Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 30: (¯`v´¯) Đoán tâm (02)

Editor: Lưu Tinh – Yuè Yīng
“Nhưng em không nên biến nhà của anh thành cái nơi quỷ quái như bây giờ.” Dung Doãn Trinh dường như là muốn rống lên khi nói ra câu này.


Nhà của anh? Thế nào, không phải là nhà của chúng ta sao? Cũng đúng thôi, một đôi vợ chồng bằng mặt không bằng lòng, làm sao có thể coi là “nhà của chúng ta”.
Loan Hoan gật đầu, cô chậm rãi xoay người, xắn tay áo lên bắt đầu thu dọn mọi thứ.


Vừa mới nhặt một món lên, Dung Doãn Trinh liền ném một chiếc gối tựa đi. Loan Hoan đứng thẳng người dậy: “Dung Doãn Trinh!”
“Xin lỗi.” Dung Doãn Trinh nhỏ giọng nói. “Anh xin lỗi vì câu nói vừa rồi.”


“Không cần!” Loan Hoan nhìn quanh bốn phía, những điều này cô đều biết rõ. Quả thật nơi này đã bị cô phá tan tành. “Anh tức giận là đúng, quả thật nhà của anh đã bị bọn em phá nát.”
Cô nhìn sắc trời, hiện tại có lẽ là vừa rạng sáng.


“Dung Doãn Trinh, cũng đã trễ rồi, em cam đoan ngày mai sẽ dọn dẹp sạch sẽ.”
Loan Hoan nói xong vừa định rời đi thì cổ tay đã bị Dung Doãn Trinh giữ chặt, sắc mặt anh không tốt lắm: “Bọn em? Là chỉ em và những tên họa sĩ có dáng vẻ mê người, tính tình đáng yêu đó sao?”
Loan Hoan không trả lời.


“Bọn họ thú vị lắm sao? Em ở cùng bọn họ thì thấy vui lắm sao?”
Loan Hoan lạnh lùng đáp: “Đúng vậy, ở cùng bọn họ em cảm thấy rất vui vẻ, rất thú vị!”


“Nhưng mà Loan Hoan!” Anh càng siết chặt cổ tay cô hơn. “Những gã họa sĩ thú vị đó không thể khiến em được tất cả các cô gái trên thế giới này phải ganh tị, phải hâm mộ.”


Khoảnh khắc anh kéo mạnh cổ tay cô, khoảng cách giữa hai người cũng vì thế mà rút ngắn lại. Hơi thở hai người trở nên thật gần, cùng nhau dây dưa.
Trong đáy mắt Dung Doãn Trinh chỉ phản chiếu lại duy nhất hình bóng của Loan Hoan, bộ dáng này của anh Loan Hoan cũng chưa từng nhìn thấy qua.


“Người khiến em được hâm mộ như vậy là anh đó Dung phu nhân à!”


Loan Hoan dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi Dung Doãn Trinh. Cho dù cô cố hết sức có vẻ cũng là phí công, cái loại phí công này cùng với lời nói của Dung Doãn Trinh càng khiến cô tức giận hơn. Cô như sống lại với con người khi còn ở phố Queen, điên tiết đá vào chân Dung Doãn Trinh, miệng bắt đầu tuôn ra những lời khắc nghiệt: “Dung Doãn Trinh, anh nói những lời này là có ý gì? Chúng ta đều biết rõ chuyện gì đang xảy ra, anh không cần ở trước mặt em tự đắc như vậy, làm như là một người chồng đích thực. Trong lòng chúng ta ai cũng đều hiểu rõ mà.”


Bàn tay nắm chặt cổ tay cô càng dùng sức hơn nữa, Loan Hoan đau điếng người, hung hăng nhảy bật lên.


“Phanh” một tiếng, hiển nhiên Loan Hoan đã đánh giá quá cao bản thân mình. Nhảy lên với lực thật mạnh, cái trán của cô không thành công chạm vào trán của Dung Doãn Trinh, nhưng lại đụng phải hàm dưới của anh. Người đàn ông này trước giờ vốn mình đồng da sắt. Tuy nhiên trước hành động bất ngờ của cô, Dung Doãn Trinh theo bản năng buông tay ra. Loan Hoan thừa dịp nhanh chóng xoay người bước đi, trên trán truyền đến cảm giác đau đớn, đầu óc thì choáng váng.


Loan Hoan vừa mới đi vài bước đã bị Dung Doãn Trinh túm lại. Anh giữ chặt vai cô, tay còn lại dịu dàng gạt mớ tóc mai trước trán sang một bên. Loan Hoan đẩy tay anh ra, anh lại cố tình lặp lại động tác cũ.
Bọn họ bắt đầu như hai đứa nhỏ giận dỗi nhau.
“Em đau không?”
“Không cần anh lo.”


“Ngốc, để anh bôi thuốc cho, bằng không ngày mai trên trán em nhất định sẽ xuất hiện một cục u.”
“Không cần! Không chết được!”
“Loan Hoan!”
“Buông ra!”


Loan Hoan nhăn nhó tiếp tục giãy giụa. Thế nhưng người đàn ông cao lớn kia cứ chắn trước mặt và giữ chặt cô không buông. Dung Doãn Trinh từ từ cúi xuống, ghé thật sát vào gương mặt nhỏ nhắn của cô. Sau đó anh buông tay cô ra, áp lòng bàn tay mình lên mặt cô. Giọng anh vang lên rất nhẹ.


“Lần sau có tức giận thời thì cứ lấy đồ ném anh, đừng tự dùng đầu của mình. Để anh xem một chút.” Anh thở dài. “Sưng đỏ cả lên rồi.”
Loan Hoan rất muốn mắng: Dung Doãn Trinh, anh cút ngay đi. Nhưng những thanh âm phát ra lại giống tiếng nức nở, ấm ức hơn.
Anh nói: Loan Hoan, anh đói bụng.


Cảm tạ trời đất! Dung Doãn Trinh không nói thêm bất kì lời kì quái nào. Cô mấp máy môi: Anh vẫn chưa ăn gì sao?
Anh có vẻ giống như đang cười, ánh mắt và hơi thở cũng như đang cười. Anh gật đầu: “Ừ, cả ngày qua anh chưa ăn gì cả. Loan Hoan, anh muốn ăn chút sôcôla, được không?”


Loan Hoan gật đầu: “Để em lấy cho anh.”
Anh lắc đầu: “Không cần, anh tự lấy được rồi.”
Anh cúi đầu, hàm dưới vừa chạm đến chóp mũi cô. Cánh môi và đầu lưỡi mềm mại của anh nhẹ nhàng ʍút̼ trên chop mũi cô. Có lẽ ý anh là nói đến sôcôla dính trên mũi cô.


Một chút lý trí còn sót lại cố giữ cho Loan Hoan vẫn bình tĩnh. Vừa rồi Dung Doãn Trinh còn nói những lời khiến cô không vui, cô không thể dễ dàng cho qua như vậy. Loan Hoan cố tình giãy dụa, thế nhưng vừa nhúc nhích một chút đã bị bàn tay anh giữ chặt thắt lưng lại. Khi bàn tay kia đang bận rộn thì cánh môi anh cũng không được nhàn rỗi. Dung Doãn Trinh nhanh chóng ʍút̼ sạch sôcôla trên chóp mũi cô, sau đó nụ hôn của anh lần mò xuống bên khóe miệng cô.


“Dung. . . Dung Doãn Trinh. . . Ở đó không có sôcôla.” Loan Hoan vừa nói xong câu đó liền thầm mắng mình ngốc.
Anh cười, tiếng cười nhẹ tựa làn gió: Anh biết, anh còn biết em đã giấu sôcôla ở đâu.


Không có nha! Cô đâu có lén giấu trộm sôcôla làm gì. Cô giãy dụa ngày càng yếu ớt, đầu óc ngày càng trống rỗng.
Không chờ Loan Hoan kịp phản ứng, giây tiếp theo môi anh đã nhanh chóng phủ lên cánh môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ ʍút̼, rồi lại cậy mở hai hàm răng của cô, tiến quân thần tốc.


Tất cả mọi thứ xảy ra chỉ ngay trong một cái chớp mắt.
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.


Cô bất ngờ không kịp đề phòng, đầu lưỡi bị quấn lấy, đột nhiên đầu lưỡi anh xâm nhập, như hút hết sinh lực của cô từng chút một, cô mềm yếu, mềm yếu dựa vào người anh, mặc cho anh nâng thắt lưng cô lên.
Ừm. . Vừa nãy cô đã từng ăn sôcôla.


Cũng không biết là do động tĩnh gì, chắc chắn dòng suy nghĩ bị tiếng vang làm cho bừng tỉnh, Loan Hoan bắt đầu giãy dụa, cô là một cô gái thù dai, vừa nãy, Dung Doãn Trinh nói khiến cô không vui.
Anh nói nhà của anh, không phải nhà chúng ta.


Tính thù dai được bắt đầu hình thành từ khi ở phố Queen, Sophia nói con cũng không thể bị bắt nạt một cách vô ích được, người khác bắt nạt con thì con phải đánh lại bọn họ, bọn họ dùng cách thức đê tiện bỉ ổi, con phải dùng cách thức đê tiện bỉ ổi hơn cả bọn họ.


Bàn tay túm lấy vạt áo anh buông lỏng, sau đó ra sức với ý đồ đẩy anh ra, nhưng đầu lưỡi bị anh ghim chặt chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm.
Có lẽ, là cô giãy dụa đã chọc giận anh.
Giây tiếp theo, Loan Hoan thấy bên hông chợt lạnh, tay anh vén áo ngủ của cô lên.


Không mất bao nhiêu sức anh đã lấy ra được áo lót của cô, bàn tay luồn từ sau lưng cô, đi đến trước ngực, nắm giữ, nơi mềm mại nhất bị nhào nặn thành những hình thù khác nhau, lúc kéo ra khi ấn vào, y hệt như lúc trút giận, sau đó thì dùng lực nhẹ nhàng hơn, lại nắm giữ, ngón tay nhẹ nhàng vân vê nơi đỉnh cao nhất, xoa nắn, nâng niu.


Bàn tay có những ngón tay thon dài với ngón cái cùng ngón trỏ có những vết chai sần thô ráp nhỏ mấy lần lướt qua nhũ hoa của cô, kích thích tới nỗi từng lỗ chân lông trên người cô run lên, trong lúc run rẩy dưới thân thể của cô bắt đầu trở nên mềm mại, mềm nhũn áp sát trên người anh, mặc cho anh muốn làm gì thì làm, chà xát nhũ hoa.


Gió đêm lặng yên không một tiếng động tiến vào từ vạt áo của cô, Loan Hoan nhớ tới bộ đồ ngủ bị cô vứt đi năm trước, khi vứt bộ đồ ngủ đó cô đã thề, về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa, sẽ không bao giờ làm chuyện khiến cô xấu hổ nữa.


Nếu, lại mất thể diện lần nữa thì làm sao bây giờ?
Ý niệm này đã nảy sinh ra một sức mạnh, kiên quyết, Loan Hoan đẩy Dung Doãn Trinh ra.
Trong gió đêm, Loan Hoan ngẩng mặt đối diện với Dung Doãn Trinh, lạnh lùng nói: “Muốn không? Muốn làm không? Dung Doãn Trinh.”
Trong bóng đêm, người đàn ông trầm mặc như ngọn núi.


Một lát, người đàn ông nói: “Anh nói rồi, anh sẽ chờ em.”
Ha! Loan Hoan quay đầu đi, bước chân cô nặng nề, vội vàng rơi trên mặt đất, lần này, Dung Doãn Trinh không đuổi theo, không mạnh mẽ túm lấy tay cô.


Trên thế giới này, mỗi người đều cần có một đôi tất màu đỏ để trang trí, để che giấu nội tâm của mình.
Ngày hôm sau, Loan Hoan thức giấc đứng ở trên ban công, xem Dung Doãn Trinh mặc trang phục công nhân cùng một đám công nhân đang thu thập tàn cuộc, nhìn thấy cô thì anh đi đến dưới ban công.


Cô đứng ở trên ban công, anh ở dưới ban công đối diện, anh cười, nụ cười này như sáng sớm vào đông, ấm áp, hòa hợp.


Dường như buổi tranh cãi tối hôm qua không hề tồn tại, anh nói với cô: “Anh có hai vé xem phim, buổi tối chúng ta đi xem phim, mấy ngày nay anh sẽ ở nhà, em muốn chơi gì, muốn ăn gì cứ nói với anh.”


Nhìn thấy cô không có phản ứng gì, Dung Doãn Trinh đưa tay chỉ một cái: “Dung phu nhân, bọn chúng thuộc về em, con lớn kia tên là Tiểu Loan, con nhỏ tên là Tiểu Hoan. Lần này, em là người phụ nữ oai nhất Los Angeles rồi, anh dám cá, tất cả phụ nữ trong thành phố Los Angeles này đều không có cơ hội nuôi hươu cao cổ trong nhà như thú cưng.”


Hai con hươu cao cổ đang ngoan ngoãn đứng ở một bên, con lớn hơn một chút đeo trên cổ tấm thẻ ghi “Tiểu Loan”, con nhỏ hơn đeo “Tiểu Hoan”.
Kìm nén trong lòng, tức giận sao? Giống như cũng không tức giận, rõ ràng cô phải chịu rất nhiều cảm giác bị thất bại với Dung Doãn Trinh.


Loan Hoan có một thói quen tồi tệ, nếu thật sự tức giận sẽ tức giận thật lâu, có lẽ, vào lúc Dung Doãn Trinh nói ra câu: “Mấy ngày nay anh sẽ ở nhà” thì cơn tức giận trong lòng liền lặng lẽ trốn đi mất, lại có lẽ, vào lúc anh gọi cô là “Dung phu nhân” thì đã không tức giận nữa rồi, cũng có lẽ hai con hươu cao cổ quả thật khiến cô cảm thấy rất đáng yêu.


Loan Hoan xoay người, nghe thấy Dung Doãn Trinh lại gọi: “Loan Hoan, nếu anh nói với em rằng ngay cả một lần bước vào rạp chiếu phim anh cũng không vào em sẽ tin sao?”
Ngồi ở hàng ghế VIP trong rạp chiếu phim, Loan Hoan tin là Dung Doãn Trinh thật sự chưa vào rạp chiếu phim đến một lần, khi bước vào rạp anh còn náo loạn một lúc.


“Trước kia, nơi anh đi qua đều là một số thị trấn nhỏ trong thành phố ở những quốc gia lạc hậu, những nơi đó có rất ít rạp chiếu phim, cho dù có khả năng đủ an toàn bọn họ cũng không cho phép anh vào rạp chiếu phim. Hồi nhỏ, anh cũng chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng của mình để hình dung ra những nhân vật siêu anh hùng trong phim.” Anh nói với cô, thanh âm có chút cô đơn.


Như vậy, Dung Doãn Trinh lại khiến Loan Hoan nhớ tới một Dung Doãn Trinh cùng cô xem pháo hoa trên cao nguyên Córdoba. Loan Hoan muốn nói một vài lời an ủi, cuối cùng cũng chỉ là nhàn nhạt đáp một câu “Ừm” để tỏ ra mình nghe thấy.


Cô có thể nói ra một số lời cay nghiệt, nhưng lời an ủi thì cô lại không biết nói, Lý Nhược Vân lại nói được.
Sau câu “Ừm”, Dung Doãn Trinh cũng không nói chuyện tiếp nữa.


Bọn họ xem là phim khoa học viễn tưởng, vốn lúc ban đầu hai vé xem phim của Dung Doãn Trinh là thể loại đề tài tình yêu lãng mạn nhẹ nhàng, nhưng khi đến thì Loan Hoan đem vé xem phim đổi thành vé xem phim khoa học viễn tưởng.


Lần đầu tiên ở rạp chiếu phim khiến Dung Doãn Trinh gần như là nhớ tới từng chi tiết một, anh nhớ kỹ cảnh phim có những kỹ xảo 3D vô cùng hiệu quả khiến cho rất nhiều cô gái đều núp vào lòng bạn trai mình. Toàn bộ rạp chiếu phim dường như cũng chỉ có mỗi Loan Hoan không như vậy, từ đầu đến cuối cô đều ngồi im không nhúc nhích, y như là học sinh ngồi nghe thầy giáo giảng bài ở trong lớp học.


Lối ra, cô yên lặng đi theo sau anh, cô đi theo anh đi tới bãi đỗ xe, lên xe, bàn tay anh vừa mới lần sờ tìm chìa khóa xe.
Người con gái đã làm vợ anh xấp xỉ ba năm rầu rĩ nói một câu: Từ nhỏ đến lớn anh không tới rạp chiếu phim, em thì từ nhỏ đến lớn cũng không đến Disneyland.”
Thu tay lại, Dung Doãn Trinh nghiêng mặt.


Cô cúp một nửa mi mắt, khóe miệng vẫn mím chặt lại như cũ.
Bàn tay Dung Doãn Trinh dừng ở nơi khóe miệng của cô, khuôn mặt này đang gần trong gang tấc, lông mi cô hơi run run lên.