Cho dù Liên Điền có lêu lổng, có đẩy hết công việc cho Tuấn Thần, nhưng những chuyện quan trọng của khách sạn, y luôn cố gắng giải quyết thật tốt.
Ngay cả lần trước, Liên Điền cũng tự mình đi Tokyo ký kết hợp đồng với khu du lịch chẳng mấy tên tuổi kia.
Liên Điền tự trách mình vô dụng. Sao mình lại ngu như thế, không hề cảnh giác một chút, chưa gì đã tin tưởng hoàn toàn vào một người hoàn toàn xa lạ.
Về đến nhà, cho dù mấy tờ báo lá cải đã thi nhau đưa tin về chuyện Liên Hương bị người ta thôn tính nhưng cha mẹ Liên Điền không nói lời nào vì chính họ đã an bài Tuấn Thần ở bên cạnh y.
Cha của Liên Điền vốn bị bệnh máu trắng, phải ghép tủy mới có cơ hội sống sót. Trình gia đã tìm kiếm trong cả nước thậm chí là cả nước ngoài mà vẫn không tìm được người có tủy thích hợp. Bỗng dưng có một ngày, một người luật sư trẻ tuổi tài ba xuất hiện, không hề đòi hỏi gì cả, tự mình nguyện ý cho tủy cứu người.
Cha của Liên Điền vì muốn báo đáp nên đã sắp xếp hắn vào làm việc cho Trình gia, không những thập phần trọng dụng mà còn hết sức tin tưởng nên mới để hắn phụ tá cho đứa con trai còn chăm chơi hơn chăm làm của mình.
Mọi người của Trình gia vốn nghĩ hắn là ân nhân, thậm chí là thiên sứ do trời cao phái xuống. Đến hôm nay hắn mới lộ rõ khuôn mặt quỷ dữ của mình, hắn – không phải ai khác, chính là Vũ Tuấn Thần.
Đêm đó, dường như Tuấn Thần còn chưa thỏa mãn với những việc mình đã làm, hắn đã gửi tới Trình gia một cuốn băng ghi hình.
Trên băng hình có hiển thị ngày tháng rõ ràng, đoạn băng này vừa mới được quay trong ngày hôm nay.
Nhìn thấy người xuất hiện trong đoạn băng, trên dưới Trình gia đều như bị sét đánh…… Người trong đó chính là Trình Liên An, người anh họ của Liên Điền đã chết vì tai nạn trên biển cách đây gần chục năm, chẳng lẽ hắn còn sống?
Trình Liên An mặc áo sơ mi đơn giản, quần vải bình thường, khuôn mặt ảm đạm, đang ngồi ăn cơm trong một căn phòng nào đó.
Cả đoạn phim chỉ có một mình hắn, thoạt nhìn là biết chắc chắn hắn đang mang bệnh trong người, cử động rất chậm chạp, ăn uống không được bao nhiêu.
Liên Điền rất đau lòng khi thấy anh họ mình phải sống trong cảnh thê lương này.
「 An ca ca…… Đó không phải An ca ca sao? Đáng giận! Chết tiệt!」 nước mắt Liên Điền trực rơi, không ngờ Tuấn Thần còn dám làm ra những chuyện vô nhân đạo thế này「 Ta sẽ báo cảnh sát.」
Nói xong rồi, Liên Điền nghĩ lại mới nhận ra đây chưa chắc là việc mà cảnh sát có thể nhúng tay vào, nếu Tuấn Thần dám công khai gửi đoạn băng ghi hình này tới, điều đó chứng tỏ hắn đã có chuẩn bị trước, không dễ gì mà nắm được gáy hắn.
「 Thằng khốn đó muốn giam ca ca tới khi nào? Ta muốn giết hắn!」 Liên Điền nghiến răng nghiến lợi nói.
Chẳng lẽ trong suốt chín năm qua, Tuấn Thần luôn giam dữ Trình Liên An như vậy, đúng là đồ cầm thú mà.
Nhìn thấy vẻ mặt Liên An tịch mịch, cô đơn xuất hiện trước ống kính, hoàn toàn không biết mình bị ghi hình lén, tim của Liên Điền như bị dao cắt.
Liên Điền không dám tưởng tượng, ngoài giam dữ ra, tên khốn kia còn dám làm những chuyện gì với Liên An ca ca của mình……
Tuấn Thần quả thật làm việc không lộ ra một sơ hở nào, toàn bộ khung cảnh được ghi hình đều được hắn chuẩn bị thật kỹ, người khác nhìn vào không thể tìm ra bất cứ manh mối gì, Liên Điền nhìn mãi mà cũng không đoán được nơi đó là nơi nào.
Trên bàn gỗ Liên An ngồi ăn cơm, có một cánh hoa màu hồng nhạt.
Liên Điền biết đó là loại hoa gì, y lại càng rõ ràng một chuyện, bây giờ đang là giữa hè, không thể có loại hoa này được, nó chỉ vào khoảng tháng tư hàng năm mà thôi.
Liên Điền quyết định lập tức khởi hành giải thoát cho Trình Liên An, người anh họ bị giam dữ như tù phạm suốt chín năm của mình.
Liên Điền không biết rằng khi tâm trạng của mình đang rối như tơ vò thì Lý Kiến cũng không khác y là mấy.
Lúc chuẩn bị đi ngủ Lý Kiến mới nghe được tin tức giựt gân trên TV, sau đó, lập tức thay quần áo, chạy ra khỏi phòng trọ. Hắn biết, đây chính là lúc mà Liên Điền cần tới mình nhất. Bước tới cổng Trình gia, Lý Kiến phải lấy hết dũng khí mới dám gặp mặt một người, chính là nhạc phụ đại nhân tương lai của mình.
Hắn cúi đầu chào Trình phụ, nói rằng Trình gia đang lâm hoạn noạn, hắn là bằng hữu của Liên Điền, nếu có việc cần giúp đỡ, hắn nhất định dốc hết sức thực hiện tới cùng. Không ngờ, Trình phụ nhìn hắn một lúc, rồi mỉm cười gật đầu, vui vẻ nhận lấy tấm thịnh tình này của Lý Kiến.
Lúc này, Liên Điền đang dẫn theo bốn tay xã hội đen thường hay giúp việc cho mình tìm tới biệt thự Anh Hoa của Vũ Tuấn Thần, hy vọng lần này có thể bình yên mang ca ca Liên An trở về.
Bốn người kia mặc áo đen, trong người đều được trang bị súng hắn, họ hiểu được tầm quan trọng của hành động lần này.
Có lẽ Liên Điền có thể chấp nhận chuyện khách sạn lọt vào tay kẻ khác nhưng y tuyệt đối không thể ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn ca ca của mình bị đối xử thô bạo như vậy được.
Nghĩ tới những chuyện mà Liên An có thể phải chịu đựng trong suốt thời gian qua, cánh tay mảnh khảnh của Lý Kiến run lên từng đợt, ngực đau đến mức không thể thở nổi. Tuy chỉ là anh em họ nhưng Liên An luôn đối xử tốt với Liên Điền, nếu hắn còn sống, Liên Điền sẽ giao hết Liên Hương cho hắn, chẳng cần bận tâm tới mấy chuyện ân oán nhức đầu này làm gì.
Liên Điền tự trách, làm sao mà mình có thể lơ đãng đến vậy, ở chung với tên khốn nạn kia suốt mấy năm mà không hề phát hiện chuyện hắn đang cầm tù Liên An ca ca.
Mình thật đáng chết, kẻ thù ngay trước mặt mà không biết lại còn có ý đinh hí hửng cùng hắn vui vẻ một phen.
Liên Điền lần nữa tự hỏi chính mình, trong lòng phẫn nộ, cảm xúc hổ thẹn ngập tràn. Sau đó, y lại nghĩ tới Lý Kiến, rất muốn có hắn ở bên cạnh lúc này. Nhưng mà, nói gì đi nữa, hắn cũng chỉ là một tiểu tử chưa quá hai mươi tuổi, chỉ sợ những chuyện này ngoài tầm kiểm soát của hắn. Nếu hắn biết, chỉ thêm lo lắng mà thôi.
Tuy nói là yêu, nhưng Liên Điền vẫn có chút nghi ngờ, nói đúng hơn là lo lắng Lý Kiến sẽ chỉ vui đùa qua ngày với y như những người trước đây. Nếu vậy, không cần để hắn nhúng tay vào những chuyện như thế này. Ở với nhau được ngày nào thì hay ngày đó vậy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Liên Điền bỗng trở nên âm trầm. Chiếc xe sáu chỗ uốn lượn một vòng nơi sườn núi khó đi, trên xe, không ai nói lời nào. Bốn tên bảo tiêu lần đầu tiên thấy Liên Điền hiện lên khí chất của một người đàn ông thực thụ, không hề sợ hãi, không hề trốn tránh trách nhiệm.
Hơn một giờ sau, bọn họ đi tới một ngôi biệt thự kiểu cổ, trước cổng có một cây hoa anh đào, tán cây lay động trước gió, che kín cả một vùng. Biệt thự này nằm trên một ngọn núi, cao cả ngàn mét so với mặt nước biển nên dù đang là giữa hạ, không khí nơi này vẫn mát dịu như giữa những ngày xuân.
Dưới sự bảo vệ của bốn tên bảo tiêu, Liên Điền thận trọng bước vào nhà, yêu cầu quản gia cho mình gặp Tuấn Thần.
Quản gia sợ hãi, gọi điện thoại. Sau đó, Liên Điền được đưa tới một tầng hầm bí mật trong tòa nhà. Không có ai đi cùng, bốn tên bảo tiêu phải chờ ở bên ngoài theo điều kiện mà Tuấn Thần đưa ra.
「 Đúng là một con rắn độc thích ẩn nấp ở những nơi âm u, ẩm ướt a……」 nhìn thấy tầng hầm được thiết kế tinh xảo, Liên Điền khinh thường nhấc khóe miệng.
Liên Điền bước vào một căn phòng khá lớn, được chia làm hai ngăn, bài trí trong phòng khá hoàn thiện, giống chỗ để ở hơn là chỗ cầm tù người khác. Liên Điền nhận ra chiếc bàn giữa phòng, nó chính là chiếc bàn gỗ xuất hiện trong đoạn băng ghi hình.
Ở gian phía sau, hình như có hai người đang ngồi trò chuyện, hai cái bóng đổ dài lên tấm bình phong ngăn đằng trước. Một người chính là Tuấn Thần, người còn lại, không biết là ai, Liên Điền chỉ cảm thấy có cảm giác rất quen thuộc với người này.
「 Mời tiên sinh chờ ở đây một chút.」 khuôn mặt của người dẫn Liên Điền tới đây lạnh băng, đúng là chủ nào tớ nấy.
「 Ta không muốn chờ, ta không bao giờ chờ đợi ai cả.」 Liên Điền cự tuyệt một cách dứt khoát「 Bảo thằng khốn nạn kia ra gặp ta ngay lập tức!」
「 Đây chính là lệnh của ông chủ, hắn muốn tiên sinh chờ ngoài này.」
「 Ông chủ?」 Liên Điền trào phúng, Tuấn Thần đã từng khom lưng, nhặt giầy, xách dép cho Liên Điền rất nhiều lần. Y không thể tưởng tượng nổi bộ dáng của một kẻ hèn mọn như vậy khi làm ông chủ thì buồn cười tới cỡ nào.
Không bao lâu sau, một tiếng nói oang oang từ phía sau vọng tới bên tai Liên Điền.
「 Ta có thể nói cho mẹ ta biết hắn còn sống, cũng có thể cho hắn biết, suốt chín năm qua, năm nào mẹ ta cũng lặn lội từ dưới quê lên để tảo mộ cho hắn. Ngươi nghĩ, suốt chín năm qua, ngươi cứ giam giữ hắn là có được tình yêu của hắn sao, nếu như không có chuyện do ngươi gây ra, hẳn là giờ này họ đang hạnh phúc bên nhau rồi.」
「 Làm vậy cũng chẳng thay đổi được gì.」
「 Ít nhất cũng có thể giúp họ chấm dứt nỗi ám ảnh của tai nạn thảm khốc ngoài ý muốn trên biển năm đó.」
「 Liên An biết rất rõ ta là người quan trọng như thế nào với hắn. Suốt cuộc đời này, hắn sẽ không thể lìa xa ta được.」
「 Thật không? Nếu như hắn biết được chuyện ngươi lừa gạt Liên Điền để chiếm lấy quyền sở hữu khách sạn. Ngươi nghĩ hắn có thể tiếp tục tha thứ, tiếp tục chung sống với ngươi sao?」
「 Ngươi không bao giờ hiểu được những tổn thương mà Trình gia đã gây ra cho ta…… Ngươi cũng không có quyền phán xét việc làm của người khác.」 Lời nói của Tuấn Thần hùng hồn, đầy lý lẽ, hắn kiên quyết giữ vững lập trường của mình.
「 Làm như vậy, tất cả chúng ta đều không vui vẻ. Ngươi có bao giờ nghĩ rằng những chuyện mình đã làm chỉ càng khiến bản thân và người mình yêu tổn thương nhiều hơn mà thôi không?」
Giọng nói của người này có vẻ như đang cố gắng chứng tỏ mình là một người đàn ông thành thục, hiểu chuyện, Liên Điền đã đoán ra được hắn là ai, nhưng không thể nào, làm sao mà tiểu tử đó có thể xuất hiện ở đây vào lúc này. Hiện giờ, hắn phải ngủ chỏng trên giường, thỏa mái mà ngáy khò khò mới đúng chứ, những chuyện ân oán của người lớn này, sao hắn lại can thiệp vào?
Liên Điền đứng ở ngoài cửa đợi chừng vài cửa, không thể kiềm nén ý muốn cứu người được nữa, y đi tới, đạp đổ tấm bình phong, nhanh chóng xông vào túm lấy cổ áo Tuấn Thần, Liên Điền muốn trước tiên phải đánh hắn một trận cho hả dạ.
Nhưng Tuấn Thần lại to khỏe hơn Liên Điền rất nhiều, hắn nhanh chóng vặn ngược cổ tay của y「 Ngươi muốn làm gì? Đừng quên đây là nhà của ta.」 Tuấn Thần đẩy mạnh Liên Điền ra bên cạnh, lạnh lùng nói với y「 Ta không cho phép ngươi làm loạn ở nơi này.」
「 Đồ tiểu nhân bỉ ổi, mau trả lại ca ca cho ta.」 Liên Điền tức giận tới độ sắp trào máu họng.
「 Ta thích hắn, ta sẽ không giao hắn cho bất cứ kẻ nào」 Tuấn Thần nói ra lý do mà người ta khó có thể tin được.
「 Ngươi có biết giam giữ người bất hợp pháp sẽ bị tội gì không?」 người thứ ba trong phòng lên tiếng「 Tất cả những hành vi của ngươi đều có dấu hiệu phạm tội hình sự, cảnh sát bắt đầu sờ gáy ngươi rồi đấy!」
Liên Điền kinh ngạc ngây người khi quay lại đằng sau, nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh, chững trạc của Âu Dương Lý Kiến.
「 Lý Kiến, tại sao ngươi……」
Lý Kiến nâng Liên Điền đang ngã dưới mặt đất dậy, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt sắp rơi nơi khóe mi, an ủi nói「 Thúc thúc, có ta ở đây, không phải sợ gì hết.」 Đôi mắt hắn tràn ngập ấm áp, chân thành. Liên Điền chỉ muốn lập tức nhào vào trong lòng hắn, muốn được hắn ôm thật chặt.
Rõ ràng mấy giờ trước Liên Điền còn cùng hắn đắm chìm trong hoan ái ngọt ngào, không nghĩ rằng hai người lại sớm gặp lại như vậy, còn gặp nhau trong hoàn cảnh hy hữu này.
Hắn có thể xuất hiện ở nơi này, Liên Điền vừa vui vẻ lại lo lắng, vui vì hắn quan tâm tới mình, muốn chia sẻ gánh nặng với mình. Còn lo là lo hắn trẻ người non dạ, không phải là đối thủ của con hồ ly giảo hoạt Tuấn Thần.
Tuấn Thần đã có khả năng qua mặt toàn thể Trình gia, ẩn dấu thân phận của mình lâu như thế. Một thợ cắt tóc trẻ tuổi, mặt còn búng ra sữa như Lý Kiến không thể nào động chạm tới hắn được.
「 Đây chính là thư tố cáo, gửi tới tòa án mà Âu Dương Tình tiên sinh đã viết, ngươi có muốn xem không……」 Lý Kiến lấy ra một phong thư từ cái túi bộ âu phục màu đen của mình, đưa cho Tuấn Thần.
「 Lời cần nói ta đã nói cả rồi. Nếu biết điều thì mau trả lại khách sạn cùng với Trình Liên An cho chúng ta. Nếu không, chúng ta sẽ không khách sáo nữa đâu.」
「 Hừ, một thằng nhóc như ngươi thì làm được gì?」 Tuấn Thần hừ lạnh. Sau khi Âu Dương Lý Kiến xuất hiện, hắn đã âm thầm điều tra và biết được Lý Kiến thật ra là con của Âu Dương Tình chứ không phải của Trình Liên An như mọi người vẫn tưởng. Hiện tại, Lý Kiến chỉ là một nhà tạo mẫu tóc bình thường, dù gần đây có được khách hàng đặc biệt là đại minh tinh Lý Diệu Minh thì cũng không thể nói là Lý Kiến là người có thế lực được.
「 Ngươi xem xong, sẽ biết.」