Tư Đồ Thanh Lăng cùng thần tử thảo luận về thỉnh cầu kết liên minh của Hồng Vũ quốc tại buổi thiết triều. Chúng thần tử đều nghị luận, nhưng lại chia ra làm hai phái tranh chấp nhau khiến Tư Đồ Thanh Lăng cũng phải đau đầu lớn.
Sau khi các đại thần tranh cãi tới mệt, Tư Đồ Thanh Lăng mới tổng kết nói: “Dụng ý của Hoa Thần Hạo đến tột cùng là cái gì, chúng ta rất khó đoán trước. Sở dĩ trẫm đáp ứng sứ thần Hồng Vũ quốc, chứng minh rằng trẫm nguyện ý cùng kết liên minh, nếu như Hoa Thần Hạo thành tâm, với quốc gia của ta mà nói rốt cuộc cũng là chuyện tốt. Đương nhiên, để phòng ngừa hắn có động cơ khác, chúng ta phải chuẩn bị trước, ý các khanh thế nào?”
“Bệ hạ anh minh!” Chúng đại thần trăm miệng một lời nói.
Sau khi hạ triều, Tư Đồ Thanh Lăng không có việc gì làm liền tản bộ quanh hậu cung. Hắn không thích nữa sắc, thế nên đến nay cũng chưa phong hậu lập phi, tuy rằng chúng đại thần suốt ngày vòng vo nhắc nhở, cái gì mà “Ngôi vị hoàng đế không thể không có người thừa kế, bệ hạ phải làm sớm cho kịp khai chi tán diệp”, cái gì mà “Lập hậu liên quan tới quốc thể, phải nhanh thực hiện”, nhắc đi nhắc lại khiến lỗ tai hắn sắp mọc kén, chủ yếu chính là nói tới vấn đề người thừa kế mà thôi. Thế nhưng còn cách nào, hắn không có hứng thú với nữ nhân. Kì thực hắn cũng chẳng phải chưa từng nghĩ tới việc tùy tiện chọn một nữ nhân, sinh một hài tử để kế thừa vương vị, quan trọng nhất chính là tránh được cằn nhằn của chúng đại thần, thế nhưng đến nay vẫn chưa có quyết tâm thực hiện việc hôn sự kia.
Sở dĩ ra kết quả như vậy, đó là vì không giống như những vị quân vương khác, ngoại trừ ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, hắn không hề đi tới nơi nào khác. Bất quá cái gì cũng có hai mặt của nó, hắn đích thực lờ đi mấy chuyện vặt vãnh như xử lý các tần phi hậu cung tranh thủ tình cảm mà chuyên tâm trị quốc, đây cũng chính là then chốt khiến Minh Thụy quốc có thể trở thành một quốc gia cường đại trong một thời gian ngắn.
Tư Đồ Thanh Lăng đi lại đi, vô thức đi tới một tòa cung điện. Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy trên biển viết mấy chữ lớn: Minh Nguyệt cung.
Minh Nguyệt cung? Đó không phải là nơi ở của Sở Mộ Hiên sao? Hắn hiện nay như thế nào rồi?
Tư Đồ Thanh Lăng vừa nghĩ liền đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy Sở Mộ Hiên nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Tư Đồ Thanh Lăng đưa tay sờ trán hắn, chỉ cảm thấy trán hắn còn nóng hơn cả ngày hôm qua.
Sở Mộ Hiên đang mơ mơ màng màng liền cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo đang đặt trên trán mình khiến hắn thoải mái không ít, bờ môi hắn giật giật, nhẹ giọng nói: “Nước…khát quá…cho ta nước…”
“Nước?” Tư Đồ Thanh Lăng nghe vậy, lập tức đi tới bàn, lấy một chén nước, nhẹ nhàng nâng Sở Mộ Hiên dậy, giúp hắn uống.
Uống hết một chén nước, Sở Mộ Hiên thanh tỉnh không ít, lông mi thật dài chớp chớp vài cái, mở mắt.
Sở Mộ Hiên trăm triệu không ngờ, vừa mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy lại là người hắn hận thấu xương! Hắn dùng toàn bộ khí lực, đẩy Tư Đồ Thanh Lăng ra, giận dữ nói: “Ngươi tới làm gì, ngươi…ngươi dám làm thế với ta! Ngươi thấy ta dằn vặt như vậy còn chưa đủ thảm hại hay sao? Còn muốn tới chê cười ta?”
Tư Đồ Thanh Lăng bị Sở Mộ Hiên đẩy mạnh, lui về sau mấy bước, hắn không khỏi thầm giật mình, không nghĩ tới kẻ bệnh thoạt nhìn trông thư sinh kia lại lại lợi hại như vậy, vẫn còn khí lực lớn, hắn nhìn Sở Mộ Hiên tuy rằng tái nhợt vẫn không mất đi phần tuấn tú tinh xảo, liền nói trái lương tâm: “Ngươi nói rất đúng, cha ngươi giết ca ca ta, trẫm đương nhiên sẽ không đơn giản buông tha ngươi như vậy, trẫm sẽ hảo hảo dằn vặt ngươi! Trẫm hiện tại chỉ muốn đến xem, sau khi tiếp nhận âu yếm của trẫm ngày hôm qua ngươi đã thành ra cái dạng gì mà thôi, ha ha!”
Sở Mộ Hiên không nói gì, đôi mắt phẫn hận nhìn thẳng vào Tư Đồ Thanh Lăng!