Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Chương 11: Khác biệt

Trần Thiên Khanh có rất nhiều cách để trị Lưu Cảnh Dương.

Nhưng cuối cùng hắn chọn biện pháp đơn giản nhất, cũng là cách tiện nhất —- cáo trạng. Không sai, đến buổi tối, Trần Thiên Khanh nói thẳng với Lục Chính Phi: “Có người nói tôi bị anh bao nuôi.”

Lục Chính Phi nghe thấy, sắc mặt vốn không tồi liền bật dậy: “Người nào?”

“Bạn cùng phòng của tôi.” Trần Thiên Khanh trả lời: “Lưu Cảnh Dương.”

Lục Chính Phi kỳ thực chưa bao giờ nghĩ tới việc Trần Thiên Khanh sẽ nói lời này với gã, hắn ít khi yêu cầu điều gì từ gã, nên càng không dùng cách cáo trạng này.

“Được, anh sẽ xử lí.” Lục Chính Phi nói: “Còn có người nào nói xấu en không?”

Trần Thiên Khanh đang cúi đầu nghịch điện thoại, nghe được những lời này của gã, mặt không đổi sắc ngẩng lên: “Có lời gièm pha hay không không phải là chuyện anh tự đi tìm hiểu hay sao, Lục Chính Phi, anh muốn tôi ở trường học không yên thì anh mới vui vẻ?”

Lục Chính Phi cho rằng Trần Thiên Khanh bị những người này làm cho tức giận, cũng không nói gì nữa.

Trên thực tế, Trần Thiên Khanh đang giận chính mình, vốn hắn nghĩ mình đã làm tròn bổn phận của người yêu, ít nhất không để cho những người khác làm hại đến cậu, chính là sau khi biến thành Trần Thiên Khanh hắn mới phát hiện, cậu đã từng chịu đựng những thứ kia, chỉ là hắn chưa bao giờ nhìn đến.


Lục Chính Phi đủ cường đại, cho nên hắn không thèm để ý những lời nói nhảm từ người khác.

Nhưng Trần Thiên Khanh trước kia để ý rất nhiều thứ, chỉ cần mấy câu nói cũng có thể đẩy cậu xuống vực sâu.

Trần Thiên Khanh hiện tại chậm rãi nhấm nháp hương vị trước đây mình chưa từng nếm qua, chỉ cảm thấy hắn bị như ngày hôm nay thật sự xứng đáng.

Lục Chính Phi để ý đến suy nghĩ của Trần Thiên Khanh, cho nên nhanh chóng phái người đi xử lí chuyện này, ba ngày, sau khi Trần Thiên Khanh đi học, Lưu Cảnh Dương bị đuổi học.

Lúc tin tức này truyền ra, người kinh ngạc nhất là Chúc Mậu cái gì cũng không biết, cậu rất ít quan tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách, nên đến khi Lưu Cảnh Dương bắt đầu thu dọn hành lí để rời đi mới thấy điều bất thường, Chúc Mậu ép hỏi Lưu Cảnh Dương có chuyện gì, nhưng Lưu Cảnh Dương không chịu nói.

Thủ đoạn của Lục Chính Phi luôn làm rất sạch sẽ, bằng không ở trường cũng sẽ không chỉ Lưu Cảnh Dương trùng hợp mà biết được quan hệ của hai người.

Đến tận lúc rời đi, Lưu Cảnh Dương cực kỳ chật vật, giận dữ nói với Chúc Mậu: “Cậu muốn biết vì sao tôi phải đi thì đến hỏi người bạn tốt Trần Thiên Khanh của cậu đi.”

Chúc Mậu mới biết việc cậu ta bị đuổi học có liên quan đến Trần Thiên Khanh.

Vì thế đến buổi lên lớp, liền nhỏ giọng hỏi Trần Thiên Khanh: “Thiên Khanh, là cậu khiến Lưu Cảnh Dương bị đuổi học à?”

“Tớ?” Trần Thiên Khanh đang ghi bài, nhìn Chúc Mậu không tập trung nói: “Tớ có bản lĩnh như vậy, thì sao còn chờ mấy tháng sau mới làm cậu ta thôi học?”

Chúc Mậu trầm mặc một hồi mới nói: “Hôm qua các cậu nói chuyện gì? Tớ thấy sắc mặt Lưu Cảnh Dương rất khó coi….”

“À, cậu ta đắc tội người khác, muốn tớ giúp đỡ.” Trần Thiên Khanh hoàn toàn không nhận ra mình đang nói dối: “Tớ không đáp ứng.”


Nghe xong câu này, Chúc Mậu cũng tin đến bảy tám phần, cậu biết nhà Trần Thiên Khanh có điều kiện, nhưng cũng không đến nỗi có thể đuổi học được một sinh viên.

Chúc Mậu biết được đáp án, lúc này mới tập trung vào bài học.

Kỳ thật trên đời này có nhiều người nhiệt tình, cũng có rất nhiều người tốt, nhưng bạn cũng không nên hy vọng tất cả mọi người đều đối xử tốt với mình.

Buổi tối, Trần Thiên Khanh chống nạng ngồi lên xe Lục Chính Phi phái tới.

“Lục thiếu nhắn đêm nay sẽ về trễ một chút.” Lái xe nói: “Dặn cậu đừng chờ cơm ngài.”

Trần Thiên Khanh chống cằm nhìn qua cửa sổ, một câu cũng không nói, bình thường đều là Lục Chính Phi chờ cơm hắn, cho dù Lục Chính Phi không nói những lời này thì hắn cũng không định chờ cơm gã.

Để Trần Thiên Khanh có thể ăn thêm chút cơm, Lục Chính Phi cố ý mời một đầu bếp, lần nào cũng làm những món Trần Thiên Khanh thích, đáng tiếc hắn vốn không phải “Trần Thiên Khanh” kia, cho nên những món này đều không hợp khẩu vị, không có ánh mắt nhìn chằm chằm của gã nên chỉ ăn một chút rồi không động đũa nữa.

Vô cùng may mắn là có món điểm tâm ngọt hắn thích, kỳ thực hắn vẫn thích những món điểm tâm nhỏ, nhưng ăn đồ ngọt không hợp với hình tượng của mình nên hắn rất ít khi chủ động đi ăn, bây giờ cũng tốt, hắn thích ăn thì ăn, không cần để ý đến hình tượng.

Đêm đã khuya mà Lục Chính Phi chưa về, Trần Thiên Khanh cũng lười chờ gã, nên rửa mặt rồi lên giường, không đến mười phút sau cả người mơ mơ màng màng ngủ mất.

Sáng sớm hôm sau, Lục Chính Phi mới về đến nhà, trên người đầy mùi rượu.

Tửu lượng của gã rất tốt, cũng rất hiếm khi uống rượu, nhưng mỗi lần uống thì sẽ uống rất nhiều, cảm xúc cũng sẽ khác với lúc bình thường. Gã vừa về đến nhà thì đi thẳng lên phòng ngủ, nhìn thấy Trần Thiên Khanh đang ngủ say thì nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Giấc ngủ của Trần Thiên Khanh vốn không tốt, tiếng bước chân cũng đánh thức hắn, Lục Chính Phi bước vào cũng đã mơ mơ màng màng tỉnh lại, đến lúc gã hôn thì hoàn toàn tỉnh táo.


Trần Thiên Khanh vốn không định mở mắt, nhưng thấy động tác của Lục Chính Phi ngày càng quá phận, hắn không thể không vươn tay đẩy gã ra: “Tôi muốn ngủ.”

Lục Chính Phi dừng lại, vươn tay kéo cà vạt, giọng khàn khàn: “Thiên Khanh.”

“Anh uống nhiều quá.” Trần Thiên Khanh thuận tay bật đèn ở đầu giường, thấy tóc Lục Chính Phi có chút rối, không nhìn mắt gã: “Tí nữa tắm rửa xong rồi đi ngủ đi, ngày mai tôi còn có tiết.”

Lục Chính Phi không động đây, chỉ cởi cà vạt ra, tùy tiện ném lên tủ đầu giường.

“Lục Chính Phi.” Trần Thiên Khanh thấy phiền, giấc ngủ của hắn vốn không tốt, nhìn Lục Chính Phi nháo lên thì càng ngủ không được: “Tôi muốn đi ngủ.”

Lục Chính Phi chỉ ừ một tiếng, vẫn ngồi đó không động đậy.

Trần Thiên Khanh nhìn bộ dạng này của gã, định nói gì đó, thì chú ý tới một chi tiết.

Trên cổ áo trắng của Lục Chính Phi, có một dấu son môi màu đỏ.

Sắc mặt Trần Thiên nháy mắt liền khó coi, đương nhiên, nguyên nhân không phải hắn ghen, mà là sinh ra cảm xúc căm hận với Lục Chính Phi.

Lục Chính Phi có ngoại tình hay không, chính hắn rõ ràng nhất, sau khi hắn cùng một chỗ với cậu, không phát sinh bất cứ quan hệ nào với người khác, mà trên cổ áo Lục Chính Phi có dấu son môi, cũng là chứng cứ lạc lối bên ngoài, là một hành vi thị uy ngu ngốc.

Quần áo của Lục Chính Phi không do bản thân tự giặt, bây giờ gã không chú ý tới, quần áo đến ngày hôm sau cũng đã được giặt sạch sẽ, nên gã càng không chú ý tới, Trần Thiên Khanh thấy cảnh như vậy sẽ đối diện với gã sinh ra thái độ gì? Chắc chắn, tuyệt đối không phải là một thái độ tích cực.

Trần Thiên Khanh trong lòng đầy lửa giận nghẹn ứ, hắn nhìn bản thân mình lúc trẻ, chỉ muốn chỉ thẳng vào mũi gã mà mắng ngu ngốc, thật vất vả nhịn xuống, lạnh lùng nói: “Lục Chính Phi, trước khi đến gặp tôi, có phải anh nên làm sạch cái cổ áo kia trước?” Những lời này, “Trần Thiên Khanh” kia tuyệt đối sẽ không nói, cho dù cậu có nhìn thấy, cũng sẽ giấu sâu trong lòng, sẽ càng oán hận Lục Chính Phi, rồi thầm nghĩ, rõ ràng anh nhốt tôi lại, bên ngoài thì nói yêu tôi, lại còn dính dấu vết kia, nếu như vậy mà còn có sắc mặt hòa nhã nhìn gã thì mới thật sự kỳ quái.


Lục Chính Phi nghe xong liền cúi đầu xuống, thấy được dấu vết làm Trần Thiên Khanh giận dữ.

Lúc nhìn thấy dấu son môi, sắc mặt gã còn khó coi hơn Trần Thiên Khanh.

“Thiên Khanh, em nghe tôi giải thích.” Lục Chính Phi luống cuống nói.

Trần Thiên Khanh vừa mới ngủ thì bị dựng dậy, tâm trạng không tốt, nhìn thấy bộ dạng không có tiền đồ của gã, càng thấy phiền toái, hắn nói: “Lục Chính Phi, nếu anh muốn xin lỗi thì ngoan ngoãn cút ra ngoài cho tôi, nhanh một chút, tôi muốn ngủ, có gì thì ngày mai rồi nói sau!”

“……” Lục Chính Phi nhìn vẻ mặt cáu kỉnh của Trần Thiên Khanh, trầm mặc một lúc, vẫn xoay người đi ra ngoài.

Trần Thiên Khanh thở ra một hơi dài, thuận tay tắt đèn, chui vào chăn.

Mất ngủ là một trong nhữngchứng bệnh thống khổ nhất, sau khi bị Lục Chính Phi làm chuyện ấy, giấc ngủ của Trần Thiên Khanh không thể nào tốt được, ngày hôm qua còn bị Lục Chính Phi nháo tỉnh, sau đó hơn nửa đêm hầu như bị mất ngủ, hơn nữa còn vụ dấu son, buổi sáng hôm sau tâm trạng của hắn quả thực hỏng bét.

Điểm tâm là món trứng luộc chín tái mà Trần Thiên Khanh thích, đây mà món duy nhất hắn và Lục Chính Phi đều thích, ở phía đối diện Lục Chính Phi cũng có gương mặt đen giống hắn mang theo cả quầng thâm dưới mắt, xem ra hôm qua gã cũng không ngủ ngon.

“Thiên Khanh….” Lục Chính Phi nhẹ nhàng nói, giống như một học sinh tiểu học bị phụ huynh bắt gặp làm việc xấu: “Dấu son ngày hôm qua….”

“Lục Chính Phi”. Trần Thiên Khanh trực tiếp cắt ngang lời gã, nhìn bộ dạng này, hắn vừa tức vừa buồn cười: “Anh ở bên ngoài thế nào tôi không muốn quản, ít nhất đừng để tôi nhìn thấy những thứ như vậy được không?”

“Tôi chưa từng làm chuyện có lỗi với em.” Lục Chính Phi rất ít khi có tư thế hạ mình như vậy, nhưng sai là sai, gã cũng phải là người không biết nhận sai: “Dấu vết ấy tôi sẽ điều tra rõ ràng, em đừng hiểu lầm…”

Trần Thiên Khanh cười cười, ăn hết trứng rồi uống sữa, liền chống nạng đi học.


Lục Chính Phi nhìn vẻ mặt không muốn nghe nữa của hắn, gã cũng nhịn lời xuống, chỉ nắm chặt đôi đũa —- cái người hôm qua tính kế gã, hiển nhiên là muốn gặp xui xẻo.

Trần Thiên Khanh ngồi trên xe, ngẩn người ra, hắn biến thành Trần Thiên Khanh cũng chưa lâu lắm, chưa được nửa năm, khi tự mình trải qua việc này, làm cho hắn biết, mình hoàn toàn không biết gì về cậu, thậm chí có thể nói, hắn không biết gì về tình cảnh của cậu.

Cho nên, đi đến kết cục kia, cũng không phải là một chuyện không thể xảy ra.