Họa Thủy Từ Đâu Tới

Chương 7-2

"Bởi vì ta yêu Vương." Lý Ngọc Bình yếu ớt nói ra lời này nhưng giọng điệu lại hết sức kiên định.

Câu nói này giống như một tiếng sấm nổ ầm ầm bên tai nàng, khiến Lam Bán Hương không nhịn được, ngã ngồi ra ghế ở phía sau, sắc mặt tái nhợt.

"Câm miệng!" Thấy dáng vẻ Lam Bán Hương bị đả kích thành như vậy, lửa giận trong lòng Tát Cách Hán càng thêm hừng hực, hắn hung hăng nhìn chằm chằm Lý Ngọc Bình trên đất, giống như muốn dùng ánh mắt để giết nàng ta vậy.

"Người đâu, Cô Vương không muốn gặp lại nàng ta!"

Chỉ một mệnh lệnh vô tình của Tát Cách Hán, liền thể hiện trên đời này sắp sửa mất đi thêm một mạng người.

"Vương, tha mạng..." Âm thanh cầu xin tha thứ kia rơi vào tai Lam Bán Hương lại trở nên vô cùng bất lực, khiến cho lòng của nàng trở nên đau xót.

Cứ để cho nàng biến mất như vậy đi! Chính miệng nữ nhân này nói yêu nam nhân của ngươi, vì muốn tranh giành phu quân với ngươi, liền ngay cả loại chuyện hạ dược này cũng làm ra được, loại nữ nhân có tâm cơ sâu nặng như vậy, cho dù có còn nhỏ thì đã sao? 

Để cho nàng ta cứ biến mất như vậy không phải là tốt rồi sao? Dù sao cũng không phải là ngươi ra tay.

Tại sao ngươi lại mềm lòng? Là do tiểu nữ nhân này bất nhân trước, làm sao có thể trách ngươi bất nghĩa, không phải sao?

Tiểu ác quỷ trong lòng Lam Bán Hương lẽ thẳng khí hùng nói với nàng như vậy.


Nhưng trong lòng nàng lại đột nhiên xuất hiện một tiểu thiên sứ khác, nhỏ giọng nói với nàng: "Lý Ngọc Bình có thể làm như vậy chẳng qua cũng chỉ là vì yêu phải một người không nên yêu, mà nam nhân nàng ta yêu, không những không thể đáp lại tình cảm của nàng ta, lại còn vì một nữ nhân khác bá đạo độc chiếm mà muốn nàng ta phải hi sinh tính mạng của mình."

Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy như vậy rất không đáng gia hay sao? Lam Bán Hương dùng ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhiễm đầy máu của nữ nhân nằm dưới đất.

Lại nói, nếu như không phải là do ban đầu nàng yêu cầu vô lý, nói mình muốn làm Hoàng Hậu, Lý Ngọc Bình cần gì phải sử dụng thủ đoạn hạ lưu là bỏ thuốc, chỉ vì muốn đòi sự sủng ái của người vốn là phu quân mình chứ?

"Chờ một chút." Lam Bán Hương hô lên khe khẽ.

Ánh mắt Tát Cách Hán lập tức chuyển về phía nàng, sau đó sắc mặt hắn hơi trầm xuống, tựa hồ như muốn nói rằng nàng không nên hô lên như vậy.

Trong lòng của hắn đang rất lo lắng, hắn chỉ muốn đuổi Lý Ngọc Bình ra khỏi tầm mắt mình nhanh một chút, thậm chí đuổi ra khỏi thế giới của hắn và Lam Bán Hương: "Còn không nhanh lên một chút..."

Lam Bán Hương bình tĩnh ngăn lại mệnh lệnh của hắn: "Nàng ta không thể chết."

Nếu như nàng ta chết rồi, không nói đến việc bởi vì đó là một cái mạng người, mà còn là một khi Lý Ngọc Bình chết rồi, tình yêu của Lam Bán Hương nàng nhất định sẽ bị tan vỡ, nếu chỉ bởi vì nàng và Tát Cách Hán yêu nhau mà trên đời phải mất đi một mạng ngườ, như vậy sau này nàng làm sao có thể thoải mái hiên ngang mà hưởng thụ vui vẻ hạnh phúc đây?

"Nàng ta phải chết." Tát Cách Hán cảm nhận được rõ ràng Lý Ngọc Bình đã phá hoại tình cảm của hắn và Lam Bán Hương. Mà hán tuyệt đối không có phép điều đó có thể xảy ra... 

"Không, nàng ta không thể chết."

"Hương Hương..."

"Nếu như nàng ta chết rồi, cả đời này ta liền không để ý đến ngươi nữa."

"Nàng nói vậy là có ý gì?"


"Tốt nhất ngươi nhanh sai người cứu nàng đi, nếu như nàng ta chết rồi, vậy thì chuyện chúng ta hòa ly xác định, chia tay chia xa!"

Tát Cách Hán hung hăng nhìn chằm chằm Lam Bán Hương, dường như hắn không thể giải thích được vì sao nàng lại phải cứu tình địch của mình? Chẳng lẽ nàng không ghen tỵ, không quan tâm đến hắn hay sao?

Nhưng mà hắn hiểu được, hắn không có cách nào từ chối bất cứ yêu cầu nào của nàng.

"Người đâu, đưa nàng ta lui xuống, truyền lệnh cho ngự y ra sức cứu chữa, nếu như có một chút nào đó không tận tâm, liền giết..." Phát hiện khi Lam Bán Hương nghe được hắn nói những lời này liền cau mày, Tát Cách Hán liền đổi lời nói: "Tất cả đều sẽ bị hủy bỏ tư cách làm ngự y, đuổi về quê làm ruộng."

Lúc này chân mày của Lam Bán Hương mới giãn ra.

Sau đó hậu cung lại khôi phục sự yên bình, bên trong chỉ còn lại hai người Lam Bán Hương và Tát Cách Hán nhìn nhau, ai cũng không chịu mở miệng, bầu không khí tràn ngập cảm giác yên tĩnh trước bão tố sắp đến.

"Hương Hương..."

"Ta mệt rồi, có chuyện gì ngày mai lại nói..."

"Không phải là nàng muốn có được toàn bộ tình yêu của Cô Vương hay sao? Cô Vương đã làm đến mức này rồi, nàng vẫn còn có gì chưa hài lòng hay sao?"

"Ý của ngươi là... Chuyện xảy ra hôm nay tất cả đều do ta mà ra?" Nàng nhếch cái miệng nhỏ nhắn, lời nói tràn ngập oán khí, dáng vẻ kia của nàng chẳng những không khiến người chán ghét, ngược lại còn khiến Tát Cách Hán rất muốn ôm nàng vào trong lòng thương yêu thật tốt, chỉ mong nàng không phải đau lòng khổ sở.

Nhưng mà tình huống bây giờ không cho phép hắn làm điều đó. Mặc dù hắn vô cùng yêu thương cưng chiều nàng, nhưng cũng không thể để nàng thật sự trèo lên trên đầu hắn, không chỉ bởi vì đường đường hắn là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, mà còn là bởi vì hắn là quân vương một nước.

"Vậy chẳng lẽ là do Cô Vương hay sao?"


Hắn lạnh lùng nhìn chăm chằm vào nàng, khiến Lam Bán Hương cảm thấy dường như nàng rất xấu xa, rất đáng ghê tởm, bởi vì nàng phát hiện thật ra hắn nói không hề sai.

"Nàng có biết Cô Vương vì bảo vệ nàng mà đã hy sinh bao nhiêu không? Vì muốn đảm bảo cho nàng có thể ngồi vững vị trí Hoàng hậu, một mình ta phải đối phó với những đại thần kiên quyết phản đối. Mặc dù họ đều là thần tử của ta, nhưng trong tay họ cũng nắm giữ thế lực nhân mạch không nhỏ, mặc dù ta có được thiên hạ này, nhưng muốn cai trị được thiên hạ, ta cũng cần phải mượn sức những phe phái thế lực đó."

Tát Cách Hán tiếp tục lạnh lùng mở miệng: "Mà ở cổ đại, phương pháp trực tiếp nhất mà Quân Vương thường dùng chính là cung tần hậu phi, những đại thần kia ai ai cũng đều mở tưởng đưa người của họ vào hậu cung, bởi vì bọn họ cảm thấy làm như vậy có thể cho họ một sự bảo đảm để họ yên tâm. Mà ta lại vì nàng mà từ chối không nạp tất cả những nữ nhân kia vào hậu cung, nói cách khác, ta sẽ phải bỏ ra công sức và cái giá lớn hơn rất nhiều mới có thể cai trị được thiên hạ này. Ta dụng tâm lương khổ như vậy, không những nàng không thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của ta, nàng lại còn vì loại chuyện nhỏ nhặt như thế này mà muốn giận dỗi ầm ĩ với ta?

Lam Bán Hương vẫn lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm như cũ: "Cho nên lúc đầu ngươi nói không muốn nạp thêm nữ nhân nào vào hậu cung là dối trá?"

Ý tứ của hắn chính là mặc dù không phải hắn muốn, nhưng nếu cuối cùng hắn vẫn không có cách nào tập quyền lực về tay mình, hắn cũng sẽ dùng cách mà những quân vương khác thường hay làm, nhét tất cả những nữ nhân được các thế lực khắp nơi đề cử vào hậu cung, sau đó biến mình thành Ngưu Lang* miễn phí, mỗi ngày mỗi tối đều ra sức lấy lòng những nữ nhân kia? 

*Ngưu Lang: trai bao

Đột nhiên Lam Bán Hương cảm thấy ánh mắt nhìn người của mình thật chẳng ra sao, chọn thế nào không chọn, lại chọn phải một người làm Đế Vương, tùy tiện chọn một người dù chỉ là bán trà hạnh nhân ven đường thôi có lẽ cũng còn tương đối hạnh phúc. 

Ít nhất người đó cũng sẽ không bởi vì muốn bán được hàng mà ngủ cùng những nữ khách khác.

Không cách nào chịu được ánh mắt tràn ngập trách cứ của Lam Bán Hương, Tát Cách Hán bất mãn gầm nhẹ: "Huống chi ta cũng rất bất đắc dĩ."

"Tính mạng của con người không phải chuyện nhỏ." Lam Bán Hương khẽ hô: "Hơn nữa ngươi không có cách nào thuần phục được những vị đại thần kia là do ngươi kém cỏi bất lực, không cần lấy ta làm cái cớ, ngươi nâng đỡ ta nhưng ta cũng giúp đỡ ngươi không ít, ta không hề có lỗi với ngươi, hiện tại người bất trung là ngươi."

"Có phải nàng muốn vì một nữ nhân không quan trọng mà làm tình cảm của hai chúng ta rạn nứt đúng không?"

Không quan trọng?! Không sai, trước đây nàng cũng cảm thấy, chỉ cần trong lòng của hắn có nàng, trong lòng của nàng có hắn, hai người họ yêu thương nhau là đủ rồi, những nữ nhân khác đều không quan trọng.

Thế nhưng khi nàng nhìn thấy cái gọi là nữ nhân không quan trọng nằm phía dưới nam nhân của nàng, thì trong mắt nàng liền tràn ngập hình ảnh của nữ nhân kia, Lam Bán Hương không có cách nào quên đi được thần thái quyến rũ kiều mị vô cùng hưởng thụ của nữ nhân ấy.


Đâu phải nàng không biết tại sao Đế Vương cổ đại cần phải cưng chiều những phi tử kia cơ chứ? Bởi vì những phi tử đó đại diện cho cả một thế lực ở phía sau, có những lúc khống chế những nữ nhân kia so với khống chế những văn võ bá quan trong triều còn đơn giản và nhanh chóng hơn nhiều.

Nhưng nàng vẫn tin tưởng, bằng năng lực của hắn, lại cộng thêm kiến thức hiện đại và một chút sự thông minh của nàng, hoàn toàn có thể cai trị quốc gia mà không cần dựa vào những nữ nhân đó.

Kết quả là... Những gì nàng nghe được lại là những lời oán giận của hắn?

Rõ ràng cái gì nàng cũng không làm cơ mà! Nàng chỉ yêu cầu hắn có thể làm được những điều căn bản của một người trượng phu chân thành, chẳng lẽ đó cũng là có lỗi sao?

"Ta chỉ biết bây giờ ta là Đế Vương, mà nàng là hoàng hậu."

"Thì thế nào?" Lam Bán Hương không thèm đếm xỉa đến lời vừa rồi của Tát Cách Hán, ép hỏi.

"Nếu như nàng không có cách nào đảm nhiệm thật tốt vai trò mẫu nghi thiên hạ này, ta sẽ không ép buộc nàng, nhưng xin nàng đừng có lãng phí tâm ý ta dành cho nàng, cũng đừng gây gổ với ta, nàng đừng có quên, thân phận hiện tại của nàng là do chính nàng mở miệng yêu cầu." Tát Cách Hán cũng tức đến mức nói ra những lời nặng nề.

"Được, nếu đã là như vậy, thì ngôi vị hoàng hậy này ta cũng không hiếm lạ gì, lúc này ta nên lập tức rời đi thì hơn! Nếu như vì ta yêu cầu ngươi phải một lòng một dạ yêu ta khiến ngươi phải khó xử, nếu như sự tồn tại của ta là trở ngại đối với việc ngươi cai trị thiên hạ này, nếu như ngươi nhất định phải nạp những nữ nhân kia vào hậu cung để có thể cai trị tốt giang sơn của ngươi, vậy thì thiên hạ này của ngươi sẽ trở nên bẩn thỉu, không có gì đáng giá để mà kiêu ngạo! Loại nam nhân vô dụng như ngươi không xứng có được tình yêu của ta. Ta muốn rời khỏi ngươi, rời khỏi cái hoàng cung chán ngắt vô vị này của ngươi, rời khỏi nam nhân vô vị như ngươi,  ta muốn rời khỏi hoàng cung, đi tìm một nam nhân mà cả đời chỉ cần duy nhất một mình ta!"

Nói xong, Lam Bán Hương liền bắt đầu kiểm tra toàn bộ cung điện, chuẩn bị phải thu thập hành lý.

Mặc dù biết nàng biết hắn sẽ không cứ như vậy mà thả nàng đi, nhưng nàng ép buộc bản thân phải làm chút gì đó chọc giận hắn, nếu không nàng sẽ không kiềm chế được mà khóc lớn.

Mà bây giờ, nàng không muốn khóc trước mặt nam nhân này.

"Lam Bán Hương, nàng đừng có làm loạn!" Làm sao hắn có thể để nàng rời đi một mình? Chỉ cần vừa nghĩ đến việc nàng nằm trong lồng ngực nam nhân khác nũng nịu, ngọn lửa ghen tuông đã không ngừng thiêu đốt trong lòng Tát Cách Hán, khiến cho hắn khó chịu đến mức muốn giết người.

"Vương thượng vĩ đại, nếu như thần thiếp cứ nhất định muốn làm loạn thì thế nào đây? Người muốn phế hậu sao?"


Dù sao tất cả mọi người trong thiên hạ cũng đều đã nhận định nàng là một nữ nhân họa thủy, hại nước hại dân, sẽ chỉ biến một quân vương tài đức sáng suốt thành một hôn quân, lại còn đố kỵ độc sủng, đã sớm không xứng làm mẫu nghi thiên hạ, nếu như lúc này Vương phế hậu, chỉ sợ sẽ không có lấy một người phản đối đây? Lam Bán Hương tức giận nghĩ.

Nói không chừng còn có người đốt pháo ăn mừng, sau đó tổ chức một bữa tiệc cơ động* ba ngày ba đêm... Không! Có lẽ sẽ không, bởi vì kinh tế của quốc gia này còn chưa hoàn toàn phát triển, không có được số tiền lớn để làm chuyện kia.

*Tiệc cơ động: loại tiệc mà ai đến thì ăn trước, không có giờ ăn, giờ tổ chức cụ thể.