấy. Ông già
gần chết thì nó lại càng ham. Này nhé mình hết còn con trai, có đứa con
gái thì khùng điên. Tôi tức chết sớm, nó lấy ông, chừng một năm ông chết nó nghiễm nhiên làm chủ tài sản này sao lại không lấy? Ông Đức nghe mà
thương vợ, ông vẫn giữ nụ cười cho bà yên tâm:- Tôi không ngờ bà lại có ý nghĩ kỳ cục ấy, bà nghĩ vậy chỉ khổ tâm, mau già mau chết thì có. Thôi
nhé mai tôi đưa bà đi bác sĩ lấy toa thuốc bổ. Bà cần tỉnh dưỡng nhiều
lắm, óc bà loạn rồi hay sao mà cứ nghĩ khổ tâm vậy? Thôi ngủ, và sau
giấc ngủ dậy bỏ qua hết ưu tư đi.Thấy chồng tận tình an ủi, bà Đức vui
vui, bà khép mắt cố dỗ giấc ngủ, bà còn bán tín bán nghi, thái độ của
ông cũng làm cho bà tin lại.Bà Đức đã ngủ yên, ông Đức mới nằm nghĩ ngợi trong đêm, ông nằm êm ru nhìn lên trần nhà với bao kỷ niệm dĩ vãng.Nhớ
lại câu chuyện Tường Linh đã kể cho nghe, ông thấy Phi Diệp bây giờ đã
trở nên một thanh niên tài ba, ông lại càng cảm phục bà Lệ Hằng và thấy
rằng ông tội lỗi với bà nhiều quá.Hồi nhớ đến đó ông Đức chợt tự hỏi:-
Ai biết chuyện riêng tư thầm kín của ta mà phá vậy kìa?Ai ở đâu mà biết
ta đến nhà Tường Linh gặp Phi Diệp và báo ngay cho vợ ta biết để làm xáo trộn gia đình tả Họ có lợi gì khi họ làm như thế. Và họ là ai?Bao nhiêu nỗi bức rức làm cho ông Đức không thể yên tâm, ông làm sao ngủ được khi lòng dạ trăm mối ngổn ngang? Ông muốn kêu điện thoại nói chuyện với
Tường Linh nhưng hiềm vì đang đêm nên ông chỉ biết buông những tíêng thở dài khe khẽ. Ông Đức ráng dẹp ưu tư để ngủ, bởi vì đang đêm ông chẳng
đi đâu được, dù có buồn bực lo nghĩ cách mấy ông cũng đành nằm im bên vợ mà thôi.Đêm dài rồi cũng qua đi, ông Đức thức giấc vì tiếng động của bà rời khỏi giường, ông tính đến nhà Tường Linh tiện hơn là nói chuyện
bằng điện thoại nên dậy ôm đầu làm bộ choáng váng, bà Đức trở vô thấy
vậy thì hỏi:- Ông làm sao vậy? Ông Đức nhìn vợ:- Tôi nặng đầu khó chịu
quá. Bà lo âu đến bên chồng;- Ông mới bị đây hay từ đêm vậy?Ông Đức nhăn mặt:- Bị hồi đêm, thấy bà ngủ tôi để im cho bà ngủ. Bây giờ tôi đi bác
sĩ mới được, bà kêu tài xế dùm tôi đi.Bà Đức không dè bằng này tuổi đầu
mà ông bày đặt nói láo với mình, bà vội vã kêu tài xế sửa soạn xe để đưa ông đi coi bệnh.Sửa soạn xong xe đi ông Đức bảo tài xế:- Cho tôi đến
nhà cô Tường Linh nhưng về nhà bà có hỏi thì chú bảo tôi đi bác sĩ nghe
chưa, cấm không được nói tôi đến nhà Tường Linh nhé. Người tài xế gật
đầu lái xe đi.Tường Linh thấy xe của ông Đức đến sớm thì vội chạy ra đón vào, với vẻ mặt trịnh trọng lo âu của ông càng làm cho nàng nghi hoặc
nên nàng vội hỏi:- Có chuyện chi bác lo ra vậy?Ông Đức bảo nàng:- Có một sự lạ và phiền phức quá, hôm qua bác ở đây về có người kêu điện thoại
cho bà ở nhà nói bác mới đi gặp con riêng làm bả gây với bác suốt đêm.
Thiệt là khổ.Tường Linh hết sức kinh ngạc:- Lạ quá vậy? Bác gái có nói
nhận được tiếng ai không?Ông Đức nói:- Bả nói nghe tiếng một cô
gái.Tường Linh chau mày:- Lạ quá nhỉ... một cô gái?Nàng thoáng nghĩ đến
em nhưng nàng lại xua đuổi ngay ý nghĩ ấy, lúc đó ông Đức nói:- Bác ghé
cho cháu hay như vậy để cháu có ý tứ mà chịu khó tìm hiểu xem ai đang
muốn phá bác.Tường Linh lộ vẻ suy tư:- Dạ được... bác cứ yên tâm về nhà
nghỉ đi, cháu sẽ tìm hiểu xem ai có ác ý như thế và xem có lợi gì cho
họ.Ông Đức gật đầu:- Bác cũng đang hoài nghi không hiểu ai thù hằn chi
với bác và tại sao việc riêng của bác, chính bác mới hay đây mà họ đã
biết rồi.Tường Linh đồng ý với ông Đức:- Bác không có kẻ thù riêng thì
thật là khó đoán. Hay là bác còn một người bạn cũ nào nữa biết việc của
bác và bà Lệ Hằng? Ông Đức lắc đầu:- Hồi xưa bác chỉ có mối tình của bà
Lệ Hằng đó thôi, bởi vì thật ra bác chí tâm ăn ở trọn đời với bà ấy

nhưng chỉ tại nhu nhược nên.. bị áp lực của gia đình mà cưới vợ khác.
Nhưng cháu cũng thể tình dùm cho cha mẹ bác, ông bà là điền chủ giàu có
lớn lại có chức tước nên giao thiệp toàn nơi giàu sang danh giá.. Nếu
bác bắt ông bà làm xui với một ông xích lô máy thì khổ tâm cho ông bà
biết bao?Tường Linh có vẻ không bằng lòng vì lời giải thích chạy tội ấy, nàng mỉm cười nhẹ nhàng:- Vậy thì bác nên đắn đo trước khi yêu một
người con gái ở vào gia đình đó mới phải.Ông Đức có vẻ thẹn:- Cháu nói
đúng, nhưng cháu không hiểu tình yêu sao? Vả lại ngày đó bà Lệ Hằng là
một nữ sinh đẹp và học giỏi. Bà ấy thông minh và quyến rũ lắm. Kẻ nào
được bà ấy yêu thì hãnh diện và chắc chắn là sẽ có một người vợ đảm
đang, lúc đầu bác đã nghĩ thế nên yêu say mê, yêu không suy tính chi
hết.Tường Linh trầm ngâm xúc động:- Đúng vậy, bác khen bà Lệ Hằng rất
đúng, bà ở vào cảnh đó nên vừa sanh con xong bả vừa đi làm để có tiền
mướn người nuôi con vừa tiếp tục học thi đỗ Dược sĩ như ai và bà đã nuôi con tói thành tài ngày nay, anh Phi Diệp đỗ kỹ sư đó bác.Ông Đức thở
dài, Tường Linh nói tiếp:- Bởi thế cho nên bà ấy bị bác phá hoại đời
trinh nữ và tan tác cả gia đình.. Oán thù bác là phải.Ông Đức cúi đầu
như kẻ chịu tội, Tường Linh nghĩ thương tình nên nói:- Thôi chuyện cũ
nhắc thế đủ rồi, bây giờ nói chuyện mới.. bác yên tâm cháu sẽ tìm xem ai kêu điện thoại cho bác gái.Ông Đức nói:- Con nên thăm bả và nói cho bả
đừng phiền giận vì bả bị yếu tim sau cái chết của Tuấn Hùng.Tường Linh
nhìn ông sẻ lắc đầu:- Anh PD thật giỏi, anh không muốn làm rộn bác cũng
phải, bác nể bác gái quá và như thế làm sao bác dám nhìn nhận ảnh? Ảnh
nói trước như thế mà hay.Ông Đức nhăn mặt nhìn Tường Linh:- Thời gian
đầu tiên bác còn phải cẩn thận dè chừng, vả lại bả còn yếu, còn đau buồn vì mất con trai thân yêu, bác không nỡ làm buồn bả chớ sau này bác cũng tìm cách nhìn nhận Phi Diệp chớ, con nên thông cảm bác.