Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 25: (¯`v´¯) Ba năm (06)

Editor: Lưu Tinh
Hôm kỉ niệm hai năm ngày cưới, Loan Hoan vẫn không có cơ hội học lướt sóng. Dung Doãn Trinh bận quá. Ngược lại, một năm qua, so với năm đầu tiên đến Los Angeles thì Loan Hoan rảnh rỗi hơn rất nhiều.
Bây giờ người đàn ông ấy vốn dĩ không cần cô “vẽ rắn thêm chân” trợ giúp.


Kỉ niệm hai năm ngày cưới, Loan Hoan cố ý đến Carmel. Hai người vốn dĩ đã hẹn trước sẽ cùng nhau đến đây. Thế nhưng cuối cùng Dung Doãn Trinh lại gọi điện thoại báo rằng: Loan Hoan, anh xin lỗi, anh nghĩ anh không thể đến được. Sang năm, sang năm anh nhất định sẽ không bận quá nhiều việc như vậy.


Loan Hoan nắm chặt chiếc điện thoại một lúc rồi nói: “Dung Doãn Trinh, thật ra anh không cần thiết phải gọi cuộc điện thoại này, nói với em mấy lời xin lỗi này, không phải chúng ta đã quá ăn ý với nhau rồi sao?”
Bên kia trầm mặc một lát, sau đó cúp máy.


Cầm điện thoại, Loan Hoan nghĩ: Sao cô có thể nói như vậy nhỉ? Những lời này nghe qua không chê vào đâu được, nhưng chỉ có mình cô biết thời điểm cô nhẹ nhàng thốt ra câu nói ấy thì trong lòng cô đang thật sự rất tức giận. Nếu không phải vì tức giận thì chắc chắn cô sẽ dịu dàng nói: Được rồi, không sao đâu, chúng ta cứ chờ đến sang năm vậy.


Tức giận vì cái gì? Còn không phải bởi vì trước đó Dung Doãn Trinh đã đồng ý hôm nay cùng cô đến Carmel viếng mộ mẹ cô sao.


Người đàn ông tên Dung Doãn Trinh kia được phụ nữ hâm mộ hơn gấp nhiều lần so với cô tưởng. Cho dù cuộc hôn nhân của anh trong miệng giới truyền thông chỉ là trên danh nghĩa, nhưng không ảnh hưởng đến những ngưỡng mộ cô nhận được mà mấy ngàn chiếc xe tải cũng không chở hết. Lời này được nói từ miệng một người nào đó. Người anh em thích tung hỏa mù đó đã dùng cả đống công thức trông có vẻ không mấy đáng tin để tính ra: Lượng nước chở trên vài ngàn chiếc xe tải bằng đúng vịnh Mexico, cũng tức là Loan Hoan nhận được sự ngưỡng mộ tương đương vịnh Mexico.


Sự ngưỡng mộ tương đương vịnh Mexico, chết tiệt, có thể đè chết cô đó.


Ngay cả khi tên của người đó nghe có vẻ lố bịch thì vẫn có hàng đống người ủng hộ, đơn giản là vì các cô gái yêu thích nó. Và những người thích nó chắc chắn không phải vì thích người phụ nữ ghen tị với vịnh Mexico. Không thể nghi ngờ là họ đã dành hết sự yêu mến cho Dung Doãn Trinh.


Dung Doãn Trinh có được bao nhiêu hoan nghênh? Cử một ví dụ, nửa tháng trước trong cuộc bầu cử Thống đốc, hai người được đề cử đang ngang tài ngang sức. Thế mà chỉ một câu nói của Dung Doãn Trinh, một trong hai người liền giành được thêm 10% số phiếu bầu, nghiễm nhiên trở thành tân Thống đốc bang.


Những người đó nắm bắt được điểm trọng yếu: Dù là tầng lớp thượng lưu, trung lưu hay nghèo khổ thì mọi người đều rất yêu mến Dung Doãn Trinh, hơn nữa nếu được trở thành bạn bè của anh thì đó chính là một điều vô cùng vinh dự.


Sức ảnh hưởng của Dung Doãn Trinh càng lúc càng lớn, theo đó thì danh xưng “Tiểu thư Christie’s” cũng gắn bó với Loan Hoan như bóng với hình. Cho dù trong một năm trở lại đây cô cũng đã ít xuất hiện hơn trước thì mọi người vẫn cứ thích đem cái biệt danh ấy dán chặt lên người cô. Bọn họ cố ý phớt lờ đi trên người cô còn có một danh hiệu khác nổi trội hơn nữa, là “Dung phu nhân”.


Này, nghe nói gần đây “Tiểu thư Christie’s” rất thân thiết với một nam họa sĩ mới của hội. Người này nghe nói không chỉ trẻ tuổi mà lại còn rất đẹp trai.


Trời ạ, “Tiểu thư Christie’s” lại còn vung tiền mua đống tranh lớn, nhỏ. Số tiền đó đủ để mua bao nhiêu là thứ cho những đứa trẻ ở Châu Phi bỏ vào bụng.
Vân vân, những lời vô căn cứ kiểu như vậy cứ sinh ra ngày càng nhiều.


Mỗi khi, Dung Doãn Trinh cùng Chúc An Kỳ cùng nhau đi ăn cơm, bị giới truyền thống chộp lại, những người đó sẽ dùng một thái độ tràn ngập thương hại mà nói: Nếu anh ta ly hôn, “Tiểu thư Christie’s” nhất định sẽ đòi một khoản tiền trợ cấp hàng tháng không nhỏ. May là bọn họ còn chưa có con, nếu không cha mẹ ly hôn thì thật là tội cho đứa nhỏ.


Về việc mọi người nghĩ gì hay nói gì, Loan Hoan đều không quan tâm. Chẳng qua là chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô vẫn luôn khiến cho bọn họ cảm thấy chói mắt mà thôi.


Người phụ nữ đó dựa vào cái gì? Ở trong mắt bọn họ, cô chỉ là một người không làm gì mà an nhàn hưởng thụ. Dựa theo logic, phía sau thành công của một người đàn ông hẳn phải là một hậu phương vững chắc. Đó là dạng ẩn nhẫn, điềm đạm như Chúc An Kỳ, không phải dạng cả ngày chỉ lo trang điểm cho bản thân trở nên thật xinh đẹp, đẹp đến nỗi khiến cho bất kì cô gái nào trông thấy cũng phải căm giận.


Cũng chính vì vậy mà ngày càng có nhiều người dùng ánh mắt dò xét, hoài nghi đánh giá cô, nhất là khi ở phòng tranh.


Nhưng điều khiến cho Loan Hoan đắc ý nhất chính là thái độ của Phương Mạn. Mặc dù ở đây nhưng Loan Hoan luôn được thưởng thức hoa quả tươi ngon được thu hoạch từ trang viên ở Carmel. Mỗi lần thu hoạch xong thì bà lão kia sẽ lại gọi điện thoại cho Loan Hoan: Tiểu Hoan, con cảm thấy hoa quả đợt này thế nào? Bà đã tự tay chọn những quả tươi nhất gửi cho con đó.


Đương nhiên bà ta cũng không dám đưa hết những trái ngon tới đây cho cô rồi.


Trong vòng hai năm ngắn ngủi, Dung Doãn Trinh đã có một vai trò hết sức quan trọng đối với sự nghiệm của nhà họ Lý. Ngân hàng và các nhà đầu tư đồng ý rót vốn phần lớn cũng đều là Dung Doãn Trinh. Người này tuổi trẻ tài cao, giá trị của anh lại không ngừng gia tăng mỗi ngày, bạn bè cũng đều là người có tiếng tăm.


Gần đây, Dung Doãn Trinh kết giao rất nhiều bạn bè. Đã là bạn của Dung Doãn Trinh thì toàn là những người xuất sắc, khiến cho Loan Hoan hứng trí bừng bừng đi đến Carmel.


Thời tiết tháng ba ở Carmel rất đẹp, không khí tươi mát. Loan Hoan cùng Phương Mạn ngồi ở hoa viên tắm nắng. Người giúp việc trong nhà họ Lý mang lên đĩa cá nướng vừa đánh bắt sáng nay ở ngoài biển. Chỉ chốc lát, mùi cá nướng thơm lừng đã tràn lan toàn bộ hoa viên xinh đẹp.


Hơn bốn giờ chiều, trong trang viên tụ tập không ít bạn bè của Phương Mạn. Các bà đều được Phương Mạn mời đến trang viên làm khách, nhưng họ đến đây chủ yếu là vì nghe nói Tiểu Vân sẽ xuất hiện ở trên tivi.


Bức tranh của Lý Nhược Vân đã đạt được giải thưởng cao tại Thổ Nhĩ Kỳ. Bởi vì giải thưởng này có tầm ảnh hưởng rất quan trọng với truyền thông châu Âu nên buổi lễ trao giải sẽ được truyền hình trực tiếp.


Hiện tại, còn khoảng nửa giờ nữa sẽ đến buổi phát sóng trực tiếp. Vợ chồng Lý Tuấn Khải và Lý Nhược Tư cũng đều sẽ xuất hiện ở buổi trao giải, chứng kiến con gái cưng của mình vinh dự giành được giải thưởng cao quý.


Ở cùng một đám bà lão khiến cho Loan Hoan cảm thấy nhàm chán, cô bắt đầu mở máy tính và lướt web, một mặt lại lắng nghe mấy người kia nói chuyện. Phương Mạn vừa mới vừa rời khỏi, một người liền vội vàng đi tới trước mặt Loan Hoan. Hôm qua bọn họ đã cùng Loan Hoan bàn tán về một tỉ phú người Nga. Người này đăng tải hình ảnh cá nhân của mình lên mạng xã hội, chẳng mấy chốc đã thu hút vô số lượt xem.


Các bức ảnh chủ yếu là ghi lại những khoảnh khắc vị tỉ phú cùng với lạnh đạo nước Nga cùng nhau săn bắn. Những cuộc đi săn mùa xuân của giới lãnh đạo luôn là chủ đề bàn tán sôi nổi nhất của người dân. Ví dụ như khách mời là ai, ăn mặc thế nào?


Lần này, bức ảnh của vị tỉ phú người Nga kia đặc biệt được chú ý là vì một thanh niên trẻ tuổi đứng ngay bên trái nhà lãnh đạo. Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu xanh lá, áo sơ mi kaki phối cùng chiếc cà vạt màu than. Anh ta hơi mỉm cười, tư thế oai hùng, sừng sững như núi đồi đang tràn ngập sức sống của mùa xuân.


Vị tỉ phú người Nga được xếp ở vị trí cuối cùng trng bức ảnh, vị trí bên trái của nhà lãnh đạo luôn biểu hiện cho nhân vật có tầm quan trọng vững vàng. Và hiển nhiên, chúng ta có thể hiểu rằng chàng trai trẻ kia có bao nhiêu thân thiết với giới lãnh đạo nước Nga.


Ở bên kia Thái Bình Dương, người người đang không ngừng tung hô: Mau xem đi, giới lãnh đạo nước Nga cũng xem trọng Dung Doãn Trinh của chúng ta.
Đúng vậy, Dung Doãn Trinh được rất nhiều người hâm mộ.


Trong điện thoại, Dung Doãn Trinh cũng đã nói anh không thể ở bên cạnh cô nhân dịp kỉ niệm hai năm ngày cưới bởi vì anh phải tham gia cuộc đi săn mùa xuân.


Những hình ảnh trên trang web dần lật đến các trang ảnh lãnh đạo nước Nga chụp cùng với Dung Doãn Trinh, khiến cho đám bà lão này không khỏi ca ngợi. Ai cũng cực kì khoa trương mà ca ngợi cả Dung phu nhân.
“Tiểu Hoan đúng là quá may mắn.” Ai cũng nói như vậy. Ngoài ra, họ còn nhiệt tình mời cô tới nhà làm khách.


“Cháu có gì mà may mắn chứ? Tiểu Vân còn lợi hại hơn, sau khi nhận giải thưởng này rồi sẽ càng có nhiều người biết đến cậu ấy hơn. Mọi người sẽ phải thừa nhận và khen ngợi cậu ấy, coi cậu ấy là thần tượng.” Loan Hoan che miệng cười, ánh mắt dừng lại trên người Phương Mạn đang lẳng lặng đứng một bên.


Một người không thể đợi được mà thốt ra lời nịnh bợ: “Không, ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy. Giải thưởng Tiểu Vân đạt được chỉ là hư danh, thực chất chẳng hề có tác dụng gì cả.”


Thời gian vừa điểm, lễ trao giải bắt đầu diễn ra. Nhóm bà lão kia cũng thôi không chuyện nữa. Bọn họ dán mắt vào màn hình tivi, thài độ như chẳng có gì là ngại ngùng vì những lời nói vừa rồi. Người đầu tiên bước lên được nhận giải thưởng có sáng tạo nhất, đa số những người đoạt giải năm nay đều là những họa sĩ trẻ tuổi. Dường như mọi người đều có xu hướng ủng hộ những gì mới mẻ, trẻ trung.


Vợ chồng Lý Tuấn Khải xuất hiện trên màn hình. Lúc này ban tổ chức cũng vừa mới biết cô gái trẻ đạt giải thưởng danh giá nhất năm nay lại có một gia thế đáng ngưỡng mộ như vậy.


Lý Nhược Vân đứng ở trên đài, cô ăn mặc rất giản dị, áo sơmi trắng, váy đen dài. Có lẽ trước đó khi đến Thổ Nhĩ Kỳ cô đã mặc quần jeans, chiếc vày đen này vừa được thay. Bởi buổi lễ diễn ra long trọng, cần có sự tôn nghiêm.


Cô mỉm cười với giải thưởng trong tay, sau đó cô vuốt tóc sang một bên, bắt đầu gửi những lời cảm ơn đến mọi người. Ánh mắt của cô dừng ở dưới đài, cô cảm ơn sự ủng hộ của cha mẹ mình…


Sau một hồi nói năng lộn xộn, dần dần cô mới đi vào trọng tâm. Cô nói: “Tôi rất vui và cha mẹ tôi không giống với bất kì người nào khác. Họ không ép tôi phải mang đôi giày cao gót, họ cho tôi mang một đôi giày đế bằng và cho tôi tự do đi đến những nơi mình muốn tới, làm việc tôi thích làm.”


Ống kính di chuyển xuống dưới khán đài, Lý Tuấn Khải có vẻ vô cùng xúc động. Đôi mắt của Nguyên Diêu Viện cũng ngân ngấn nước. Giờ phút này, trông bà đẹp một cách phúc hậu như bao người mẹ bình thường khác.


Tát cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên sân khấu. Cô gái kia rõ ràng đã hai mươi sáu tuổi thế nhưng nhìn thế nào cũng giống như một cô bé chưa rõ sự đời, vô cùng thuần lương và lãng mạn.


Cô gái hơi cúi người, gật đầu chào cha mẹ mình ở phía dưới. Bên dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Khi tiếng vỗ tay dừng lại, ánh mắt cô gái lại dời đến chỗ trống bên cạnh anh trai mình, nói: “Cuối cùng, tôi còn muốn cảm ơn một người.”


Cô hơi cong khóe môi lên, biểu cảm như là vừa được ăn một viên kẹo rất ngọt ngào: “Người này đối với tôi rất đặc biệt, cô ấy vừa giống như một người chị em của tôi, vừa giống như một người bạn, cũng giống đối thủ mà cũng giống người yêu.”


Cô nhìn xuống, ngón tay vuốt ve chiếc cúp trong tay: “Cũng bởi vì có cô ấy, tôi mới có rất nhiều thời gian để nghiên cứu và học tập, hôm nay mới có thể đứng ở đây.”


Cùng lúc đó, trên một con đường cao tốc ở New York, màn hình tivi trong xe cũng đang phát sóng truyền hình trực tiếp buổi lễ trao giải kia. Sau xe là một đôi nam nữ trẻ tuổi. Người đàn ông có vẻ đặc biệt mệt mỏi. Người phụ nữ đang sắp xếp lại toàn bộ tư liệu trong tay. Cô ta bị giọng nói trên tivi thu hút. Cô ta hơi dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn lên màn hình tivi.


“Đúng là một cô gái ngọt ngào.” Người phụ nữ lẩm bẩm nói.
Một lúc sau, cô ta lại nói: “Doãn Trinh, người đạt giải chính là em gái của Dung phu nhân.”
Lời này thành công khiến cho người đàn ông mở mắt ra.


Cô gái trên màn hình tivi có mái tóc đen, đôi mắt đen với khuôn mặt tuyệt đẹp. Nụ cười diễm lệ như mặt trời tháng chín.