Hoa Tàn Hoa Khai

Chương 73

Đã qua vài ngày kể từ khi Tư Đồ Thanh Lăng bị thương, phương pháp giải độc vẫn chưa nghiên cứu được, mắt thấy tình huống Tư Đồ Thanh Lăng càng lúc càng đi xuống, Sở Mộ Hiên trong lòng nóng như lửa đốt, ngày ngày đêm đêm canh giữ bên người Tư Đồ Thanh Lăng, cầm tay người nọ, nhẹ nhàng nói chuyện với hắn, tuy rằng hiện tại Tư Đồ Thanh Lăng vẫn đang hôn mê bất tỉnh, nhưng Sở Mộ Hiên tin rằng Tư Đồ Thanh Lăng có thể nghe thấy, hắn cũng nhất định có thể sống sót!

Hôm nay, Sở Mộ Hiên đang chà lau thân thể Tư Đồ Thanh Lăng, Vân Cô Nhạn mang tới một tin tức tốt, nói thích khách ngày đó đã bắt được!

“Thật sự!” Sở Mộ Hiên nghe xong, giữ lấy Vân Cô Hồng, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là ai muốn giết ta? Ở Hồng Vũ quốc ta không thù không oán với ai mà?” Sở Mộ Hiên khó hiểu.


“Nói tới nguyên nhân, vậy càng buồn cười! Nàng thấy Hoa Thần Hạo cả ngày tới chỗ ngươi tán chuyện, cảm thấy mình bị vắng vẻ, cho nên nghĩ thừa dịp ngươi đi sắn bắn liền hạ thủ. Nàng vốn tưởng chỉ giết một người bé nhỏ không đáng nhắc đến sẽ không tạo ra nhiều phong ba, nhưng không ngờ được bệ hạ vì cứu ngươi, thay ngươi đỡ một tiễn! Nay Hoa Thần Hạo truy cứu, xem ra ả ta muốn làm hoàng hậu cũng đừng mơ!”

“Vậy nếu hung thủ đã bắt được, thì giải dược đâu, không tìm thấy sao?” Sở Mộ Hiên quan tâm nhất vẫn là độc trên người Tư Đồ Thanh Lăng.

Nói đến giải dược, mắt Vân Cô Hồng nhất thời ảm đạm, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Theo như lời nữ nhân kia nói, ả ta đã tiêu hủy giải dược kia, cho nên hiện tại không có sẵn giải dược!”

“Cái gì! Vậy phải làm sao?” Sở Mộ Hiên lo lắng hỏi.


“Hoa Thần Hạo đã tìm được hộp đựng giải dược trong nhà nàng, hiện tại ca ca và nhóm thái y đang tăng cường điều chế, có điều có một vị thuốc Hồng Vũ quốc không có, phải vận chuyển từ nơi khác tới, tính tới thời điểm này thì phải nửa tháng nữa mới tới nơi, chỉ sợ…..” Vân Cô Hồng nói tới đây, đem nửa sau nuốt xuống, rồi mới dùng sức lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Sẽ không, sẽ không đâu, bệ hạ nhất định kiên trì được tới lúc ấy!”

Sở Mộ Hiên lẳng lặng nghe Vân Cô Hồng nói xong, mới tràn ngập nhu tình nhìn Tư Đồ Thanh Lăng đang hôn mê bất tỉnh, nói: “Ngươi yên tâm, hắn là một người kiên định, nhất định sẽ trụ lại được!”

“Đúng! Ngươi nói rất đúng! Chúng ta phải tin tưởng bệ hạ!” Vân Cô Hồng cõi lòng tràn đầy tin tưởng nói.


Thời gian cứ từng ngày từng ngày trôi qua, Sở Mộ Hiên cảm thấy nửa tháng này dài như nửa thế kỉ, lúc này nguyên đan đã không còn phát huy được tác dụng gì, mà tình huống Tư Đồ Thanh Lăng trên giường bệnh lại càng ngày càng suy giảm, Vân Cô Nhạn cũng bó tay chịu trận (= “thúc thủ vô sách”), hiện tại có thể cứu Tư Đồ Thanh Lăng cũng chỉ có giải dược đang điều chế nhưng lại thiếu mất một vị kia.

Sở Mộ Hiên bồi bên cạnh Tư Đồ Thanh Lăng một tấc cũng không rời đã mười ngày qua, mấy ngày này hắn chỉ tùy tiện ăn vài thứ, mệt nhọc liền ghé vào bàn chợp mắt một lúc, cứ như vậy nhiều ngày, Sở Mộ Hiên liền gầy đi một vòng lớn. Vân Cô Nhạn sợ Sở Mộ Hiên mệt nhọc sinh bệnh, hôm nay khuyên can mãi mới nói Sở Mộ Hiên ăn xong thì vào trong phòng nghỉ ngơi một lát.

Sở Mộ Hiên còn chưa ngủ được vài canh giờ, Vân Cô Nhạn liền phái Cẩm Nhi thông tri cho Sở Mộ Hiên, nói Tư Đồ Thanh Lăng sắp không được! Sở Mộ Hiên cả kinh, vội vàng bật dậy khỏi giường, lao ra ngoài cửa.