Nhìn trên gương mặt tuyệt sắc của Thủy Liên Y còn có nước mắt chưa khô, lòng Sở Húc Nhật nhộn nhạo!
Nữ nhân này trời sanh họa thủy, không biết vì sao Vương huynh phải tới tìm mình chăm sóc nàng bảo vệ nàng? Chẳng lẽ không sợ hắn không nhịn được ăn luôn nàng sao?
"Điều kiện gì?" Trên mặt hắn lộ ra nụ cười, nữ nhân này tựa hồ không có sợ hắn!
Thủy Liên Y hắng giọng "Lúc Tiểu Dạ không có ở Mặc thành, ngươi có phải sẽ giúp ta giống như hắn nói?"
Sở Húc Nhật nhíu mày "Uh!"
"Điều kiện ta nói là: Ngươi phải bảo vệ ta không bị người khác tổn thương, ngươi cũng không được tổn thương ta, khi dễ ta!"
"Được!"
Cái gì? Thủy Liên Y thấy hắn sảng khoái đáp ứng như thế, ngược lại cảm thấy không thành thật.
"Ngươi đồng ý?"
"Chẳng lẽ nàng hi vọng Bổn vương không đồng ý?" Hắn đưa đẩy, "Hoặc là nàng hi vọng Bổn vương tổn thương nàng khi dễ nàng?"
"Miệng chó không mọc ra ngà voi!"
"Nàng mắng Bổn vương là chó?" Sở Húc Nhật cau mày, mặc dù hắn đáp ứng Vương huynh chăm sóc nữ nhân này, nhưng không có lý do chịu nàng nhục mạ.
Thủy Liên Y thấy hắn cau mày, trong nội tâm hồi hộp, Tam vương gia này hỉ nộ ái ố biến đổi thất thường! Sao nàng có thể coi hắn như người bình thường mà nói giỡn!
Thấy nàng tựa hồ có chút khẩn trương, Sở Húc Nhật cười!
"Mặc dù không gặp Vương huynh, nhưng nhìn dáng vẻ của ngươi tựa hồ khá hơn nhiều! Đi!"
Thủy Liên Y cuối cùng liếc mắt nhìn phương xa, đại đội nhân mã đã biến mất! Trong mắt lóe lên một tia mất mác.
... Ách! Đó là ai?
Xa xa một tuấn mã màu đen đuổi theo đội ngũ phía trước, cả người mặc khôi giáp màu đen! Mặc dù không thấy rõ, nhưng Thủy Liên Y trực giác đó là người mình muốn gặp!
"Tiểu Dạ....!" Thủy Liên Y rướn cổ họng hô to, "Tiểu Dạ... Lên đường xuôi gió... Bảo trọng a....!" Giọng thanh thúy của nàng vang trở lại giữa núi rừng, trên mặt lộ ra nụ cười, nước mắt chảy xuống lần nữa! "Tiểu Dạ.. Trở về sớm chút... Ta chờ chàng...! Tiểu Dạ.... Ta... Yêu.... Chàng....!" Từng tiếng la từ từ biến mất theo tuấn mã đi xa.
Sở Húc Nhật thấy cô gái trước người, cả người run rẩy trợt ngồi dưới đất, nhẹ nhàng nức nở.
Trong lòng giống như bị thứ gì hung hăng đụng, rất đau! Hắn cau mày che ngực, đau nhói đột nhiên xuất hiện khiến hắn phân biệt không ra mình có phải đau lòng vì nàng không! Hắn kinh ngạc phát hiện, mình giống như động lòng đối với nàng!
Thủy Liên Y khóc mệt, bóng dáng của Sở Mị Dạ đã sớm biến mất ở chỗ rất xa. Nàng đứng lên lau sạch nước mắt, phát hiện Sở Húc Nhật ngây ngốc đứng ở nơi đó.
"Cám ơn ngươi!"
Cái gì? Sở Húc Nhật sửng sốt, không có nghe lầm? Nàng nói cám ơn hắn?
Hắn tà khí cười một tiếng "Không cần khách khí với ta!"
"Có tiến bộ! Không tự xưng Bổn vương!" Thủy Liên Y ranh mãnh cười.
Sở Húc Nhật sửng sốt! Đúng a! Tại sao?
"Như vậy rất tốt! Thật ra thì giữa người với người phải ngang hàng! Về sau! Ngươi nói thẳng ‘ ta ’ là tốt rồi! Thân thiện hơn so với ‘ Bổn vương ’!"
"Thân thiện? Ta cho là nàng hận ta đấy!" Hắn nhíu mày.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú tà mị vẫn xuất hiện ở trong cơn ác mộng của nàng, nàng cũng nhíu mày, "Ta cũng cho là mình hận ngươi! Muốn hận ngươi mãi mãi, hận ngươi hận đến muốn giết chết ngươi! Nhưng, con người của ta luôn luôn không mang thù, chuyện đã qua nên quên cũng sẽ quên mất! Muốn hận lại không hận nổi!"
Hận mãi mãi? Sở Húc Nhật giật mình bởi vì những lời này của nàng. Nếu như có thể bị nàng ghi ở trong lòng cả đời, hắn tình nguyện nàng hận mình.
"Lên ngựa?" Sở Húc Nhật nhìn nàng, nữ nhân này rất lợi hại, cứ thẳng hướng đỉnh núi, đó cũng không phải khuê tú nhà bình thường có thể làm được!
Thủy Liên Y nhìn con tuấn mã kia "Đi trước đi! Để cho con ngựa đáng thương của ngươi nghỉ ngơi một chút!"
Sở Húc Nhật cười, sóng vai mà đi với nàng. Con ngựa rất có linh tính kia đi theo sau lưng của bọn họ.
"Này! Thủy....!" Sở Húc Nhật chần chờ, hắn không biết nên gọi nàng như thế nào! Sở Vương phi? Thủy Liên Y? Vương tẩu?
Thủy Liên Y nhìn hắn "Nếu như ngươi dùng tâm tình bằng hữu nói chuyện phiếm với ta, có thể gọi ta Tiểu Y! Nếu như mục đích không tinh khiết, xin không cần ra tiếng!"
Trong mắt Sở Húc Nhật mang theo nụ cười "Không có mục đích không tinh khiết! Bổn vương.... Ta chỉ muốn Tiểu Y dạy ta "Khi ngọn núi không có góc cạnh"!"
"Vậy thì không có vấn đề! Ta được xưng là thần ca! Sở Húc Nhật, ta hát trước, ngươi học theo...!" trong mắt Thủy Liên Y có ánh sáng lóng lánh "Khi ngọn núi không có góc cạnh! Khi nước sông không còn chảy nữa....!"
Ở bên cạnh của nàng, nghe tiếng hát của nàng, nhìn mặt nàng dấy lên linh động lần nữa, ở trong lòng Sở Húc Nhật lại ấm áp! Hắn không biết chính mình như thế nào! Mấy tháng ngắn ngủn đã thất lạc tim của mình!
Xuống núi, đi tới đường lớn rộng rãi bình thản.
"Lên ngựa! Trời sắp tối rồi!"
"Ừ!" Thủy Liên Y tự lên nhưng đạp vài cái đều tuột xuống, cái trán lướt qua hắc tuyến. Thủy Liên Y vốn nhạy bén, đổi thân thể lại thành đần!
Sở Húc Nhật vui vẻ cười, vịn nàng nhẹ nhàng nâng đỡ, đã đưa nàng lên lưng ngựa. Sau đó, hắn cũng nhảy lên lưng ngựa.
"Sức lực của nam nhân cổ đại đều lớn!" Thủy Liên Y cảm thán. Suy nghĩ về mấy đồng nghiệp nam cùng phòng với nàng lúc trước, mỗi người đều chuyên chú trong việc trăng gió, thân thể yếu vô cùng, đi làm tám tiếng lại có hai tiếng vào toilet! Thận hư! Đều âm thầm mua thuốc bổ thận Uống....uố...ng!
"Cổ đại?" Sở Húc Nhật cảm thấy kỳ quái với từ này của nàng!
A! Nói lỡ miệng rồi! Thủy Liên Y hì hì cười một tiếng "Ngươi coi như cái gì cũng chưa nghe được Hàaa...! Ta cái gì cũng không nói!"
Hắn nhíu mày, "Được!"
Hôm nay Sở Húc Nhật đổi tính rồi à? Chẳng những chuyện gì cũng đáp ứng, hơn nữa còn vô cùng có kiên nhẫn! Hôm nay thật khác mấy lần trước nàng gặp! Quả thật chính là quá không giống nhau!
"Sở Húc Nhật! Ngươi không phải bị xuyên qua chứ?"
"Xuyên qua?" Hắn càng thêm tò mò! "Cái gì là xuyên qua?"
"Bộ dạng ngây ngốc của ngươi thật đáng yêu!" Thủy Liên Y đột nhiên cười!
Sở Húc Nhật cũng mới hơn hai mươi! Một tiểu đệ đệ! Nam nhân cổ đại xem ra trưởng thành sớm, thật ra thì sâu trong nội tâm vẫn còn non nớt! Một nữ nhân hai mươi bốn tuổi như nàng bị xuyên qua thân thể mười tám tuổi, nhưng, ở sâu trong nội tâm nàng vẫn là đại tỷ tỷ của hắn!
Vừa nghĩ tới mình còn chiếm được tiện nghi! Thủy Liên Y càng cười vui vẻ hơn! Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc hồi hộp!
Sở Húc Nhật nhìn mặt cười tươi đẹp của nàng, trong lòng ấm áp.
Nếu như có thể mãi nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng như vậy, hắn hi vọng thời gian dừng lại!
"Ngươi có thể cười với ta! Ta rất cao hứng!" Hắn không nhịn được để tay ở trên mặt của nàng.
Ừ! Thủy Liên Y có chút kinh ngạc.
"Ngươi đang vô lễ với ta!" Nàng đánh rụng tay hắn, khôi phục dáng vẻ hung dữ.
Sở Húc Nhật cười, Thủy Liên Y như vậy mới là Thủy Liên Y hắn biết.
Cái gì? Hắn làm gì cười vui vẻ như vậy?
"Ngươi cười cái gì?" Nam nhân này điên rồi! Bị người hung còn cười! Chẳng lẽ hắn chuyển tính rồi hả? Thật nên hoài nghi hắn bị xuyên qua!
Sở Húc Nhật giục ngựa bay nhanh, ngựa chạy khiến Thủy Liên Y hét lên một tiếng ôm hông của hắn.
Trên mặt của hắn lộ ra nụ cười vui vẻ! Nụ cười sáng láng!
Nếu như thấy nàng chính là hạnh phúc, hắn hi vọng vĩnh viễn gặp nàng.
Nếu như nghe được thanh âm của nàng chính là hạnh phúc, hắn tình nguyện nàng rống hắn mắng hắn.
Nếu như ở chung với nàng chính là hạnh phúc, hắn hi vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại vào giờ khắc này.