Lý Nhược Tư cùng xe tải cùng xuất hiện, vừa mở cửa xe liền đem rượu nóng đưa cho Loan Hoan, anh mở cửa xe liền bắt đầu quở trách Lý Nhược Vân, anh nói Lý Nhược Vân em một mình có ý nghĩ nóng đầu là được rồi không cần dụ dỗ cả Tiểu Hoan, nếu người đàn ông gặp được ở trên xe là phần tử nguy hiểm thì làm sao đây?
Cơn trách mắng cứ thế ào ào kéo tới khiến cho Lý Nhược Vân có muốn cãi cũng không cãi được.
“Lý Nhược Tư, anh có gan thì thực sự biến cô ấy thành người nhà họ Lý chúng ta đi, biến cô ấy thành chị dâu của em!” Lý Nhược Vân lớn tiếng gào lên.
Lời nói của cô giống như âm thanh ma quỷ, bỗng chốc, buồng xe yên tĩnh thần kỳ.
Bàn tay Loan Hoan cầm cái cốc hơi hơi run, đầu óc cô ra sức suy nghĩ nên phá vỡ áp lực không khí trong giờ phút này như thế nào với hai anh em nhà kia.
Lời nói của Lý Nhược Vân nghe vào trong lỗ tai người khác là điều cấm kỵ.
“Lý Nhược Vân, không được nói linh tinh, hiện tại em không còn nhỏ, em cần phải biết chuyện gì có thể nói chuyện gì không thể. Em phải nhớ thật kỹ cho anh, Tiểu Hoan là em gái anh, là người chị lớn hơn em một tuổi.” Lý Nhược Tư chậm rãi, gằn từng chữ nói.
Ánh mắt Lý Nhược Vân dừng ở trên mặt Loan Hoan, trong mắt Loan Hoan mang theo cầu xin, ánh mắt cô lại chuyển hướng sang anh trai mình.
Trong đôi mắt người thanh niên có cảm giác áp lực đè nén không xua tan được.
Trong mắt người ngoài, Loan Hoan cùng Lý Nhược Tư là anh em, là loại anh em dựa theo pháp luật.
Năm đó Lý Nhược Vân mười ba tuổi, ba mang về đưa về một thiếu nữ xấp xỉ tuổi cô, thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, bện lọn tóc như người da đen, mặc áo sơmi váy ngắn rách tung toé, dưới làn váy là đôi chân thon dài thẳng tắp, đứng ở bên cạnh ba, biểu cảm lạnh lùng, ba tuyên bố, từ nay về sau, cô gái ông đưa về sẽ trở thành một thành viên của nhà họ Lý.
Thiếu nữ tên là Loan Hoan, là con gái riêng của mối tình đầu của ba cùng người đàn ông khác, cùng tuổi với Lý Nhược Vân.
Ba không để ý ông bà phản đối, khiến luật sư tham gia sửa đổi tuổi của Loan Hoan, để cô từ mười ba tuổi biến thành mười bốn tuổi. Cứ như vậy, ba cố chấp biến Loan Hoan thành cô con gái thứ hai, ở bữa tiệc long trọng, ông đẩy cô tới trước mặt tất cả mọi người.
Vì thế, tất cả mọi người biết, người tên Loan Hoan là cô con gái thất lạc nhiều năm của Lý Tuấn Khải, bọn họ vỗ tay hoan nghênh cô gái Loan Hoan, vụng trộm, bọn họ tỏ ra vô cùng hứng thú đối với mẹ của cô gái này, bọn họ đem danh hiệu con gái riêng áp trên người cô.
Năm Lý Nhược Vân mười ba tuổi thật sự không vui, cô cảm thấy khổ sở thay cho mẹ, ở trong mắt cô, mẹ là người hiền lành ẩn nhẫn, mẹ đã đem cố gắng lớn nhất tới hoan nghênh thành viên mới tới trong gia đình, nhưng vị thành viên mới tới trong gia đình kia có vẻ như không cảm kích, mỗi ngày cô đều mặc loại quần áo kỳ quái, trốn học, rời nhà trốn đi, đối với bọn họ chỉ có châm chọc khiêu khích, buông lời cay độc.
Mười ba tuổi Loan Hoan là kẻ phản nghịch, sắc sảo, mẫn cảm, thích cáu kỉnh, đương nhiên, Lý Nhược Vân mười ba tuổi cũng không hề ngồi không, cô liên hợp với anh trai dưới sự ngấm ngầm đồng ý của bà nội cô lập Loan Hoan.
Mười bốn tuổi, Loan Hoan gây ra đại họa, cô lén trở lại San Francisco nơi trước kia từng sống, rời nhà trốn đi ngày thứ hai Loan Hoan bị cảnh sát bắt đi ở trước con phố nổi tiếng sa đọa Queen – New York. Nguyên nhân bị bắt là tham dự cuộc đọ súng trong một trường trung học ở New York, tại hiện trường đấu súng trong sân trường có hai người vô tội bị bắn chết, cảnh sát New York tìm thấy một khẩu súng trong túi xách của Loan Hoan.
Lý Tuấn Khải dẫn đầu đoàn luật sư từ San Francisco đi đến New York, một tháng sau thẩm phán phụ trách vụ án đấu súng tuyên bố Loan Hoan vô tội được phóng thích, trải qua quá trình điều tra, khẩu súng đặt ở trong túi xách của Loan Hoan là do bạn cô trong lúc hoảng loạn giấu vào đó.
Khi đó, Lý Nhược Vân nhìn qua màn hình tivi thấy, rất nhiều người giơ cao biểu ngữ kháng nghị canh giữ ở cửa tòa án, những người đó là người thân của đứa trẻ chết đi, Loan Hoan ra khỏi tòa án khi dân chúng kháng nghị ném trứng gà hướng tới Loan Hoan, mắng cô là kỹ nữ.
Lý Tuấn Khải lại đưa Loan Hoan từ New York về San Francisco, trên khuôn mặt thanh tú của Loan Hoan hiện đầy máu ứ đọng, hiển nhiên, đó là những thanh thiếu niên trong trại cải tạo đánh, cô nâng gương mặt lạnh lẽo cứ thế đi qua trước mặt Lý Nhược Tư.
Tối hôm đó, ba bảo Loan Hoan đến thư phòng của ông, Loan Hoan ở trong thư phòng ba rất lâu, ngày thứ hai, Loan Hoan nhuộm lại mớ xanh đỏ trên tóc màu đen, mái tóc bện biến thành buộc đuôi ngựa, giày đinh đổi thành giày da phù hợp.
Từ ngày này trở đi, Loan Hoan không bỏ tiết học không hề rời nhà trốn đi, cô an tĩnh sinh sống trong nhà họ.
Từng ngày một đi qua, Loan Hoan càng ngày càng xinh đẹp, dáng người cô cũng càng ngày càng cần lõm thì lõm cần lồi thì lồi. Ngày tháng trôi qua, thấm thoắt, Lý Nhược Vân cùng Loan Hoan càng đi càng gần, đó là một cô gái thông minh và khéo léo lấy lòng người. Dần dần Lý Nhược Vân phát hiện cô và Loan Hoan trở nên thân thiện, hai người như hình với bóng, câu nói ngoài miệng của cô biến thành: Hoan, cậu cảm thấy…
Hoan, cậu thấy tớ mặc bộ quần áo này có đẹp không?
Hoan, cậu thấy bộ phim này coi được không?
Hoan, cậu thấy nam sinh kia đẹp không?
—
Từng ngày từng ngày trôi qua, Lý Nhược Vân còn phát hiện một chuyện thú vị, ánh mắt Lý Nhược Tư lúc nào cũng như có như không dừng ở trên người Loan Hoan, lúc ban đầu, chính là lén lút, đến cuối cùng, anh bắt đầu trở nên không có cách nào che giấu, ánh mắt của anh dừng lại thật lâu trên người cô.
Lý Nhược Vân luôn cho rằng sớm hay muộn thì Lý Nhược Tư sẽ biến Loan Hoan thành chị dâu của cô, cô cũng vô cùng hoan nghênh Lý Nhược Tư biến Loan Hoan thành chị dâu của mình.
Ai dèm hai tháng trước, Lý Nhược Tư công khai bạn gái của mình với bên ngoài, hơn nữa cho thấy, quan hệ của anh và cô bạn gái là loại vì mục đích kết hôn.
Bạn gái Lý Nhược Tư là Hứa Thu, là một tiểu học muội của anh, rất nhiều người đều biết đến việc Hứa Thu theo đuổi Lý Nhược Tư ba năm, rất nhiều người đều nói Hứa Thu và Lý Nhược Tư là trai tài gái sắc.
Còn nhớ, ngày đó Lý Nhược Vân nghe được tin tức này sau đó nổi giận đùng đùng tìm anh trai, chỉ vào mũi anh: Lý Nhược Tư, anh sẽ hối hận.
Ngày đó, Lý Nhược Tư vuốt đầu cô, dùng một thanh âm mà cô cảm thấy xa lạ, nói: Tiểu nha đầu, em không hiểu gì hết.
“Anh, rõ ràng anh thật sự thích Loan Hoan.” Cô nói với anh: “Anh thích cô ấy liền muốn ở cùng với cô ấy, không phải sao? Anh, anh có biết anh đang làm gì không? Anh có biết anh làm như vậy, sẽ có một ngày Loan Hoan bị người đàn ông khác mang đi, biến thành vợ của người đàn ông khác, anh bỏ được sao?”
Anh xoay người sang chỗ khác, thanh âm nặng nề: “Lý Nhược Vân, nếu anh biến Tiểu Hoan thành vợ của mình, như vậy trong mắt người đời chúng ta là loạn luân, nếu anh biến Tiểu Hoan thành vợ của mình mà nói, như vậy, mẹ sẽ rất khổ sở, ba đã đủ khiến mẹ khổ sở rồi, có rất nhiều người đang núp trong bóng tối, họ đang chờ đợi chúng ta xảy ra chuyện gì đó, chỉ cần chúng ta có một biến động nhỏ, bọn họ liền có bản lĩnh khiến biến động nhỏ đó thành dư luận xôn xao.”
“Cho nên, Tiểu Vân, anh không thể, em hiểu không?”
Lý Nhược Vân cái hiểu cái không, thế giới của cô tráng đen rõ ràng, đúng là đúng, sai là sai, cô chán ghét những gì quá mức phức tạp.
Có lẽ, là Lý Nhược Tư không đủ yêu Loan Hoan? Cho nên, anh không có khả năng không thỏa hiệp vì chính mình.
Như vậy, Loan Hoan thì sao, Loan Hoan yêu Lý Nhược Tư sao?
Lý Nhược Vân đưa ánh mắt quay lại đến khuôn mặt Loan Hoan, bà nội nói với cô không chỉ một lần, Tiểu Vân nhà chúng ta sẽ có một ngày bị Loan Hoan nha đầu kia bán đi, nói không chừng còn ngây ngốc đếm tiền cho cô ta.
Đúng vậy, Loan Hoan cũng là một sự tồn tại đặc biệt phức tạp.
“Hoan, cậu thích anh trai tớ sao?” Thì thào, Lý Nhược Vân hỏi.
Trong xe thật yên tĩnh, bàn tay Loan Hoan cầm cái cốc bất động, Lý Nhược Tư cầm rượu sữa, cũng cũng không nhúc nhích.
Hai người kia có lẽ còn chưa bao giờ chạm đến vấn đề này, bọn họ thích nhau không?
“Hai người…”Lý Nhược Vân có chút kích động: “Bây giờ còn chưa muộn.”
Có lẽ, chỉ cần Loan Hoan gật đầu, nói không chừng anh trai ngốc của cô sẽ kéo tay Loan Hoan tới nơi chân trời góc bể.
Chiếc cốc nhẹ nhàng đặt ở trên sàn nhựa, phát ra một chút tiếng vang, gương mặt gần trong gang tấc có chút thẹn thùng, thanh âm nghe có phần xấu hổ: “Lý Nhược Vân, cậu nói bậy gì đấy?”
Loan Hoan xoa đầu cô, động tác mười phần giống như Lý Nhược Tư hôm đó.
Hôm đó, Lý Nhược Tư cũng xoa đầu cô như thế này nói Tiểu nha đầu, em không hiểu gì hết.
“Cậu là em gái, anh ấy là anh trai, luôn luôn là như vậy, về sau cũng sẽ là như vậy.” Nhẹ nhàng khéo léo, Loan Hoan nói như thế.
Trên đường về khách sạn, ba người đều trầm mặc, Loan Hoan ngồi ở phía sau xe, Lý Nhược Tư đang lái xe, Lý Nhược Vân ngồi ở chỗ kế bên tay lái.
Loan Hoan nhìn thoáng qua Lý Nhược Vân, cô ấy đã không ngồi cùng cô như trước đây, cũng không có liên tục quay đầu nói chuyện với cô, nói vậy, là cô ấy tức giận.
Sau khi trở về khách sạn, ba người đều tự trở lại phòng mình.
Đêm khuya, Lý Nhược Tư gõ vang cửa phòng Loan Hoan.
Cô và anh áp lưng ở trên tường trong phòng, anh nặng nề thở không ra hơi, anh nói: Loan Hoan, cho dù em dũng cảm một chút cũng không đến mức biến thành như bây giờ.
“Anh uống say rồi, trở về đi.” Cô kéo kéo tay áo của anh.
Anh hất cô ra, cầm ngược tay cô, ngay sau đó, thân thể anh áp trên người cô, bàn tay nắm cằm cô.
“Muốn hất anh ra như thế, vậy lúc trước em sẽ không tiếp cận anh.”
“Em không tiếp cận anh, em chỉ là nghe lời chú phải giữ mối quan hệ tốt với anh và Nhược Vân.”
“Có đúng không, thật sự là như vậy sao?” Bàn tay Lý Nhược Tư gia tăng sức, anh hận không thể bóp nát cằm người con gái trước mắt.
Loan Hoan nhắm mắt lại, ai biết được?
Có lẽ giống như chính cô cũng là người có lỗi, thỉnh thoảng cô sẽ có ý nghĩ xấu, có thể biểu hiện của cô tốt, nói không chừng giữa Lý Nhược Vân cùng Loan Hoan, Lý Nhược Tư sẽ thích Loan Hoan nhiều một chút.
Thế giới này, trời sinh có một loại người, họ không cần phải thể hiện quá nhiều xuất sắc đã nhận được rất nhiều rất nhiều yêu thương, Lý Nhược Vân chính là loại người này.
Cô chỉ ngẫu nhiên muốn nhận được chút yêu thương của Lý Nhược Vân mà thôi.
Mùi rượu dính dấp tưởng như càng lúc càng tới gần, lập tức…
Loan Hoan quay đầu, môi Lý Nhược Tư dừng ở khóe môi cô, làn môi anh theo khóe môi cô đi xuống, đợi đến khi môi anh đi đến nơi xương quai xanh của cô.
Loan Hoan nhắm mắt lại, bắt đầu bắt chước ngữ khí của một bà già, cô từ từ nói: “Có lẽ, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, bà nội sẽ nói chuyện với anh, khẩu khí nghe có vẻ như là đang nói chuyện phiếm, Nhược Tư à, ba con đã khiến mẹ con đủ thương tâm, con cũng không thể khiến mẹ con đau lòng, nếu ngay cả con cũng như vậy thì sẽ khiến mẹ con sụp đổ.”
Lý Nhược Tư dừng lại, môi dán trên xương quai xanh của Loan Hoan, không rời đi cũng không tiếp tục.
“Còn nữa, Nhược Tư à, con và Loan Hoan nha đầu kia là anh em trên luật pháp. Lý Nhược Tư! Nhà chúng ta không thể giống như một gia đình bình thường, một khi chuyện của hai đứa truyền ra, thứ đợi hai đứa không phải là chúc phúc, hai đứa chờ được là chất vấn, cười nhạo, ba mẹ con, thậm chí tín nhiệm của toàn bộ gia tộc chúng ta sẽ thất bại thảm hại. Con đã quên, lúc trước ba con đã từng thề son sắt tuyên bố với bên ngoài, Loan Hoan là cốt nhục của nó, con muốn biến ba con thành kẻ lừa đảo sao? Ba con là một thương nhân. Nhược Tư, con muốn khiến mọi người dùng ánh mắt thương hại để nhìn mẹ con sao? Trong những người kia hẳn là không hề thiếu là bạn bè của mẹ con, con cảm thấy bọn họ là thương hại hơn một chút hay vẫn là vui sướng khi người gặp họa hơn đây?”
“Mẹ anh đã đủ đáng thương, không phải sao?”
Chậm rãi, Loan Hoan khoác tay lên vai Lý Nhược Tư.
“Lúc ban đầu, thời điểm anh nghe những lời này anh sẽ không có cảm giác gì, nhưng mà, dần dần, những lời này bắt đầu giống như mũi kim quấn trong lòng anh, khiến anh cảm thấy khó chịu, đúng vậy, mẹ đã đủ đáng thương.”
Bàn tay đặt bên hông cô tăng lực, anh ở thở gấp: “Không nên nói bậy, Loan Hoan, cũng không cần tự cho là đúng.”
Bàn tay không dừng trong một giây, Lý Nhược Tư vươn tay, theo vạt áo ngủ của cô đi vào.