Editor: Lưu Tinh – #NCUTeam
Năm mười lăm tuổi, khi đi trại hè cùng các bạn thì Loan Hoan tình cờ nhặt được một con sóc đang bị thương. Sau vài ngày được cô tỉ mỉ chăm sóc cẩn thận thì con sóc nhỏ kia đã nhanh chóng hồi phục vết thương. Con sóc nhỏ rất đáng yêu, tất cả bạn bè của cô ai cũng yêu thích nó. Ngày thứ tư, con sóc đột nhiên liên tục lấy móng vuốt cào lên má. Bộ dáng nó vô cùng đau đớn, cái gì cũng không chịu ăn. Ai cũng hết cách, không biết phải làm thế nào. Loan Hoan chỉ cố gắng quan sát kĩ từng biểu hiện nhỏ của nó, cuối cùng cô cho rằng có lẽ nó bị đau răng.
Thế rồi các cô đi tìm thuốc giảm đau cho con sóc nhỏ kia. Chỉ chốc lát, nó liền khôi phục lại bộ dáng hoạt bát ban đầu.
Chính vào thời điểm đó, Loan Hoan bắt đầu có hứng thú với hoạt động của các động vật nhỏ. Ngoại trừ chuyên ngành thiết kế ô tô, Loan Hoan đăng ký thêm môn Ngôn ngữ động vật học.
Cô biết rất nhiều ngôn ngữ cơ thể của động vật, ví dụ như khi chúng dùng các chi để giao tiếp nhau, mội một động tác nhỏ đó là đang biểu hiện cho thái độ gì: vui vẻ, không muốn xa rời, lo lắng hay sợ hãi…
Cho nên Loan Hoan so với người bình thường càng rõ hơn ai hết về tình cảm của hai con sư tử biển kia dành cho nhau.
Cả một vùng băng tuyết trắng xóa nhanh chóng bị nhuộm thành màu đỏ tươi của máu. Con sư tử biển nhỏ khó khăn cử động hai chân sau của mình. Thân phận của chúng thật đáng thương. Khi gặp nguy hiểm, chúng không thể chạy thật nhanh như các loài động vật khác. Chúng chỉ có thể cố gắng lê lết bằng hai chân sau. Cho dù trước mặt là nguy hiểm thì con em vẫn cố lao tới chỗ con anh bằng tốc độ nhanh nhất có thể, vừa kịp đỡ cho con anh một mũi tên.
Loan Hoan dường như mơ hồ nhìn thấy cảnh tuyết tan đầu xuân. Bầu trời trên đảo Greenland được bao phủ bởi những tầng mây trắng cuồn cuộn. Mây ở đây dày hơn bất kì chỗ nào. Con nửa tuổi nằm im trên người con một tuổi rưỡi. Nó có vẻ rất tự hào, vì hiện tại nó không còn là một kẻ nhát gan nữa rồi.
Thế rồi, nó từ từ nhắm hai mắt lại, thế giới bỗng trở nên thật yên tĩnh.
Người đàn ông tên gọi là Dung Doãn Trinh cũng đột nhiên lặng thinh, mặc cho cô sợ hãi ôm lấy anh. Cả căn phòng như hòa lẫn với không gian trầm mặc tại đảo Greenland.
Trên đảo Greenland có hai con sư tử biển. Một con một tuổi rưỡi, một con nửa tuôi. Con một tuổi rưỡi làm anh, con nửa tuổi làm em, em gái. Chúng yêu thương và sống nương tựa vào nhau.
Cô siết lấy vạt áo anh, tựa trán lên vai anh.
“Bây giờ nhất định là chúng nó vẫn còn đang vui đùa ầm ĩ trên đảo Greenland đúng không? Đúng không?” Đầu gác ở trên vai anh, Loan Hoan nhẹ giọng, lấy lòng hỏi.
Dung Doãn Trinh không trả lời câu hỏi của Loan Hoan. Anh đặt tay lên lưng cô, cười cười nói: “Những người dân trên đảo Greenland đã nói với anh rằng: Nếu muốn biết một cô gái có tấm lòng nhân hậu hay không thì hãy kể cho cô ấy nghe câu chuyện xưa về hai con sư tử biển. Nếu là người thiện lương, cô ấy sẽ gục vào trong lòng anh, nếu là người lạnh lùng, cô ấy thờ ơ chỉ im lặng chờ anh kể cho xong. Còn nếu là người có trái tim sắt đá, nhất định cô ấy sẽ hỏi da sư tử biển trên đảo Greenland đẹp lắm sao?”
“Họ còn nói tuyệt đối không được cưới dạng thứ ba về làm vợ. Còn nếu may mắn gặp được dạng thứ nhất thì phải nhanh chóng mang cô ấy về nhà. Loan Hoan, xem ra anh thật có phúc, đã cưới đúng người rồi.”
Cả người Loan Hoan chợt trở nên cứng ngắc.
Không đúng, không đúng! Cô chính là dạng thứ hai, cô gái lạnh lùng mới đúng!
Lúc nãy là vì cô từng học qua ngôn ngữ cơ thể của động vật nên luôn yêu thích loài sư tử biển có chút ngốc nghếch lại rất đáng yêu kia. Nếu như vừa rồi Dung Doãn Trinh kể cho cô nghe một câu chuyện khác, không phải về sư tử biển, chắc chắn cô sẽ chẳng có chút cảm giác nào cả. Cô thuộc dạng thứ hai, Lý Nhược Vân mới là dạng thứ nhất.
Là Lý Nhược Vân mới phải.
Mỗi lần hai người cùng đi xem phim tình cảm lâm li bi đát, Lý Nhược Vân luôn gào khóc rất to, lau hết mấy gói khan giấy. Loan Hoan không rõ vì sao Lý Nhược Vân lại dễ khóc đến như vậy, rõ ràng chỉ là phim thôi mà.
Loan Hoan từ từ ngồi thẳng người dậy, rời khỏi bờ vai của Dung Doãn Trinh.
Dung Doãn Trinh cúi đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên: “Ngoài ra, họ còn còn nói đấy chính là cô gái giỏi chiếm tiện nghi của người khác nhất. Loan Hoan, vừa rồi em vừa ngã vào lòng anh.”
Rõ ràng là Dung Doãn Trinh đang cười, nhưng sóng mắt của anh lại ẩn chứa sự khổ sở. Giống như anh đã từng ở đó, từng chứng kiến tất cả sự việc. Nghĩ đến đây, Loan Hoan cảm thấy rầu rĩ, có chút không thở nổi.
Giờ phút này, cà phê vừa vặn đã nguội bớt.
Dung Doãn Trinh rót vào tách cà phê của Loan Hoan một ít sữa. Loan Hoan phát hiện mỗi một việc mà Dung Doãn Trinh làm đều rất nghiêm túc.
Pha cà phê cũng vậy, kể chuyện xưa cũng vậy.
Loan Hoan vụng trộm quan sát Dung Doãn Trinh cúi đầu rót sữa. Hàng lông mày của anh thật đẹp, khiến cho người ta bị mê hoặc. Rốt cuộc thì đây là một người đàn ông như thế nào?
“Thế nào? Nhìn lâu như vậy có phải nhận ra mặt mũi của anh cũng không đến nỗi tệ?” Dung Doãn Trinh ngẩng đầu, mỉm cười với cô.
Loan Hoan dời tầm mắt sang chỗ khác.
Dung Doãn Trinh đưa tách cà phê và đĩa bánh quy hình đầu con gấu nhỏ đến trước mặt Loan Hoan. Sau đó anh khoanh tay trước ngực, nói với cô: “Loan Hoan, hôm nay anh phát hiện ra một việc, dáng người của em rất tuyệt.”
Loan Hoan không hề có bất kì phản ứng gì trước lời nhận xét đó của Dung Doãn Trinh. Cô chỉ cúi đầu nhìn tách cà phê kia. Lúc cúi đầu xuống, cô mới nhận ra vừa nãy khi cô nhào vào lòng người ta, cổ áo vô tình bị đẩy lệch ra, để lộ một mảng da thịt trắng nõn.
Đúng vậy, bên dưới lớp áo ngủ, cô không mặc áo ngực. Chỉ là cô muốn…mọi thứ nhanh một chút, cởi xong đồ thì làm ngay, dứt khoát cho xong. Chính vì thế mà lúc nãy cô đã không mặc áo ngực.
Loan Hoan cảm thấy không được tự nhiên, cô kéo cổ áo lên, rồi uống một ngụm cà phê.
“Nóng!” Dung Doãn Trinh kêu lên, đưa tay ra đỡ lấy tách cà phê trong tay Loan Hoan.
Thật đúng là…
Đầu lưỡi của Loan Hoan bị phỏng. Cảm giác nóng rát khó chịu khiến cô lè lưỡi ra thổi phù phù theo bản năng, bàn tay không ngừng phất tới phất lui giống như chiếc quạt hi vọng có thể quạt cho bớt nóng.
Cho đến khi cô làm xong một loạt động tác đó, Dung Doãn Trinh vẫn luôn nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt sáng quắc.
Cái loại ánh mắt đó khiến Loan Hoan vừa hoảng loạn vừa phiền chán.
Loan Hoan lạnh lùng nói: “Dung Doãn Trinh, anh nghĩ sai rồi, em không phải là dạng thứ nhất mà anh vừa nói. Anh quên rồi sao, một tuần trước, chính em là người đã đưa ra điều kiện để kết hôn. Em là dạng thứ ba, chỉ vì tham hư vinh mà đưa ra điều kiện, hơn nữa. . .”
Loan Hoan ngồi thẳng lưng dậy: “Hơn nữa, người thật sự giống dạng thứ nhất chính là Lý Nhược Vân. Dung Doãn Trinh, anh có biết Lý Nhược Vân là ai không?”
Thật ra cô rất muốn nói: Người cứu anh chính là Lý Nhược Vân, là tiểu thư nhà họ Lý thật sự, còn người anh cưới là giả.
“Anh biết.” Anh gật đầu: “Anh đã từng nhìn qua, cô ấy cũng rất xinh đẹp.”
Trong đầu Loan Hoan chợt chấn động.
“Anh đã từng nhìn thấy ảnh của hai người chụp chung. Cô ấy xinh đẹp, em cũng rất xinh đẹp. Anh không biết cô ấy đẹp chỗ nào, nhưng anh biết rất rõ em vì sao mà đẹp.” Dung Doãn Trinh vừa nói, vừa đưa tay lên, thật tự nhiên mà chạm vào mặt Loan Hoan.
“Đôi mắt của em là đẹp nhất. Nhưng ánh mắt của em lại luôn lạnh lùng, kiêu ngạo.”
Ngón tay anh dời xuống, đặt lên cánh môi của cô, giọng điệu như đang dỗ ngọt một đứa trẻ: “Đôi môi của em cũng rất đẹp, chỉ là lúc nào cũng mím lại giống như một đứa bé có điều gì đó không hài lòng nên hờn dỗi cả thế giới này. Loan Hoan, em có gì chưa vừa ý? Tất cả những gì thuộc về em đều rất đẹp.”
Ánh mắt của anh tiếp tục dời xuống, dừng lại ở trước ngực cô: “Hơn nữa dáng người của em rất gợi cảm, anh nghĩ nhất định là có rất nhiều đàn ông vắt hết óc tìm cách trêu chọc em, đúng không? Hửm”
Tiếng “hửm” kia rất nhẹ, theo thân thể của Dung Doãn Trinh nhích tới gần cô hơn một chút. Một làn hơi thở nóng rực phả lên trên gáy Loan Hoan.
Người đàn ông này thay đổi quá nhanh rồi. Một giây trước còn đang nói chuyện đảo Greenland đầy bi thương, giây tiếp theo đã chuyển sang đề tài mây mưa.
Có lẽ anh cũng cảm nhận được sự khác thường từ cô. Bởi vì thời điểm đôi môi Dung Doãn Trinh sắp chạm vào môi Loan Hoan, Loan Hoan vội quay mặt. Cuối cùng môi anh chỉ chạm được vào khóe môi cô.
“Hóa ra tiểu mỹ nhân ngư vẫn chưa chuẩn bị tâm lý à?” Anh cẩn thận hỏi.
“Không… . Là…” Loan Hoan xua tay.
Câu hỏi của anh khiến cô cảm thấy chột dạ.
Chưa kịp lâm trận đã vội bỏ chạy.
Chung quy, cô vẫn chưa sẵn sàng.
Dung Doãn Trinh kéo cô lại gần, đặt cánh tay bên hông cô, hơi dùng sức một chút… Sau đó anh để đầu Loan Hoan tựa lên vai mình.
“Không sao, anh sẽ chờ em. Chờ đến khi em chuẩn bị tốt, bao lâu anh cũng sẽ chờ.”
Loan Hoan ngước nhìn một bên sườn mặt của anh, cảm thấy vô cùng ấm áp. Giờ phút này, cô rất cảm kích Dung Doãn Trinh .
Nhưng Loan Hoan lại không hề biết rằng Dung Doãn Trinh chính là một người giỏi nhất là diễn kịch. Anh sẽ không dừng diễn cho đến khi đạt được điều mình muốn.
Sau này Loan Hoan mới hiểu ý của Dung Doãn Trinh chính là lấy tiến làm lùi.
Đêm tân hôn, trong khách sạn nằm dưới chân dãy núi Alps, chú rể ôm cô dâu thật chặt và nói lời thâm tình. Sau đó thì chú rể tự giác ôm chăn xin ngủ dưới sàn. Nếu chú rể biết dừng lại đúng lúc có phải sẽ được cô dâu cảm kích và ngưỡng mộ hay không?
Loan Hoan hơi mất tự nhiên, cô nói: Hay là để em ngủ dưới sàn.
Anh lắc đầu bảo cô ngủ đi. Hơn nữa còn tỏ ý cô ngủ rồi anh mới có thể ngủ, bởi vì sợ yêu quái trên dãy núi Alps sẽ đến bắt đi cô dâu xinh đẹp của anh.
Ban đầu Loan Hoan còn cho rằng Dung Doãn Trinh đang đùa, vài lần lén mở mắt nhìn trộm Dung Doãn Trinh nằm đọc sách. Mỗi lần anh liếc mắt nhìn về phía cô thì cô liền vội vàng nhắm mắt lại ngay.
Nhắm mắt lại, Loan Hoan thầm cười trộm trong lòng. Giống như Dung Doãn Trinh có thể coi dưới dãy núi Alps này có yêu quái thật.
Dưới chân dãy núi Alps, trong căn phòng khách sạn được làm bằng gỗ, ánh sáng của ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, người đàn ông đọc sách dưới ánh đèn ấy. Hình ảnh này khiến lòng Loan Hoan cảm thấy bình yên đến lạ. Có lẽ cô có thể an tâm ngủ mà không phải lo lắng về bất cứ điều gì.
An tâm ngủ cũng không có nghĩa là sẽ có thể mơ một giấc mơ đẹp. Đêm nay, Loan Hoan mơ thấy đảo Greenland, mơ thấy hai con sư tử biển kia. Con nửa tuổi chết đi, con một tuổi rưỡi khóc lóc thương tiếc. Tiếng kêu khóc đầy thê lương. Loan Hoan bị tiếng kêu khóc thê lương đó làm cho giật mình thức dậy.
Tỉnh lại, vẫn là ánh sáng nhỏ như đậu của ngọn đèn dầu. Dưới ánh đèn, người đàn ông đang cầm điện thoại nói chuyện. Cụ thể là nói cái gì thì Loan Hoan nghe không rõ.
Nhưng Loan Hoan cảm thấy giọng điệu của anh rất dịu dàng.