Họa Thủy Từ Đâu Tới

Chương 4-4

Edit: kaylee

Thật ra thì...... Cũng không phải là đều không tảo triều, mà là nghe nói đổi thành 9h (nguyên văn nha ~) sáng mới lên triều, loại này xưa nay chưa thấy này khiến cho các đại thần mỗi ngày thói quen dậy sớm vào triều bị dọa sợ đến cằm cũng rớt xuống.

Nghe nói Yêu Hậu này còn muốn giựt giây Vương ban bố điều ước hôn nhân thần thánh gì đó, nói là nam nữ lấy gả nhất định phải trưởng thành, thiếu niên thiếu nữ dưới mười sáu tuổi không được thành hôn, còn có phu thê hưu cách (ly hôn) cần do quan viên phán định công chính, hơn nữa cần phải có hai vị nhân chứng mới có thể, không được tùy ý hưu thê (bỏ vợ).

Điều quan trọng nhất, cũng là điều khiến tất cả nam nhân nước Nhật đều đen mặt, đó chính là chế độ nhất phu nhất thê (một vợ một chồng).

Nếu lão công ở bên ngoài lui tới với nữ nhân khác, Đại Lão Bà có thể y theo luật pháp tố cáo hai người thông dâm, sẽ xử lấy tiền phạt hoặc là ngồi tù.

Nếu như cái chính sách này thật để cho nàng ban bố xuống, đây chẳng phải là thiên hạ đại loạn.

Nhất là những đại thần bọn họ đây, mười năm học hành trong nghèo khó là vì cái gì? Còn không phải là vì sau khi có thể thi đậu công danh, có tiền có phòng còn có vô số kiều thê mỹ thiếp.


Một người vợ, thế nào đủ?!

Cho nên đối với Yêu Hậu nghĩ ra cái chánh sách hoang đường như thế, các đại thần càng là đối với nàng hận thấu xương, chỉ cần bọn hắn bắt được cơ hội, tuyệt đối sẽ ép Vương phế Hậu!

Nhưng mà đám bọn hắn nói đã nói, tấu sớ cũng đã viết đến mức sắp chém sạch một rừng cây, nhưng mà vẫn không thấy Vương có phản ứng. (lee: ai hiểu chỗ này k? ai xem phim thấy thời cổ có mấy cái ‘giấy’ dùng các thanh gỗ được nối vào nhau để viết chữ nên các thanh đó ý. Chỗ này ý bảo là viết nhiều đến mức mà tất cả cây trong rừng sắp bị chặt hết rồi đó, cây bị chặt làm ‘giấy’ đó.)

Có thể thấy được Yêu Hậu kia có pháp lực cao cường, thế nhưng lại khiến một vị Vương Anh Minh Thần Võ như vậy biến thành hôn quân vô đạo!

Tất cả đại thần đều cùng chung mối thù nghĩ như vậy, hiện tại tận mắt thấy nàng đối với Vương không có hành lễ, chưa được Vương đồng ý cứ như vậy ngồi xuống, cả người còn cứ như vậy dán lên......

Nhưng không thể phủ nhận, nữ nhân vùi ở trong ngực Tát Cách Hán thoạt nhìn giống như một yêu nghiệt chuyển thế, hồng nhan họa thủy, xinh đẹp yêu kiều đến mức khiến cho nam nhân nhìn thấy không tự chủ được ngứa ngáy trong lòng.

Quả nhiên lời đồn đãi không bằng tận mắt nhìn thấy.


Nhưng coi như dung mạo của nàng xinh đẹp hơn nữa, cũng không có thể ở bên cạnh Quân Vương vĩ đại của bọn họ, vì vậy cảnh tượng này xem ra...... Giống như cảnh tượng diệt quốc!

Tất cả các thần tử đồng ý lời mời mà đến tâm sớm bách chuyển thiên hồi (chuyển loạn trăm lần), suy nghĩ nhiều còn muốn lớn tiếng nhắc nhở Quân Vương vĩ đại của bọn họ, ra vẻ lòng trung thành của mình như gương sáng!

Vị Hoàng Hậu này căn bản là ông trời phái tới muốn hủy diệt nước Nhật, chính là nàng độc chiếm hậu cung, ép sát long loại, ép buộc tú nữ khác lập gia đình, loại hành động đại nghịch bất đạo này sao có thể làm Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ?

Nhưng tại sao Vương vĩ đại của bọn họ lại không có phản ứng gì, càng không có tức giận, chỉ là lẳng lặng nhìn yêu nữ kia? Chẳng lẽ nói Vương vĩ đại của bọn họ thật bị yêu nữ mê hoặc tâm......

"Sao Hoàng Hậu lại tới?" Tát Cách Hán bưng ly rượu lên uống một ngụm, sau đó lạnh lùng nói, bàn tay lặng lẽ bắt được hông của nàng, muốn ép nàng ngồi xuống.

Dù sao nơi này không phải nội cung, cho dù hắn không quan tâm, nhưng các đại thần phía dưới đều đang nhìn, dù gì nàng cũng phải có chút dáng vẻ đoan trang nhàn thục của Hoàng Hậu.

Thật ra thì hắn chân chính ngại, là loại ánh mắt tham lam của nam nhân khác rơi vào trên người nàng.


Lam Bán Hương mỉm cười nhìn nam nhân bên cạnh, lần nữa cảm nhận được sự uy nghiêm của Đế Vương trên người hắn, cũng thích loại khí phái cùng chững chạc thân là nam nhân nên có này, nói cách khác, hắn thật sự là rất hợp khẩu vị của nàng. 

Ai nha! Làm sao hắn lại làm người khác ưa thích như vậy đây? Lam Bán Hương đắc ý muốn siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, nói bộ dạng nghiêm mặt của hắn thật là uy phong, có khí khái của nam tử tốt!

"Lam Bán Hương!" Tát Cách Hán gầm nhẹ, ngăn trở cử động lại muốn muốn dính sát của nàng.

Lam Bán Hương đành phải thôi, ngoan ngoãn ngồi trở lại bên cạnh hắn, sau đó ngồi thẳng thành bộ dáng thục nữ, một đôi mắt to linh hoạt nhìn tới các đại thần ở dưới kia, trên mặt nở nụ cười thân thiết như cũ.

Làm sao nàng có thể nghe không hiểu tức giận ẩn chứa trong giọng điệu của hắn đây? Xem ra mới vừa rồi nàng không có hành lễ, đối với hắn mà nói vẫn là rất để ý.

Nhưng nàng lại có loại kích động, rất muốn biết giới hạn thấp nhất của người nam nhân này là ở đâu? Nhìn hắn bình thường là một bộ dáng thành thục chững chạc như lão đầu tử, thật ra thì cũng chưa qua mới hai mươi lăm tuổi mà thôi, một chút kích động của người tuổi trẻ hay tính tình nóng nảy cũng không có.

Nàng tuyệt đối sẽ không tin tưởng hắn trời sanh chính là như vậy.

"Vương thật hư nha! Có bữa tiệc chơi thật vui ăn thật ngon này, thế nhưng lại không mang theo người ta."


Tát Cách Hán không cẩn thận phun một ngụm rượu ra ngoài, Lam Bán Hương vội vàng lấy ra khăn tay lau miệng cho hắn, hành động thân thiết như vậy đương nhiên lại đưa tới ánh  nhìn chăm chú của nhóm đại thần phía dưới.

"Được rồi." Hắn có chút không tự nhiên khẽ đẩy nàng, "Có người đang nhìn!"

"Vương cũng sẽ xấu hổ à?"

"Hương Hương, nàng phải biết hiện tại dưới kia đều là thần tử của Cô Vương, nàng thân là Hoàng Hậu......"

"Thân là Hoàng Hậu thì thế nào, ta phục vụ lão công của ta không được sao?"

"Không phải là không được, chỉ là......" Tát Cách Hán khẽ thở dài, "Cô Vương không phải là không muốn nàng tham dự, chỉ là lúc Cô Vương gọi nàng, nàng nói nàng phải ngủ tới khi trời sập xuống mới thôi."

Hắn nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của nàng, cộng thêm những đại thần khác đối với nàng vẫn không thể nào tiếp thu được, sợ mang nàng tham dự sẽ uất ức nàng, cho nên mới phải giấu giếm không muốn để cho nàng biết.

Lam Bán Hương cong môi đỏ mọng lên, có chút đáng thương nói: "Đều do tối ngày hôm qua Vương quá mức uy mãnh, người ta vẫn là lần đầu tiên, chàng còn độc ác giày xéo ta như vậy, nếu như không phải là nghe nói Vương muốn gặp ta, người ta sợ rằng vẫn còn không xuống giường được, hiện tại Vương còn trách ta... ta đều muốn khóc rồi."