Tư Đồ Thanh Lăng đuổi Vân Cô Nhạn đi, trực tiếp tới bên giường, ngồi ở mép giường. Sở Mộ Hiên lúc này tuy rằng hôn mê bất tỉnh, thế nhưng bờ môi của hắn lại hơi rung động. Tư Đồ Thanh Lăng đưa tai mình lại gần bờ môi hắn, chỉ nghe hắn thì thào gọi tên phụ thân và ca ca, hai hàng lệ theo khóe mắt chảy xuống, làm ướt gối đầu.
Tư Đồ Thanh Lăng vừa nghe thấy tên Sở Uy liền nhớ đến ca ca Thanh Xa đã chết thảm, vốn trong lòng có chút lo lắng cho Sở Mộ Hiên rất nhanh liền biến thành phẫn nộ.
Tư Đồ Thanh Lăng oán hận chậm bước đến bên chiếc bàn, cầm lấy chén trà, rót ra một ly, “rào” một tiếng, nước trà liền đổ xuống mặt Sở Mộ Hiên.
Nước trà cũng không quá nóng, thế nhưng lại khiến Sở Mộ Hiên chuyển tỉnh. Hắn chậm rãi mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm ở một nơi xa lạ, mà trước giường, đang đứng trước mặt hắn là Tư Đồ Thanh Lăng đang lộ ra ánh mắt hung dữ!
“Đây là nơi nào? Tại sao ta lại ở chỗ này? Bạo quân nhà ngươi rốt cuộc muốn làm gì ta?” Sở Mộ Hiên tuy rằng bệnh không nhẹ, thế nhưng thanh âm vẫn hữu lực như trước.
“Ngươi ở Minh Nguyệt cung”, thanh âm lạnh lùng của Tư Đồ Thanh Lăng truyền tới tai Sở Mộ Hiên, “Sau này ngươi sẽ ở chỗ này, làm nô lệ của trẫm, ngươi yên tâm, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi, kỹ xảo trẫm tốt, sẽ khiến ngươi vô cùng hưởng thụ!” Nói đến đây, Tư Đồ Thanh Lăng nở nụ cười ám muội, thanh niên tuấn tú này sau này sẽ trở thành đồ chơi của chính mình, Sở Uy a Sở Uy, ngươi một đời uy vũ, có từng nghĩ tới con ngươi lúc này sẽ bị trẫm đùa bỡn trong tay hay không?
Trong lòng Tư Đồ Thanh Lăng ngay lập tức nảy sinh ý định trả thù, hắn đắc ý nở nụ cười.
Sở Mộ Hiên không quá hiểu ý tứ Tư Đồ Thanh Lăng, hỏi: “Ngươi rốt cục đang nghĩ cái gì, không phải muốn khiến ta “sống không bằng chết” sao? Vì sao không nhốt ta trong ngục, thực thi trọng hình, trái lại để ta trong cung?”
Tư Đồ Thanh Lăng không trả lời, nhưng bàn tay tiến tới trên mặt Sở Mộ Hiên, mút đi những giọt nước trà đọng trên mặt hắn.
Hành động của Tư Đồ Thanh Lăng đã giúp Sở Mộ Hiên tìm được đáp án cho vấn đề chính mình vừa đưa ra, hắn cảm giác mình vừa bị vũ nhục cực lớn. Hắn muốn né tránh Tư Đồ Thanh Lăng, thế nhưng lại cảm thấy cả người vô lực, hơn nữa thân thể lại bị Tư Đồ Thanh Lăng gắt gao giữ chặt, không thể động đậy.
Tư Đồ Thanh Lăng liếm lên làn da trên từng tấc khuôn mặt của Sở Mộ Hiên, bờ môi chậm rãi đi xuống, cuối cùng khi tiếp xúc với đôi môi Sở Mộ Hiên thì, môi Tư Đồ Thanh Lăng ngừng di chuyển.
Tư Đồ Thanh Lăng thô bạo nhưng vẫn luôn chú ý tới khuôn mặt không còn chút huyết sắc của Sở Mộ Hiên. Sở Mộ Hiên chán ghét liều mạng lắc đầu, thế nhưng thủy chung vẫn là phí công.
Tư Đồ Thanh Lăng một bên hưởng thụ khuôn mặt của Sở Mộ Hiên, một bên với tay vào trong quần áo Sở Mộ Hiên, bởi vì nguyên nhân sốt cao, nhiệt độ cơ thể Sở Mộ Hiên cao khác thường, vừa lúc lại gặp phải kích thích tình dục quá lớn từ Tư Đồ Thanh Lăng. Hắn một nhát thoát sạch quần áo tù nhân trên người Sở Mộ Hiên xuống, ngực Sở Mộ Hiên liền lộ ra trước mắt.
Nhìn làn da trắng nõn của Sở Mộ Hiên, Tư Đồ Thanh Lăng thỏa mãn nở nụ cười, bờ môi hắn hạ xuống tiếp tục chuyện vừa dang dở, trước ngực Sở Mộ Hiên để lại một chút ấn ký.
Cùng thời khắc đó, tay Tư Đồ Thanh Lăng không hề nhàn hạ mà không an phận xoa nắn trước ngực Sở Mộ Hiên, chạm tới hai điểm anh hồng.
Chưa từng nếm qua loại kích thích này, Sở Mộ Hiên lập tức bị khiêu khích, đột nhiên cảm thấy hạ thân trướng trướng rất khó chịu, phân thân thế nhưng ngạnh ngạnh đĩnh lên, biến hóa trên người mình khiến Sở Mộ Hiên xấu hổ không ngớt.