Thủy Liên Y không biết hoàng hậu rốt cuộc phái ra bao nhiêu người bắt nàng, cũng không biết hoàng hậu bảo có mục đích gì, vì sao phải giết chết nàng mới cam tâm.
Không biết bên trong Sở vương phủ có ai phát hiện nàng mất tích hay không?
Có người nào thông báo Sở Mị Dạ nàng mất tích chưa?
Không biết Sở Mị Dạ có tới cứu nàng hay không?
Sở Mị Dạ đối với nàng là thật tâm sao? Hay lấy được nàng rồi buông tay không đếm xỉa? Dù sao vương tôn quý tộc cổ đại có ai không phải thê thiếp thành đoàn đây!
Thủy Liên Y vừa đói vừa khát bắt đầu suy nghĩ lung tung, trong lòng phiền não muốn chết.
Bà ơi! Nếu ẩn núp nữa có thể nào chết đói ở hoàng cung hay không! Che bụng đang kêu ùng ục, cả người Thủy Liên Y vô lực.
Buổi trưa đã bị cái thái giám Mạc công công chết tiệt kia chộp tới hoàng cung, hiện tại mặt trời đã xuống núi rồi, trong bụng của nàng trống rỗng, đói bụng đến ừng ực kêu loạn, thật muốn ăn gì đó! Nàng vừa đói vừa suy nghĩ lung tung, âm thầm phỏng đoán Sở Mị Dạ có cần nàng không!
Nhìn phía xa có cung nữ bưng đồ ăn tới, tuần tự đi ra từ một căn phòng. Qua không lâu lắm, không ai đi ra, cũng không còn ai đi ra.
Chẳng lẽ nơi đó là Ngự Thiện Phòng? Nhìn sắc trời cũng không sớm, bên trong hoàng cung cũng nên ăn cơm rồi!
Nàng liếm môi, chảy nước miếng, từ từ đi tới. Thấy chung quanh không có ai đi qua, từ khe cửa nhìn vào bên trong, bên trong cũng không có ai. Vì vậy, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, chui vào như một làn khói.
Oa! Thật sự là Ngự Thiện Phòng! Thủy Liên Y hoa cả mắt nhìn thức ăn ngon nuốt nước miếng. Cũng không thèm nhìn tới cầm lên ăn, trái một hớp, phải một hớp, trực tiếp bỏ vào trong miệng!
"Ăn ngon không?" Thanh âm hài hước truyền đến.
"Ừ!" Nàng gật đầu, miệng không nhàn rỗi ăn liên tục!
"Ăn no chưa?" Dường như thanh âm này rất quen tai.
"Còn chưa....!" Thức ăn trong miệng rớt ra hết, Thủy Liên Y ngây dại như tượng gỗ. Từ từ ngẩng đầu lên, thấy được gương mặt đời này nàng không muốn gặp.
Sở Húc Nhật cười tà nhìn nàng "Thế nào? Thấy Bổn vương rất giật mình sao?"
Người âm hồn bất tán này sao lại ở chỗ này? Thật là xui như cứt chó! Thủy Liên Y từ từ nhích ra cửa.
Đột nhiên, khạc thức ăn trong miệng ra, ném cục xương còn dư lại trong tay về phía hắn.
"Đi tìm chết!" Nàng cướp đường mà chạy.
Tránh thoát xương trong tay nàng, ánh mắt Sở Húc Nhật bén nhọn, muốn chạy? Thân hình thoáng một cái, nhanh chóng đuổi theo.
Tốc độ thật là nhanh như ánh sáng, nàng bỏ chạy rất mau! Nàng chạy thục mạng từ Ngự Thiện Phòng ra.
Chạy vào rừng cây? Không được, nơi đó quá rộng lớn, không dễ dàng ẩn núp! Thấy cách đó không xa có một cung điện, ngựa chết tức là ngựa sống. Chỗ càng nguy hiểm lại càng an toàn, có lẽ ở nơi đó có thể có một chỗ ẩn thân!
Thủy Liên Y chạy vào cung điện, phát hiện bên trong không người nào, chạy vào phòng trong bằng một cách cửa khác, vẫn không có một bóng người, kỳ quái. Cung điện này không ai ở sao? Thậm chí ngay cả thị nữ cũng không có! Chỉ là, sao không có người ở? Lại không nhiễm hạt bụi nào? Mà còn hào hoa như thế?
Khi Thủy Liên Y ngạc nhiên vì sao nơi này còn lạnh hơn lãnh cung!
"Tẩm cung của bổn vương, nàng thích không?" Thanh âm quỷ mị truyền đến, Thủy Liên Y giống như gặp được đầu trâu mặt ngựa, sợ sệt quay đầu lại.
Tẩm cung của hắn? Nhìn nam nhân cười tà mị trước mắt, nàng khóc không ra nước mắt.
"Ngươi thật đúng là âm hồn bất tán!" Thủy Liên Y cắn răng nghiến lợi nói, nàng thật là chạy ra khỏi bầy sói lại vào miệng cọp a!
Vẻ mặt của Sở Húc Nhật tỏ rõ ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của ta, từ từ đến gần nàng.