Giữa trưa, trong phòng ngủ xa hoa của khách sạn, Liên Điền cuộn tròn trong chăn ngủ say, cả người đều mệt mỏi, căn bản không thể đứng lên được, lại càng không thể đi làm dù phòng làm việc của hắn ở ngay tầng dưới.
Liên Điền mơ hồ, thôi quên đi, khách sạn này chính là của hắn cơ mà! Cho dù hắn có không đi làm, cũng chẳng có ai dám quản, đây chính là ưu đãi lớn nhất của một ông chủ. Bởi vậy, hôm nay cũng không cần xuống giường, cứ ngủ cho đến chết tại chiếc giường trắng tinh to lớn này cũng được. Mà khăn trải giường ướp hương hoa gì mà thơm vậy a~~ Thật thoải mái~~~
Ngô, thích, thích quá, thích đến chết đi được. Không khí bên ngoài nhờ có điều hoà mà hơi lạnh, lại được đắp chăn ấm như vậy. Y nghĩ nếu có thể nằm như vậy cả đời thì tốt rồi, không cần điều gì khác, chỉ cần hương vị ngọt ngào này thì chẳng còn luyến tiếc gì nữa..........
Nhưng có kẻ không thức thời đã kéo lấy tấm chăn của y. Chết tiệt, kẻ điên nào vậy? Giằng co một lúc, quả thật không phải là mơ a~~~ Không, không thể là mơ, chăn vừa bị kéo ra thì cặp mông nhỏ xinh của Liên Điền cũng phơi bày trong không khí khiến y cảm thấy ớn lạnh, sực nhớ chính mình đang trong trạng thái loã thể hoàn toàn.
“Không được giành chăn của ta!” Liên Điền lên tiếng báo cho kẻ điên khùng kia – y nhớ lại đêm qua sau khi gặp mặt, hai người rủ nhau tới đây, miệt mài hoan hỉ một đêm rồi cùng nhau lăn ra ngủ tới tận bây giờ. Tên kia đúng là thứ đồ cù lần, chẳng lẽ không biết đại thiếu gia như y ghét nhất là bị kẻ khác làm phiền khi đang ngủ ngon sao?
“Ngươi có đầu óc không vậy? Không để ta ngủ thêm chút nữa được sao?” hai mắt Liên Điền vẫn nhắm lại, giọng nói tỏ vẻ khó chịu.
“Mười một giờ, nếu không đứng lên, tiền phòng sẽ bị tính gấp đôi.” Tiếng nói ấm trầm, êm tai nhắc nhở Liên Điền.
“Gấp đôi thì gấp đôi, sợ gì......” Liên Điền vốn không lo thiếu tiền, oán trách trả lời “Ta đau đầu muốn chết, tối hôm qua uống quá nhiều, thân thể lại vận động quá mức, ta muốn ngủ tiếp, ngươi thích thì cứ đi trước đi”
“Hôm nay không phải cuối tuần, ngươi còn phải đi làm nữa, còn không nhanh lên, muốn nằm ì ở đó đến khi nào?”
“Việc gì đến ngươi? Chuyện của ta ta tự biết như thế nào. Ta chính là ông chủ – ta biết việc gì nên làm, việc gì không nên làm”.
“Vậy tối qua việc ngươi rên rỉ dưới thân ta có phải là việc nên làm hay không?” – giọng nói nam nhân dần trở nên khiêu khích. Lời vừa dứt, nam nhân đã tiến sát lại gần Liên Điền, âu yếm vuốt ve “Cặp mông của ông chủ thật là trơn mềm a~ Hảo đáng yêu a~ Thật gợi cảm a~”.
Bị đôi bàn tay to khoẻ sờ xoạng, tứ chi của Liên Điền đều bủn rủn, một bộ phận khác ở hạ thân lại rất đau. Hai bên thái dương y nổi lên cả gân xanh, lửa giận trong lòng bùng lên như thuốc nổ phát tác. Không thể nào! Không phải đâu? Chắc chỉ là ảo giác thôi! Liên Điền vẫn dấu mặt dưới chăn, cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ của mình, ra vẻ bình tĩnh, ngữ khí thản nhiên hướng tới nam nhân đang mơn trớn đôi mông của y “Ai, vì cái gì mà tiểu cúc hoa của ta thật là đau a!”
Liên Điền không thể chấp nhận sự thật rằng y đã đánh mất lần đầu tiên của mình cho tên nam nhân này. Y biết hắn còn rất trẻ, phỏng chừng còn chưa đến hai mươi tuổi. Liên Điền tối hôm qua thấy khuôn mặt hắn dễ nhìn, thân thể lại dẻo dai săc chắc nên có ý muốn kết bằng hữu. (Tiểu Nam: ai cha, bằng hữu kiểu gì mà phải chọn người dẻo dai săn chắc vậy Điền ca? Đệ hông hỉu a~~~)Sau đó hai bên nguyện ý cùng nhau tới nơi này. Nhưng y nguyện ý cũng không có nghĩa y sẽ để hắn thượng mình a.
“......”
Namnhân không lên tiếng vì tâm trí của hắn giờ đây đang đặt cả trên chiếc lưỡi mà hôn, mà mút, mà liếm cặp mông bóng loáng, non mịnh, trắng như hoa tuyết kia.
Chiếc lưỡi ấm áp điêu luyện di động khiến hạ thân Liên Điền trở nên nôn nóng. Liên Điền cực lực khống chế xúc động, không dám biểu hiện ra ngoài. Hơi hơi nghiêng mình, nhìn thấy khuôn mặt nam nhân đang “dán” trên mông mình lặp lại câu hỏi “Ta hỏi ngươi, tại sao tiểu cúc hoa của ta lại đau như vậy?”
Phía dưới truyền đến âm thanh “À...... Chuyện đó......” Một bên lấy tay âu yếm, một bên dùng miệng liếm, nam nhân miễn cưỡng trả lời “Bởi vì tối hôm qua nó đã bị sử dụng a.”
“Sử dụng?!” Phanh! Một tiếng nổ, trái tim Liên Điền nổ tung – giống như bom nguyên tử nổ khiến đất trời sụp lún. Y giận dữ, bật phắt dậy như lò xo, hai tay tóm lấy cổ áo của nam nhân, rống to “Hỗn đản! Ngươi vừa nói cái gì? Sử dụng cái… cái ….cái gì?” Khuôn mặt Liên Điền trắng bệch, cơ thể cả đêm hăng say làm tình vốn đã uể oải vô cùng, nhưng chuyện này y không thể bỏ qua được.
“Sử dụng lúc nào?”
“Dùng như thế nào?”
“Để làm gì?”
“Rốt cuộc dùng nhiều hay ít?”
“Ngươi ——” Liên Điền như một con dã thú, gò má trắng nõn bởi giận dữ mà hiện lên nét đỏ ửng, gắt gao túm lấy cổ áo sơ minh xanh nhạt của nam tử trước mặt. “Ngươi phải nói rõ ràng cho ta!”
“Là... tối hôm qua, ” khuôn mặt nam nhân vẫn trấn tĩnh không hề bị Liên Điền hăm doạ mà hoảng hốt. “Dùng như thế nào? Chính là, đưa vào rồi rút ra rồi lại đưa vào...... cứ như thế, còn bao nhiêu lần thì.....”Namtử tỏ vẻ ngây ngô lần lượt đưa ra năm ngón tay trái, rồi lại năm ngón tay phải mà vẫn không đủ để đếm. Quả là khó xử “A, chuyện này, thật là xấu hổ a..... số lần quả thực nhiều lắm, ta nghĩ không nói tốt hơn”. Liên Điền ngơ ngác nhìn bộ dáng giả tạo của kẻ chết tiệt trước mặt, vài giây sau mới hoàn hồn, thé lên: “Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì? Ngươi đang giả bộ sao?.....”. Nam nhân chỉ mặc áo sơ mi, nửa dưới thân người hoàn toàn trần trụi, lộ ra dáng người khỏe đẹp. Hắn vẻ mặt nghiêm túc, hướng đôi môi đỏ mọng về phía Liên Điền, cười cười “Thôi được rồi, tối hôm qua, cây thịt lớn của ta đã sử dụng tiểu cúc hoa của ngươi, việc đó a, gọi là làm... làm tình”.
“Làm… Làm….làm tình” Lửa giận thiêu đốt Liên Điền, y một cước đá kẻ trước mặt xuống giường. “Ngươi là ai? Tại sao chúng ta lại ở cùng nhau, tại sao ngươi dám lợi dụng ta, ngươi chán sống rồi?”
“Cái gì mà lợi dụng? Ngươi có thể quên dễ dàng thế sao? Tối hôm qua ở Blue, ngươi than thở một hồi với ta rằng ngươi cô đơn thế này, tịch mịch thế nọ... ta đây mới cùng ngươi tới nơi này a~” Nam nhân tỏ vẻ khó xử, giống như kiểu hắn mới chính là người phải chịu thiệt thòi, miễn cưỡng mà làm tình với Liên Điền.
“Blue?” Liên Điền nhớ lại tên quán bar rồi từ từ nhớ lại chuyện đã xảy ra.
“Tối qua ngươi uống rất nhiều, còn gây sự với người khác, ta sợ ngươi xảy ra chuyện nên mới cùng ngươi thuê phòng khách sạn”.
Liên Điền nhớ lại tối qua, y ở quán bar thấy một nam nhân tuấn tú, nổi lên ý muốn thượng hắn, cùng hắn hoan ái nóng bỏng nên liền tới bắt chuyện. Nhưng tối hôm qua Liên Điền cũng đâu có say quá, nhất định là tên tiểu quỷ này làm bộ để thoát tội xâm chiếm tiểu cúc hoa vẫn còn trong trắng của y.
“Hỗn đản, ta giết ngươi, không được ta cho phép mà dám làm chuyện đó với ta!”. Liên Điền hô to.
“Bởi vì cái miệng phía trên của ngươi có chết cũng không chịu liếm mút cây thịt lớn của ta, cho nên ta cũng chỉ còn cách dùng cái miệng phía dưới thôi. Ngươi tối hôm qua giống như thú cái tới kỳ động dục a, không ngừng rên rỉ, van cầu ta tiến vào tiểu cúc hoa, nhìn ngươi như vậy, ta sao nỡ để ngươi thất vọng a~”. Nam nhân đứng lên “Ta chỉ muốn giúp đỡ ngươi thôi!”. Hắn đứng lên Liên Điền mới phát hiện, tên khốn này tại sao lại cao như vậy chứ, thật không công bằng, khuôn mặt tinh tế, dáng người cân đối, hoàn toàn có thể làm người mẫu ảnh bìa tạp chí thời trang.
“Giúp con khỉ, ngươi chỉ muốn thỏa mãn bản thân mình thôi”. Nam nhân không để ý, thản nhiên vuốt lại mái tóc, tay bỏ vào áo khoác, lấy ra một điếu thuốc, tựa vào góc tường – phì một hơi, nhàn nhã nhìn kẻ trên giường đang tức giận nhưng bộ dáng lại đáng yêu vô cùng.
“ Ngươi không thể quên a~ Tiểu cúc hoa của tổng tài Hoa Tâm khách sạn đã bị cây thịt lớn của ta làm cho nở rộ đến mức sắp tàn luôn a~ Hắc, hắc....” Bỏ đi điếu thuốc, thanh niên áp sát vào Liên Điền, kề tai nói nhỏ “Vì là lần đầu tiên, cúc hoa của ngươi quả thật quá nhỏ a~ Làm cho cây thịt lớn của ta cũng bị đau, nhưng nói gì đi nữa, ngươi cũng thực thoải mái a~”
Liên Điền nghe xong, tức giận đã biến thành phẫn nộ, xốc áo thanh niên đang ở trên mình, lớn tiếng thóa mạ “ Miệng ngươi ăn cái gì mà thối quá vậy?”
“Ai, có gì nhiều nhặn đâu, đêm qua miệng ta chỉ uống thứ mà tiểu kê kê của ngươi bắn ra mà thôi, hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều đầy cả miệng ta, trình độ dâm loạn của ngươi ta thật không còn gì để nói”
“Ngươi... Ngươi...” Liên Điền phát hiện dù y có tức giận như thế nào, thanh niên này cũng không hề khó chịu, ngược lại còn có vẻ hả hê.
“Tiểu cúc hoa còn đau không? Ta sẽ giúp ngươi liếm nó, giống như tối qua vậy, làm cho nó co rút đáng yêu, hé ra rồi lại cụp vào.....” Thanh niên mỉm cười, thẳng tay đè Liên Điền xuống giường.
“Ngươi... ngươi... ngươi” Liên Điền chỉ vào mặt thanh niên, tức giận đến run lẩy bẩy. Từ nhỏ tới giờ, chưa có ai dám đối xử với y như vậy, lợi dụng y xong rồi còn tiếp tục xỉ nhục. Liên Điền xuất thân từ dòng họ Trình danh giá – chủ nhân của tập đoàn khách sạn Hoa Tâm, to lớn bậc nhất đất nước này. Y sớm biết mình thích nam nhân, trong những lần giao hoan, y luôn nắm quyền chủ động. Không ngờ chỉ một đêm do say rượu mà... cho dù có say, y cũng không thích bị người ta thượng như vậy, nhất định là có vấn đề!
“Ngươi bỏ thuốc vào rượu của ta?” Liên Điền tỉnh ngộ “Nhất định như vậy!” chỉ có giả thuyết này mới có thể giúp hắn lý giải hành động của mình.
“Thủ đoạn hạ lưu như vậy, ta đây không thèm dùng a~”
“Nhưng... ta... ta làm sao có thể?” Liên Điền buồn rười rượi, than thở “Không thể nào!”. “Tối hôm qua ta chỉ hôn vào tai ngươi mấy cái, gọi ngươi vài câu thúc thúc, sau đó ngươi rất hưng phấn”. Thanh niên giúp Liên Điền giải tỏa nghi vấn.
“Thúc thúc? Ta không phải thúc thúc”. Y mới hai mươi tám tuổi, ghét nhất là bị người khác gọi là thúc thúc.
“Ngươi chính là thúc thúc của ta mà” Liên Điền cảm thấy nam nhân kia đang cố gắng chọc tức mình “Ai là thúc thúc của ngươi? Lú lẫn rồi phải không?”.
“Ai nha, thúc thúc, ngươi không nhớ ta sao? Ta là Lý Kiến a~” Nam nhân dùng hai tay ôm cổ Liên Điền, làm nũng “Lúc ta mười tuổi, ngươi đã đồng ý suốt đời ở cạnh ta!”.
“Lý Kiến... “ Liên Điền thầm nghĩ, Lý Kiến, Trình Lý Kiến, không phải, vậy chắc là Âu Dương Lý Kiến.