Chuyện hôm qua, giống như trở thành bước nhạc đệm xen giữa cuộc sống của hai người.
Hôm sau, Trần Thiên Khanh phục hồi lại như bình thường, tựa hồ Lục Chính Phi làm chuyện này với hắn, cũng không ảnh hưởng quá nhiều. Chỉ là trên thực tế, Trần Thiên Khanh có suy nghĩ gì, chỉ sợ mình hắn mới rõ.
Lục Chính Phi còn tưởng hắn sẽ chiến tranh lạnh vài ngày với mình, lại không nghĩ đến Trần Thiên Khanh bất thường kéo dài thời gian này rất ngắn, đến chính gã cũng nghi ngờ mình bị ảo giác.
Sau khi xuất viện, Trần Thiên Khanh vẫn phối hợp trị liệu, luôn đúng giờ uống thuốc theo lời dặn của bác sĩ, ít khi nổi giận, giống như sau khi chân bị gãy, cả người đều thay đổi.
Lục Chính Phi cũng hết lòng tuân thủ hứa hẹn, hai tuần sau, để Trần Thiên Khanh quay lại trường học.
Nhưng do vấn đề về chân, nên gã yêu cầu Trần Thiên Khanh không được ở nội trú, mỗi ngày đến trường hay tan học đều được gã phái người đưa đón.
Trần Thiên Khanh biết chân mình bất tiện, cho nên cũng đồng ý.
Nguyên chủ Trần Thiên Khanh chuyên ngành ở đại học là quản lí tài vụ, chương trình học cơ bản hắn cũng có nền tảng tương đối, cho nên không lo lắng nhiều đến chuyện thi cử, chỉ có điều cùng lắm lấy được bằng hạng trung, còn nếu muốn học bổng gì đó thì khả năng không lớn lắm.
Lúc Trần Thiên Khanh chống nạng đi vào phòng học, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người hắn.
Nếu nói đến Trần Thiên Khanh trước kia, ở trường vốn là nhân vật làm mưa làm gió, lớn lên đẹp trai, thành tích tốt, một tay dương cầm giỏi, còn thực lịch sự, gần như thỏa mãn tất cả những tiêu chuẩn về bạn trai trong mơ ước của các nữ sinh.
Chỗ không tốt duy nhất chính là thân thể rất kém, thường xuyên phải nghỉ dưỡng bệnh, đôi khi còn phải làm thủ tục tạm nghỉ học vài tháng —- đương nhiên, chuyện này vốn không liên quan đến Trần Thiên Khanh, là Lục Chính Phi làm hết.
“Thiên Khanh, bên này.” Một giọng nam truyền tới, Trần Thiên Khanh ngẩng đầu nhìn lên, thấy một gương mặt không quá quen thuộc, nhưng cũng có quen biết. Người vừa gọi hắn là bạn cùng phòng của Trần Thiên Khanh, quan hệ hai người vốn rất tốt, Lục Chính Phi cũng vì chuyện Trần Thiên Khanh mà gặp cậu ta vài lần, bởi vậy cũng biết tên người này, Chúc Mậu.
Trần Thiên Khanh chống nạng đến bên cạnh Chúc Mậu.
“Sao chân cậu bị gãy vậy?” Chúc Mậu nói: “Tớ đã vài tháng không biết cậu bị….”
Trần Thiên Khanh đặt sách lên bàn: “Bị tai nạn giao thông.”
“Tai nạn?” Chúc Mậu nói: “Có nghiêm trọng không? Trước đó sao cậu lại nghỉ học? Bị bệnh?”
Hắn nghĩ nghĩ: “Bị bệnh.”
Chúc Mậu đồng tình nhìn hắn: “Tớ còn nghĩ cậu sẽ không đến lớp nữa chứ…”
Nói chuyện một lúc, chuông vào học vang lên, Chúc Mậu nói: “Đã qua hơn nửa học kỳ cậu cũng không đi học, thi cuối kỳ không có chuyện gì chứ? Có cần tớ cho cậu mượn sách để xem không?”
Chúc Mậu học hành thực nghiêm túc, không chỉ đi học đầy đủ, mà còn ghi chép cẩn thận, thường xuyên hỏi thầy giáo những vấn đề ngoài giờ, quả thực là chuyện lạ kỳ trong đại học. Cũng vì như thế, hầu như năm nào cũng giành được học bổng hạng nhất.
Trần Thiên Khanh cũng từng đạt học bổng hạng nhất này, nhưng bây giờ khả năng cũng không lớn, chỉ cần qua môn cũng nên cảm tạ trời đất.
Thầy giáo bắt đầu giảng bài thì Chúc Mậu cũng không nói nữa, Trần Thiên Khanh cũng lấy sách giáo khoa bắt đầu nghe giảng.
Điều đáng mừng là chuyên ngành quản lý tài vụ Trần Thiên Khanh đang học có chút móc nối với tài chính, cũng không phải xa lạ hay là những chuyên ngành kỹ thuật nghệ thuật có yêu cầu cao gì, nếu không có nghe hết tiết hắn cũng không hiểu được gì, thuộc vào dạng này thì những gì nghe giảng cũng hiểu được, nhưng khi gộp lại một chỗ thì không biết có ý gì nữa.
Một tiết bốn lăm phút, mỗi buổi có hai tiết, bài tập chuyên ngành của Trần Thiên Khanh rất nhiều, năm nhất năm hai cũng không khác chương trình phổ thông quá nhiều, hơn nữa hầu hết các giáo sư đều cho rất nhiều bài tập, nếu muốn đạt kết quả tốt tự nhiên rất vất vả, nhưng nếu chỉ để đủ đậu, thì cũng không mệt mỏi lắm.
Trần Thiên Khanh chắc chắc sẽ không giống một người hai mươi mấy tuổi đầu hấp tấp, hắn rất thích lên lớp, không cần suy nghĩ những cái khác, không có người đến làm phiền, có thầy cô giảng giải bên trên, hắn ngồi bên dưới nghe, thực thoải mái.
Buổi sáng có hai tiết phải lên lớp, bây giờ là tiết một, một lát nữa còn phải học môn khác.
“Thiên Khanh.” Lúc tan học, Chúc Mậu cầm sách giúp hắn, đi phía sau nhìn hắn chống nạng nói: “Cậu không về phòng ngủ nữa sao?”
“Không về.” Trần Thiên Khanh nói: “Chân của mình bất tiện.”
Chúc Mậu trầm mặc một hồi: “Cậu vẫn còn giận Lưu Cảnh Dương sao? Cái tính cách của cậu ta…. Cậu đừng để trong lòng.”
“…..” Lưu Cảnh Dương? Ai vậy? Trần Thiên Khanh không có chút ấn tượng nào với cái tên này, nghe xong lời nói của Chúc Mậu, cũng chỉ đáp một tiếng thể hiện mình nghe thấy, không có thái độ gì.
“Cậu vẫn còn giận sao?” Chúc Mậu thở dài: “Miệng cậu ta có chút thối, nhưng cũng không có ác ý gì.”
Trần Thiên Khanh: “…..” Hắn thật sự không biết Lưu Cảnh Dương là ai, đã làm những gì.
“Khi nào chân khỏi thì quay lại phòng đi”. Chúc Mậu bảo: “Sau khi cậu ta biết cậu tạm thời nghỉ học cũng áy náy rất lâu, đến lúc đó cùng nhau ăn một bữa, để cậu ta xin lỗi cậu…”
Chúc Mậu vốn cho rằng sau khi nghe mình nói, Trần Thiên Khanh sẽ cho một đáp án, được hoặc không, nhưng cậu đợi lúc lâu, quay đầu lại thấy vẻ mặt không thay đổi của hắn, tựa như không nghe được lời nói kia.
“Thiên Khanh?” Chúc Mậu hiểu nhầm tưởng hắn tức giận, liền chần chờ nói: “Tớ… Cậu đừng giận tớ…. tớ cũng không phải đứng về phía cậu ta, đều là bạn học, không cần thiết phải cứng rắn như vậy.”
Trần Thiên Khanh biết cậu hiểu lầm, liền nói: “Được, khi nào tớ nghĩ kĩ, sẽ làm vậy.” Chúc Mậu lúc này mới thở phào một cái.
Không giống như Chúc Mậu, Lưu Cảnh Dương chỉ là một sinh viên thực bình thường, điều kiện trong nhà không tốt nên cậu ta thường xuyên trốn học đi làm thêm nhiều nơi, lên lớp các thầy cô giáo khác cũng không hay điểm danh, nên cậu ta có vắng cũng không nhiều người để ý lắm, nhưng đến tiết tiếp theo thầy giáo ngày nào cũng điểm danh, bởi vậy khi Trần Thiên Khanh đi vào phòng học, thì nhìn thấy một người ngoắc ngoắc tay với Chúc Mậu.
“Lưu Cảnh Dương.” Chúc Mậu gọi: “Thiên Khanh đến lớp.”
Người kia lộ ra vẻ mặt sửng sốt, tươi cười nhạt dần, dùng ánh mắt soi mói nhìn từ trên xuống cái chân bị gãy của hắn, ánh mắt khiến Trần Thiên Khanh không được thoải mái.
Xem ra lời nói của Chúc Mậu cũng không phải nhất định đều là sự thật, dựa trên kinh nghiệm nhiều năm nhìn người của hắn, Lưu Cảnh Dương trước mắt chỉ sợ là rất chán ghét hắn.
Quả nhiên câu tiếp theo của Lưu Cảnh Dương là: “Trần Thiên Khanh, sao cậu lại tới đây?”
Chúc Mậu trước đó mới nói chuyện ổn thỏa với Trần Thiên Khanh, trong nháy mắt bị người kia làm mất mắt, lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nói: “Lưu Cảnh Dương, sao cậu lại nói thế? Vì sao Thiếu Khanh không thể tới đây?”
“Ha ha,” Lưu Cảnh Dương nhìn Trần Thiên Khanh, trong mắt tràn ngập chán ghét cùng khinh miệt, thậm chí còn cực kì khinh thường nói: “Chúc Mậu, sao cậu lại chơi với nó, người ta chính là công tử nhà giàu, làm gì có thời gian cho loại bình dân như chúng ta?”
Đối với những trận khẩu chiến, Trần Thiên Khanh cũng lười cãi lại, cho dù có cãi lại được, nhiều nhất cũng bị người khác khen miệng lưỡi bén nhọn mà thôi.
Hắn chỉ cười với Chúc Mậu nói một câu: “Chúc Mậu, đây là cái áy náy cậu nói sao?”
Sắc mặt Chúc Mậu ngày càng xấu hổ, quan hệ của bọn họ trong phòng ngủ vốn không tồi, kết quả không biết trước đó tại sao Lưu Cảnh Dương lại phát điên cái gì mà bắt đầu trào phúng Trần Thiên Khanh, còn nói cực kỳ khó nghe, nhưng sau khi nghe nói Trần Thiên Khanh tạm thời nghỉ học, thì cậu ta cũng thu liễm rất nhiều, còn thể hiện một ít hối hận, sao Chúc Mậu có thể hiểu được lý do Lưu Cảnh Dương lại chán ghét Trần Thiên Khanh như thế.
Mà Trần Thiên Khanh hoàn toàn không thèm để ý tới người chán ghét hắn, người ghét hắn có rất nhiều, nếu đếm thì được đến con số nào đó, hắn làm gì nhàn rỗi quan tâm đến đám đó.
Huống hồ, người như Lưu Cảnh Dương, tối đa chỉ giỏi cãi nhau mà thôi.
Lưu Cảnh Dương vốn giành chỗ cho Chúc Mậu, nhưng khi Chúc Mậu nhìn thấy thái độ của cậu ta với Trần Thiên Khanh, cũng không ngồi đó, mà ngược lại ngồi phía sau, bên cạnh Trần Thiên Khanh.
Hắn liền nói giỡn: “Cậu chính là cao thủ học đường nha, tớ sao có thể ảnh hưởng thanh danh của cậu.”
Chúc Mậu bất đắc dĩ liếc hắn một cái: “Thiên Khanh, cậu có chuyện gì vui à? Lại có thể nói đùa?”
Trần Thiên Khanh trước kia chắc chắn sẽ không đùa giỡn, cậu không quá mức thân cận với mọi người, đối xử đều giống nhau, cho dù là bạn cùng phòng cũng đối đãi theo kiểu quân tử, nhàn nhạt như nước.
Nhưng tính cách cậu không đáng ghét, tạo khoảng cách càng khiến người trong phòng thích cậu.
“Đúng.” Trần Thiên Khanh nói: “Gặp được chuyện vui.”
Chúc Mậu nghe vậy phì cười.
Trong giờ lên lớp, Lưu Cảnh Dương thường thường quay đầu lại nhìn Trần Thiên Khanh, vẻ mắt của cậu ta không dễ nhìn, ánh mắt càng không có ý tốt, bộ dạng kia rõ ràng hy vọng không mong nhìn thấy hắn trên lớp.
Trần Thiên Khanh chú ý tới cái nhìn kia, dùng vẻ mặt không thay đổi đối diện với cậu ta, cho đến khi Lưu Cảnh Dương không chịu được mà dời tầm mắt.
Thời gian trôi thật nhanh đến lúc tan học, Trần Thiên Khanh liền nhận được một tin nhắn lạ, lúc hắn mở ra, thì biết chắc chắn tin nhắn được gửi từ Lưu Cảnh Dương, bởi vì trên đó chỉ có một câu: “Trần Thiên Khanh, tôi sẽ khiến cậu không còn mặt mũi để đi học.”
Sắc mặt Trần Thiên Khanh trầm xuống, hắn có thể chịu đựng được sự khiêu khích nhàm chán từ người khác, nhưng không chịu được uy hiếp từ nội dung tin nhắn này.
Trần Thiên Khanh liền trả lời: “Vì sao tôi lại không dám đến trường?”
Tin nhắn của Lưu Cảnh Dương nhanh chóng gửi tới: “Cậu muốn tôi công khai chuyện của cậu cho các bạn học hay sao?”
Nói cho mọi người à? Nếu đã nói như vậy mà Trần Thiên Khanh không hiểu được ý của Lưu Cảnh Dương thì hắn bị ngốc rồi, vì thế hắn nói: “Sau khi tan học ra ngoài ăn một bữa cơm?”
Lưu Cảnh Dương còn tưởng lời này của hắn chính là chịu thua lập tức đáp lại: “Được thôi.”
Trần Thiên Khanh lạnh lùng gập di động.