Ban ngày, nha hoàn phát hiện Thủy Liên Y mất tích, tin tức vừa truyền ra, Tiểu Kinh bị thương trên người run sợ trong lòng, hôm nay nhìn thấy tiểu thư đã chịu khổ hình, nàng hận không phải phải chính mình chịu hình!
"Tiểu thư! Thật xin lỗi! Tiểu Kinh không thể bảo vệ người thật tốt!" Tiểu Kinh khóc suốt không ngừng.
Sở Mị Dạ phái người tìm các ngự y có thâm niên trong cung, mỗi ngự y xem cho Thủy Liên Y xong đều nói thân thể của nàng hết sức yếu ớt, khốc hình cộng thêm vết thương, khiến cho nàng sốt cao không lùi, hôn mê bất tỉnh. Cũng lắc đầu mà nói không có biện pháp!
Sở Mị Dạ bị hoàng thượng cho đòi vào cung, thật ra thì không có chuyện gì lớn, chỉ tìm hắn đánh cờ mà thôi! Nếu như hắn biết Thủy Liên Y bị người bắt cóc sau khi hắn rời đi, coi như cãi lại thánh chỉ hắn cũng không vào cung!
Khi đánh cờ với hoàng thượng hắn đã không yên lòng, mí mắt luôn nhảy, đánh được một nửa thì hắn lập tức xuất cung trở về vương phủ! Căn bản không để ý lúc đó sắc mặt hoàng thượng khó coi cỡ nào!
Nếu như không phải là một tiểu thái giám len lén chạy tới nói cho hắn biết khi hắn xuất cung, hắn căn bản không thể chạy tới Cánh Luật viện kịp lúc. Nếu trễ một bước nữa, không biết Thủy Liên Y còn có thể bị bao nhiêu khốc hình tổn thương!
Hắn đi vội vàng, căn bản không chú ý diện mạo tiểu thái giám, cũng không biết hắn ở cung nào! Tại sao cố ý chạy đến trước cửa hoàng cung nói cho hắn biết chuyện này? Lúc hắn vừa nghe đến Thủy Liên Y bị đưa đến Cánh Luật viện chịu hình thì hoàn toàn mất khống chế!
Nhìn tiểu nữ nhân đã chịu khốc hình trên giường, mắt Sở Mị Dạ lộ ra nồng đậm thương tiếc và đau đớn! Là ai bắt nàng vào cung? Là ai có thù hận sâu như thế với nàng?
Ngọc Linh Nhi? Sở Mị Dạ đột nhiên trừng lớn đôi mắt lạnh lùng! Nếu như quả thật là nàng! Hắn sẽ đi tìm nàng tính sổ! nhưng, lúc này quan trọng nhất là tìm được danh y chữa khỏi cho Thủy Liên Y! Cả ngự y cũng không có cách nào, không biết người nào có y thuật cao hơn?
Đã hơn nửa ngày lăn qua lăn lại, Thủy Liên Y còn chưa tỉnh dậy.
"Vương gia! Ngài ngủ đi! Ta hầu hạ tiểu thư là tốt rồi!"
Nhìn bộ dạng trung thành của Tiểu Kinh, Sở Mị Dạ hơi xúc động. Nha hoàn này cũng bị thương, nhưng mà cực nhọc ngày đêm hầu hạ Thủy Liên Y.
Liếc mắt nhìn nữ nhân nằm ở trên giường, mặt tái nhợt, hơi yếu hô hấp, cả người yên lặng giống như chết, chỉ cách một ngày, tại sao tiểu nữ nhân cay cú lại thay đổi như thế?
Ngồi ở bên giường, tay Sở Mị Dạ run rẩy nâng lên, muốn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lại sợ nàng đau đớn, tay nâng lên thành nắm đấm thật chặt lại để xuống.
Trong lòng hắn rất khó chịu, đứng lên đi ra khỏi phòng.
Thảm trạng của Thủy Liên Y, khiến trong lòng của hắn đau như bị gai đâm, trừ mẫu hậu hắn ra, hắn chưa bao giờ quan tâm người nào như vậy! Cũng chưa từng có người làm hắn động dung như thế! Tiểu nữ nhân này làm động tới tất cả thần kinh của hắn!
Ngồi ở trong đình viện trong phủ, uống rượu mạnh, lộ ra cười khổ, ngự y cũng bó tay hết cách! Hắn nên làm cái gì mới có thể khiến Thủy Liên Y khôi phục bộ dạng như cũ! Hắn thích xem nàng khóc, nhìn nàng cười! Hắn thích nghe nàng kể chuyện cười, hắn thích sự cay cú dịu dàng của nàng, hắn thích tất cả tất cả của nàng!
Hắn nên làm thế nào mới có thể giảm bớt đau đớn của nàng, hắn nên làm gì?
Sở Mị Dạ chưa từng thấy mình vô dụng như vậy! Mang binh giết địch, ra trận đánh giặc! Hắn đạp vô số thi thể của kẻ địch mới bảo vệ được Uyên thành! Bảo vệ Sở Mặc quốc! Từ mười bốn tuổi, hắn đã giao thiệp với người chết, chưa từng e ngại!
Nhưng, hôm nay thấy Thủy Liên Y ở Cánh Luật viện không còn sức sống té ở trong ngực của hắn, lúc nói ‘ cám ơn chàng tới cứu ta ’ với hắn, trong lòng của hắn bị khủng hoảng lấp đầy!
Ngọc Linh Nhi? Sở Mị Dạ cau mày, đến cùng có phải nàng phái người bắt Thủy Liên Y vào cung hành hình hay không? Trong mắt bắn ra sát ý, đứng dậy đi về phía chuồng ngựa.
....................................
Thủy Liên Y bị thương cả người, có nhiều chỗ vẫn còn đang rỉ máu. Gương mặt tuyệt mỹ thũng trướng nhìn không ra bộ dáng. Bởi vì vết thương bị nước dơ dội lên, bây giờ đã nhiễm trùng.
Nàng càng lúc càng sốt cao dữ dội, cả người đỏ lên, hô hấp vốn là hơi yếu đột nhiên trở nên dồn dập.
"Tiểu thư! Ngươi làm sao vậy? Tiểu thư!" Tiểu Kinh sợ tới mức xoay người chạy ra cửa gọi người, trong nháy mắt mở cửa lại bị người điểm huyệt bất tỉnh, té xuống đất.
Một bóng trắng nhanh vào, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Mỹ nam áo trắng Thủy Liên Y gặp phải trong hoàng cung đã xuất hiện ở bên trong gian phòng. Hắn phiêu dật xuất trần, đi bộ không có một tia tiếng vang, chậm rãi đi tới trước giường nàng, thấy gò má sưng đỏ, hơi thở dồn dập, và biểu tình khó nhịn thống khổ của Thủy Liên Y, hắn cau mày thật chặt. Trên gương mặt tuấn tú tuyệt thế phong hoa lộ ra một tia thương tiếc.
"Tiểu Y!" Hắn từ từ ngồi ở bên giường, đỡ Thủy Liên Y lên, từ trong lòng móc ra một chai thuốc, đổ ra mấy viên cho nàng ăn vào.
Ngay sau đó từ trong lòng ngực lại móc ra một bọc châm, ghim kim trên huyệt vị ở đỉnh đầu Thủy Liên Y.
Không bao lâu, đỉnh đầu Thủy Liên Y toát ra khói trắng hơi nhỏ, trán rỉ ra mồ hôi, sắc mặt đỏ đến dọa người dần dần nhạt đi! Hô hấp cũng chầm chậm vững vàng lại!
Cái trán của mỹ nam áo trắng cũng đã ươn ướt, mồ hôi hột nhỏ xuống ở trên mu bàn tay! Hắn đặt Thủy Liên Y ở trên giường, thấy Thủy Liên Y đau đến rên rỉ một tiếng, thuận tay kéo chăn của nàng xuống.
Lúc thấy vết thương trên người nàng, mỹ nam áo trắng hít vào một hơi. Lật người Thủy Liên Y qua, cái mông Thủy Liên Y bị đánh đến không còn chỗ nào lành lặn, sưng đỏ chảy máu, chỉ có thể nằm sấp. Ngang hông của nàng còn có lỗ kim rậm rạp chằng chịt, bởi vì máu đọng lại mà xuất hiện màu đỏ lấm tấm.
Không để ý nam nữ khác biệt, hắn lấy ra một chai thuốc nước, nhẹ nhàng vẽ loạn ở trên mặt, ngang hông, vú của nàng, dùng tay xoa bóp cho nàng, để nước thuốc thấm vào hoàn toàn, sau khi được nước thuốc thần kỳ vẽ loạn, chỗ sưng đỏ rõ ràng bớt sưng lên!
Da thịt hoàn mỹ như thể, tuyệt đối không thể lưu lại vết sẹo!
Nhìn Thủy Liên Y, mặt tràn đầy nghi ngờ! Nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng.
"Tiểu Y? Ngươi là Tiểu Y sao?" Mỹ nam áo trắng cau mày, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua gò má của Thủy Liên Y. Suy nghĩ lúc gặp nhau trong hoàng cung, hắn có một trực giác, nàng không phải Tiểu Y.
Nhưng tin tức hắn tìm được đều chứng minh, Thủy Liên Y này đúng là quận chúa gả tới từ Ngao Nam quốc! Hơn nữa nàng là vương phi của Sở Mị Dạ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc Tiểu Y nhìn hắn lại rất xa lạ! Hoàn toàn không nhớ rõ hắn!
Ánh mắt đột nhiên quét qua cánh tay phải của Thủy Liên Y! Ánh mắt của mỹ nam áo trắng đột nhiên trợn to! Nơi đó không còn bơt? Bớt chu sa màu đỏ trên cánh tay Thủy Liên Y đã không còn! Ngón tay của hắn có chút run rẩy sờ lên cánh tay phải của nàng! Tay trắng nõn khiến ngón tay hắn lùi về!
Chuyện gì xảy ra? Nàng thật không phải là Tiểu Y? Còn có một khả năng là! Nàng và Sở Mị Dạ đã....
Trên mặt mỹ nam áo trắng lộ ra vẻ đau đớn, tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Thủy Liên Y một cái, còn sưng đỏ, nhưng không có gì đáng ngại, mấy ngày sau sẽ hết sưng.
Tiểu Y! Ngươi đến cùng phải Tiểu Y của ta hay không?
Mang theo nghi ngờ, hắn đứng lên, ra khỏi phòng vẫn không nỡ, trước khi đi giải huyệt cho Tiểu Kinh
"Tiểu thư!" Tiểu Kinh phục hồi tinh thần, phát hiện mình còn ong ong, có chút không rõ chuyện gì, đẩy cửa phòng ra chạy ra ngoài "Có ai không! Người mau tới cứu tiểu thư của ta!"