Khi ý thức được hận ý của Trần Thiên Khanh đối với mình, Lục Chính Phi cảm thấy uể oải mà từ trước đến này chưa từng có.
Gã buông Trần Thiên Khanh ra, đi thẳng vào WC, nhìn bộ dáng như là muốn đánh răng.
Trần Thiên Khanh chân bị gãy hành động bất tiện, thấy Lục Chính Phi một lúc lâu vẫn chưa đi ra, mới gian nan ngồi dậy.
Lục Chính Phi ở trong nhà vệ sinh rất lâu, đến khi trở ra, thái độ cũng đã khôi phục lại bình thường, làm ra vẻ chuyện thất bại kia chưa từng xảy ra.
Lục Chính Phi hơn Trần Thiên Khanh năm tuổi, bây giờ gã cũng mới hai mươi lăm, cách hình tượng người đàn ông thành thục còn một thời gian, lúc này gã cũng sẽ nổi giận, sẽ thất thố, nhưng mà năm năm sau, chỉ sợ là chính gã cũng không nghĩ đến mình sẽ trở thành người như thế nào.
Lục Chính Phi im lặng bế Trần Thiên Khanh xuống dưới tầng, đúng lúc Liễu Hoa Mai mua thức ăn về.
“Thiên Khanh, đang làm gì vậy?” Liễu Hoa Mai nhìn Lục Chính Phi bế Trần Thiên Khanh từ trên tầng xuống, nghi ngờ hỏi.
“Thiên Khanh nhớ đàn dương cầm.” Lục Chính Phi nói: “Con ôm em ấy lên.”
“Chân đã bị gãy lại còn muốn đánh đàn?” Trong tay mẹ Trần còn cầm rất nhiều đồ, rõ ràng là mới từ bên ngoài về, bà nói: “Không cẩn thận dưỡng thương cho mẹ, nếu xảy ra chuyện gì, mẹ sẽ không chăm sóc con đâu.”
Trần Thiên Khanh dạ một tiếng.
Liễu Hoa Mai nói xong thì đi vào phòng bếp, hẳn là muốn đi nấu cơm.
Hai người còn lại cùng ngồi xuống sô pha, Lục Chính Phi cúi đầu chơi điện thoại, Trần Thiên Khanh xem những tiết mục nhàm chán trên TV.
Lục Chính Phi nói: “Quốc khánh này, em đừng về nhà” —- Lời này không phải câu hỏi, mà là trần thuật, gã chưa bao giờ muốn tham khảo ý kiến từ Trần Thiên Khanh, bởi vì hầu hết những lúc đó, hai người đều không nhất trí một ý nào.
Trần Thiên Khanh có chút không dám trở về, hắn thực sự lo lắng vợ chồng Liễu Hoa Mai phát hiện ra điểm khác thường trên người mình, nhưng kỳ nghỉ quốc khánh, hắn càng không muốn trải qua bên Lục Chính Phi.
Hai sự lựa chọn này đều dẫn đến kết quả hắn mong muốn, người trước so với người sau có chút tốt hơn, đáng tiếc quyền lựa chọn vốn không nằm trong tay hắn, vì thế hắn chỉ tiếp tục trầm mặc.
Lục Chính Phi cảm thấy kì quái khi Trần Thiên Khanh vì sao không nói thêm gì, sau khỉ cậu tỉnh lại, hình như càng ngày càng trầm mặc hơn, vốn nên là lúc phản đối kịch liệt, lại dùng cách trầm mặc để chống đối, giống như đã hiểu rõ được tình cảnh của chính bản thân, nên mất đi hứng thú phản kháng.
Năm đó, Lục Chính Phi cùng Trần Thiên Khanh giày vò nhau nhiều như vậy, nguyên nhân quan trọng trong đó chính là do Trần Thiên Khanh không tự nguyện thỏa hiệp bất kỳ điều gì, nếu là nguyên chủ gặp được đề xuất này của Lục Chính Phi, phỏng chừng sẽ lại có thêm một trận ầm ĩ nữa.
Bất quá lúc này, Trần Thiên Khanh tất nhiên sẽ không cãi nhau với gã, hắn nhìn người bên cạnh, liếc nhìn vẻ mặt hung ác, bỗng nhiên muốn thở dài, thì ra lúc đối mặt với Trần Thiên Khanh, thủ đoạn kia ngu ngốc thế nào.
“Em muốn nói gì?” Liễu Hoa Mai còn ở trong bếp, Lục Chính Phi cũng không dám nói quá to: “Trần Thiên Khanh, em không vui sao?”
Chuyện này đã có đáp án trong lòng thì cần gì nói ra nữa, Trần Thiên Khanh không muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy bộ dáng không để yên của gã, đành nói: “Nếu tôi không vui, anh sẽ để tôi về chứ?”
Lục Chính Phi đáp: “Sẽ không.”
“Vậy thì không cần.” Trần Thiên Khanh nói: “Anh còn muốn tôi nói gì.”
Trần Thiên Khanh trên người đều gai nhọn, Lục Chính Phi phải nhổ từng cái từng cái một, nhìn dáng vẻ không biết làm thế nào của hắn liền thấy thỏa mãn, hiện tại trông Trần Thiên Khanh giống như quả bóng, gã không biết phải xuống tay như thế nào, chỉ có thể đá một cước ra xa cho tâm trạng bình thường chút —- mà đây lại đúng ước muốn của Trần Thiên Khanh, gã không muốn.
“Tiểu Lục.” Ngay lúc hai người đang giương cung bạt kiếm thì Liễu Hoa Mai từ phòng bếp đi ra, hỏi: “Con có không ăn được gì không? Rau thơm thì sao?”
Lục Chính Phi thấy Liễu Hoa Mai đến, cũng không ép buộc Trần Thiên Khanh nữa: “Dì, con ăn cái gì cũng được.”
Ăn gì cũng được? Sao tôi không biết anh cái gì cũng ăn được, nghe Lục Chính Phi nói lời này, Trần Thiên Khanh chỉ muốn cười, Lục Chính Phi không ăn rau thơm, không ăn rau cần, không ăn hành, cũng không ăn được tỏi, trên cơ bản chỉ cần có những thứ rau này thì sẽ không động đến, khỏi cần nói đến xuân nha(), hay rau hẹ nồng nặc mùi gì đó.
“Con không nên khách sáo với dì.” Liễu Hoa Mai cười nói: “Hiểu rõ con không ăn được cái gì cũng không phải là phiền dì đâu… Đứa nhỏ Thiên Khanh này từ nhỏ đã kén chọn, ăn thịt có bị rơi một nửa trên bàn, cũng sẽ không gắp lên nữa.”
Lục Chính Phi nghe những lời này, trên mặt mới hiện ý cười, gã liếc Trần Thiên Khanh một cái: “Dì à, con thật sự không kén rau gì cả.” Kỳ thực là không ăn được rất nhiều thứ, nói ra ngược lại có vẻ khác người.
Liễu Hoa Mai nghe vậy cũng chỉ cho rằng gã đang xấu hổ, vì thế quay ra hỏi con trai mình: “Thiên Khanh, con cùng cậu ấy quan hệ rất tốt, cậu ấy không ăn được gì con cũng biết chứ.”
Thiên Khanh nói: “Anh ta không cái gì, làm sao con biết chứ.”
Trong nháy mắt Lục Chính Phi không cười nổi.
Mẹ Trần trách: “Đứa nhỏ này sao lại nói chuyện như thế, cậu ấy giúp đỡ chúng ta nhiều như vậy, thế mà cậu ấy kén ăn cái gì con cũng không biết, con như vậy khi về nghỉ Quốc khánh cha con sẽ đánh con đấy.”
Mẹ hắn thật sự đoán ý như thần, Trần Thiên Khanh nghe vậy cười nói: “Mẹ, Quốc Khánh năm nay con không về.”
Bà sửng sốt: “Sao lại không về?” Tháng này được nghỉ từ mùng một tới mùng năm, bà vốn cho rằng con mình sẽ về, không nghĩ tới lại xảy ra tai nạn, nhưng sao Lễ Quốc Khánh lại không về?
“Có chút việc ạ.” Trần Thiên Khanh nói.
“Có việc gì?” Liễu Hoa Mai muốn câu trả lời rõ ràng: “Cha con đã hơn nửa năm chưa nhìn thấy con, con thật sự không tính toán trở về thăm cha? Không sợ ông ấy không nhận ra con ư?”
Hắn không nói lời nào, vẻ mặt của hắn và Lục Chính Phi đều như nhau, tuyệt đối khó coi.
Lục Chính Phi sao không biết Trần Thiên Khanh cố ý dẫn Liễu Hoa Mai tới câu chuyện này, dù gã biết hắn cố ý đi chăng nữa, thì trước mặt mẹ Trần, không có cách nào kiên trì quyết định vừa rồi, vì thế gã nói: “Thiên Khanh, em vẫn nên quay về vào dịp Quốc Khánh đi.”
Trần Thiên Khanh nói: “Được.” —- Phản ứng của Lục Chính Phi hoàn toàn nằm trong dự định của hắn.
Liễu Hoa Mai đích thực rất thần thông, nhưng sau đó, Trần Thiên Khanh mới hiểu được, mẹ hắn không chỉ đoán được ý hắn, mà còn đoán được ý của Lục Chính Phi.
Bởi vì mẹ hắn đã nói tiếp: “Tiểu Lục, kì nghỉ Quốc Khánh của con thì sao? Khi đó, chân Thiên Khanh đã tốt lên, con có muốn đến thành phố C không, lúc đó bảo Thiên Khanh dẫn con đi thăm thú một chút.”
Tươi cười trên mặt Trần Thiên Khanh ngưng lại, mà gương mặt không đổi sắc của Lục Chính Phi nháy mắt tươi rói, nụ cười ấy vô cùng xán lạn, khiến cho tâm trạng Trần Thiên Khanh giống hệt như lúc Lục Chính Phi đáp ứng cho hắn về nhà.
Xem ra, vẻ mặt hắn lại biến thành không đổi sắc rồi.
Tâm trạng hai người giống như một cái cân, một bên nâng cao, thì bên kia lại hạ xuống.
“Mẹ.” Trần Thiên Khanh buồn bã nói: “Lục Chính Phi bận rộn làm gì có thời gian tới C thị?”
“Cái đứa nhỏ này, con nói cái gì vậy?” Liễu Hoa Mai trừng mặt nhìn hắn một cái.
“Dì, lúc đó con trở về cùng Thiên Khanh luôn, khi đó dì đừng không chào đón con nha.” Lục Chính Phi làm sao muốn từ chối ý tốt của mẹ Trần, gã không dám để Trần Thiên Khanh nói thêm, liền đáp ứng: “Con còn chưa đến C thị lần nào.”
Liễu Hoa Mai nghe vậy liền cười nói: “Nơi đó nổi tiếng về cam quýt nhất… Con mà đến thì nhất định phải nếm thử.”
Vốn mẹ Trần đi ra để hỏi Lục Chính Phi có kén ăn món gì hay không, nhưng chẳng hiểu sao lại nói tới tục lệ bản sắc của nơi đó, Lục Chính Phi vốn đi qua nơi kia rất nhiều, kiến thức cũng không ít, ít nhiều cũng biết về phong tục bản xứ, nghe câu này của Liễu Hoa Mai thiếu chút nữa mừng phát điên.
Vẫn là Trần Thiên Khanh đứng bên nhắc nhở, Liễu Hoa Mai mới đi vào bếp lần nữa, nhưng cuối cùng bà cũng không biết Lục Chính Phi có kén ăn món gì hay không.
Thấy bà đi rồi, Lục Chính Phi mới nói: “Thiên Khanh, anh thật cao hứng khi được về nhà cùng em.”
Trần Thiên Khanh: “…..” Thật là không biết xấu hổ, đồng ý với tôi, đừng có dùng vẻ mặt như vậy được không?
Tâm trạng Lục Chính Phi không tồi, ý định không cho Trần Thiên Khanh trở về đã ném hết sau đầu, trong lòng gã chỉ nghĩ —- có thể về cùng Thiên Khanh gặp gỡ người lớn trong nhà.
Kiếp trước, Lục Chính Phi hắn không được đối xử tốt như vậy, lúc ấy Trần Thiên Khanh bị đánh gãy chân, sao có thể cho hắn sắc mặt hòa nhã được, thậm chí Liễu Hoa Mai còn thay đổi cả chỗ ở, thái độ của cậu ảnh hưởng lớn đến mẹ Trần, tuy bà không biết chuyện gì xảy ra, nhưng rõ ràng con trai mình cũng không thích người bạn này, thì làm sao có thể đề nghị như vừa rồi được.
Quốc Khánh năm ấy, hắn nhốt cậu vào trong phòng, hung hăng trừng phạt mấy ngày, cuối cùng làm cho Trần Thiên Khanh khóc cầu xin tha thứ, mới thả ra.
Lúc này Trần Thiên Khanh tuyệt đối sẽ không để Lục Chính Phi có cơ hội này, hắn vừa nghĩ đến việc gã sẽ tiến vào trong cơ thể mình, cả người bất giác run run, thậm chí đầu óc cũng xoay vòng vòng.
Ngồi bên cạnh hắn là Lục Chính Phi còn trẻ, nụ cười cũng chưa thâm trầm, Trần Thiên Khanh nhớ, nếu lúc đó mình sớm thông suốt chuyện tình, thì có lẽ tất cả cũng không hỏng bét hết như thế.
“Đừng nhìn trộm tôi.” Lục Chính Phi đột nhiên quẳng ra một câu.
Trần Thiên Khanh không nhịn được mà bật cười, hắn rất muốn nói một câu, tại sao tôi không được nhìn chính mình? Nhưng dù sao cũng nhịn xuống được.
Khi Liễu Hoa Mai chuẩn bị cơm nước xong xuôi dọn lên bàn, Trần Thiên Khanh vô tình để ý, lỗ tai Lục Chính Phi lại còn đỏ lên, tuy rằng vẻ mặt không thay đổi, nhưng hắn phát hiện, Lục Chính Phi cũng biết xấu hổ… Nói đi nói lại, không ngờ hắn lúc trẻ cũng có chút đáng yêu như thế, nhất định là ảo giác thôi!
() xuân nha
Phily: đừng hỏi bạn cái trên nó là cái gì, tra gg, baidu thì ra được cái hình đó thôi =)))