Khi cảnh sát tiến vào Cung điện Pitti thì Sienna và Langdon đã đi rồi. Họ men theo đúng lối cũ bên trong cung điện và tránh xa lực lượng cảnh sát đang tiến vào. Họ lẩn nhanh qua giếng trời và quán cà phê, nơi những tiếng xì xầm đang loang ra, đám du khách nháo nhác nhìn ngó, cố tìm xem đâu là nguyên nhân của tình trạng hỗn loạn này.
Sienna ngạc nhiên khi giới chức tìm thấy họ nhanh như vậy. Cái máy bay không người lái biến mất vì họ đã phát hiện ra bọn mình.
Cô và Langdon tìm lại được đường hầm hẹp lúc họ từ vườn đi xuống, và không do dự lẩn ngay vào đó để leo ngược lên những bậc thang. Đầu cầu thang chếch sang trái về phía một bức tường chắn khá cao. Khi chạy men theo tường, họ thấy bức tường bên cạnh mình càng lúc càng thấp xuống, cho tới khi họ có thể nhìn vượt qua tường sang phía vườn Boboli.
Langdon lập tức nắm lấy tay Sienna và kéo cô lùi lại, khuất khỏi tầm nhìn phía sau bức tường chắn. Sienna cũng đã nhìn thấy.
Cách đó ba trăm thước, trên đầu dốc phía trên khán đài vòng, một toán cảnh sát đang đi xuống, lùng sục trong các lùm cây, hỏi han du khách, và liên lạc với nhau bằng bộ đàm.
Chúng ta mắc kẹt rồi!
Lần đầu tiên gặp Robert Langdon, Sienna không thể tưởng tượng nổi mọi việc lại trở nên phức tạp như bây giờ. Như thế này còn hơn cả mình dự tính. Lúc rời khỏi bệnh viện cùng với Langdon, cô cứ nghĩ họ đang chạy trốn một ả đầu đinh có súng. Giờ thì họ đang trốn chạy cả một đội quân và giới chức Ý. Cô nhận ra cơ hội trốn thoát của họ lúc này gần như bằng không.
“Còn lối nào thoát ra không?”, Sienna thở hổn hển hỏi.
“Tôi không nghĩ là còn”, Langdon nói. “Khu vườn này là một thành phố có tường bao, giống như…”
Anh đột ngột dừng lại, ngoảnh nhìn về phía đông. “Giống như… Vatican vậy.” Một tia hy vọng kỳ lạ chợt hiện trên gương mặt anh.
Sienna không rõ Vantican có liên quan gì đến tình thế mắc kẹt của họ lúc này, nhưng Langdon bỗng gật đầu, mắt đăm đăm nhìn về phía đông tới khu vực phía sau cung điện.
“Chỉ một quãng ngắn”, anh nói, hối hả kéo cô theo anh. “Nhưng có thể có một lối khác ra khỏi đây.”
Hai bóng người đột nhiên hiện ra trước mặt họ, vừa ngoặt gấp chỗ góc bức tường chắn, gần như đâm sầm vào Sienna và Langdon. Cả hai nhân vật này đều mặc đồ đen, và trong lúc hoảng hốt, Sienna nghĩ đó là những người lính cô đã chạm trán ở tòa chung cư. Nhưng khi họ đi qua, cô nhận ra họ chỉ là những du khách – người Ý, cô đoán vậy, căn cứ vào trang phục đồ da đen thời trang của họ.
Sienna chợt nảy ra một ý, cô níu lấy cánh tay một du khách và cố gắng mỉm cười với ông ấy hòa nhã hết mức. “Làm ơn chỉ cho chúng tôi lối tham quan Galleria del costme?”, cô hỏi bằng tiếng Ý trôi chảy lối tới phòng trưng bày trang phục nổi tiếng của cung điện. “Tôi và anh trai bị muộn giờ một tour riêng.”
“Rất sẵn lòng!” Vị khách cười tươi với cả hai, vẻ sẵn lòng giúp đỡ họ. “Cứ đi thẳng theo lối này!” Ông ấy quay đi và chỉ về phía tây, men theo bức tường chắn, ngược hẳn hướng Langdon đang quan sát.
“Cảm ơn rất nhiều!”, Sienna lại mỉm cười khi hai người đàn ông bỏ đi.
Langdon gật đầu vẻ ấn tượng với Sienna, rõ ràng hiểu hết ý định của cô. Nếu cảnh sát tiến hành hỏi han du khách, có thể họ sẽ tưởng rằng Langdon và Sienna đã đi tới phòng trưng bày trang phục mà theo tấm bản đồ ở trên bức tường trước mặt họ, nơi này nằm ở đầu phía tây của cung điện… xa hết mức so với hướng của họ lúc này.
“Chúng ta cần phải tới được lối đi đằng kia”, Langdon nói, ra hiệu qua khoảng sân trống trải về phía lối đi chạy xuống một quả đồi khác cách xa cung điện. Lối đi rải sỏi vụn nằm nép trên sườn đồi, bên những hàng rào cây sum suê, đủ chỗ ẩn mình trước những nhân viên công quyền lúc này đang tiến xuống đồi, chỉ còn cách khoảng một trăm thước.
Sienna cho rằng cơ hội họ băng được qua khu trống trải để tới lối đi kín đáo kia là rất nhỏ. Mọi du khách đều tập trung ở đây, nhìn đám cảnh sát với ánh mắt tò mò. Tiếng kêu loáng thoáng của chiếc máy bay không người lái nghe rõ dần, đang tiến lại từ phía xa.
“Làm ngay hoặc hết cơ hội”, Langdon nói, nắm lấy tay Sienna và kéo cô lao ra khoảng sân trống, luồn qua đám đông du khách đang dồn lại. Sienna phải cố kìm lòng không chạy, nhưng Langdon giữ chặt tay cô, đi nhanh nhưng hết sức bình tĩnh qua đám người.
Cuối cùng, khi đến được đầu đường, Sienna liếc nhìn lại phía sau để xem liệu họ có bị phát giác không. Những sĩ quan cảnh sát duy nhất lọt vào tầm nhìn đều đang ngoảnh sang hướng khác, ánh mắt họ đều dõi lên bầu trời về phía tiếng động cơ của chiếc máy bay đang bay lại gần.
Cô cúi xuống và bước vội theo Langdon.
Trước mặt họ lúc này, đường chân trời của thành cổ Florence cổ kính hiện lên phía trên những tán cây, nhìn rõ mồn một phía trước. Cô thấy phần mái vòm ngói đỏ của Vương cung Thánh đường Duomo cùng ngọn tháp chuông Giotto xanh, đỏ, trắng. Phía xa, cô nhận ra lỗ châu mai của cung điện Vecchio – cái đích dường như không thể đặt chân tới của họ, nhưng khi họ đi xuống, những tường bao rất cao che kín tầm nhìn đã giúp họ trốn thoát.
Khi xuống đến chân đồi, Sienna thở không ra hơi và thắc mắc liệu Langdon có ý tưởng gì về nơi họ đang đến không. Con đường dẫn thẳng vào một khu vườn mê cung, nhưng Langdon rất tự tin rẽ trái, đi vào một khoảnh sân rộng rãi rải sỏi, men theo mép sân, lẩn sau hàng rào bên dưới những bóng cây vươn cao. Khoảnh sân vắng tanh, giống bãi đỗ xe của nhân viên hơn một khu du lịch.
“Chúng ta đang đi đâu đây?”, rốt cuộc Sienna cũng phải lên tiếng, thở hổn hển. “Gần đến rồi.”
Gần đến đâu? Toàn bộ khoảnh sân được bao kín trong những bức tường cao tới ba tầng nhà. Lối ra duy nhất Sienna nhìn thấy là một cánh cổng cho xe ở bên trái, lúc này đóng kín trong khung cửa bằng sắt rèn đồ sộ trông như xuất hiện nguyên vẹn cùng với tòa cung điện từ thời của những đội quân cướp bóc. Phía ngoài chướng ngại này, cô thấy rất nhiều cảnh sát tụ tập tại Quảng trường Pitti.
Langdon vẫn bám sát hàng rào cây cối bao quanh, tiến về phía trước, đến chỗ bức tường trước mặt họ. Sienna đưa mắt nhìn mặt tiền để xem có ô cửa nào ngỏ không, nhưng tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là một hốc tường, đặt những bức tượng gớm ghiếc nhất cô từng biết.
Lạy Chúa lòng thành, nhà Medici có đủ tiền chi cho bất kỳ tác phẩm nghệ thuật nào trên trái đất, nhưng họ lại chọn thứ này sao?
Bức tượng trước mặt họ mô tả một gã lùn trần truồng, béo ị cưỡi trên con rùa khổng lồ. Bìu của gã ép chặt vào mai rùa, còn miệng con rùa nhễu nước ròng ròng, như thể đang bị ốm.
“Tôi biết”, Langdon nói, vẫn không ngừng sải bước. “Đó là tượng Braccio di Bartolo – một gã lùn phục vụ cung đình nổi tiếng. Nếu cô muốn biết nhận xét của tôi thì tôi cho rằng lẽ ra người ta nên tống gã vào một cái bồn tắm thật lớn.”
Langdon quay ngoắt sang phải, đi xuống một dãy bậc mãi đến lúc này Sienna mới nhìn thấy. Một lối thoát ư?!
Tia hy vọng sớm tàn.
Khi rẽ vào và đi xuống bậc thang theo sau Langdon, cô nhận ra họ đang lao vào một ngõ cụt – một đường đi không lối thoát với những bức tường cao gấp đôi lúc trước.
Hơn nữa, giờ đây Sienna cảm thấy chuyến đi đằng đẵng của họ sắp kết thúc ở một cái miệng hang há hốc khoét sâu vào bức tường hậu. Đây không thể là nơi anh ấy đưa cả hai tới được!
Phía trong lối vào hang toang hoác, toàn những nhũ đá sắc như dao găm đầy hăm dọa. Trong lòng hang, những yếu tố địa chất vẫn đang hình thành, quyện với nhau và chảy dọc vách hang như thể lớp đá đang tan chảy… biến thành những hình dạng kỳ dị. Với tâm trạng hoảng hốt của Sienna thì trông chúng chẳng khác gì những hình người bị chôn một nửa và trồi ra khỏi vách hang như thể đang bị đá ăn thịt. Toàn bộ cảnh tượng này gợi cho Sienna nhớ điều gì đó trong bức Vực Địa ngục của Botticelli.
Còn Langdon, chẳng hiểu sao không hề bối rối mà cứ tiếp tục chạy thẳng vào miệng hang. Trước đó anh đã nhắc đến thành phố Vatican, nhưng Sienna chắc chắn không hề có lòng hang quái đản nào bên trong những bức tường của Tòa thánh.
Khi họ đến gần hơn, Sienna đưa mắt nhìn phần phía trên lối vào – một cấu trúc ma quái gồm những nhũ đá và khối đá u ám trồi ra trông như đang nhấn chìm hai người phụ nữ ngồi dựa vào đó, bên sườn có một tấm khiến mang sáu quả đạn, hay palle, chính là hình gia huy nổi tiếng của gia tộc Medici.
Langdon đột nhiên ngoặt sang trái, rời khỏi lối vào và tiến tới một nơi mà lúc trước Sienna không để ý
– một cánh cửa màu xám nhỏ ở bên trái hang. Làm bằng gỗ và đá cũ, cánh cửa có vẻ chẳng mấy quan trọng, giống như một cửa nhà kho nhỏ hay phòng chứa dụng cụ tôn tạo cảnh quan.
Langdon chạy nhanh tới cánh cửa, rõ ràng hy vọng có thể mở được, nhưng nó không hề có tay nắm – chỉ có một lỗ khóa bằng đồng – và đương nhiên là chỉ có thể mở từ bên trong.
“Khốn kiếp!” Giờ đây mắt Langdon đầy vẻ lo lắng, mọi hy vọng lúc trước của anh tan biến. “Tôi cứ hy vọng…”
Bất ngờ, tiếng động cơ rì rì của chiếc máy bay không người lái vang lên rất to phía ngoài những bức tường cao bao quanh họ. Sienna ngoảnh lại, nhìn thấy chiếc máy bay đang lượn lên phía trên cung điện và bay về phía họ.
Rõ ràng, Langdon cũng đã nhìn thấy nó, anh nắm lấy tay Sienna và chạy vội về phía hang. Họ vừa kịp biến mất bên dưới những nhũ đá của hang chỉ trong tích tắc.
Một kết cục hợp lý, cô nghĩ thầm. Đâm đầu lao qua những cánh cổng địa ngục.