"Tiểu thư! Người làm sao vậy?" Tiểu Kinh phát hiện nàng không thích hợp, vén lên ống tay áo của nàng, nhìn đến vết tím trên cánh tay tuyết trắng của Thủy Liên Y, hít sâu một hơi."Vương gia...... thật bạo lực a!"
Thủy Liên Y dùng sức lắc đầu, "Không phải hắn! Là..... Sở Húc Nhật!"
Tiểu Kinh ôm lấy nàng, tiểu thư giống như nhận lấy thương tổn rất lớn!" Thực xin lỗi tiểu thư! Tiểu Kinh không thể bảo hộ người!" Nước mắt nhịn không được chảy xuống.
Vì Tiểu Kinh lau đi nước mắt "Nha đầu ngốc, muội tốt là đủ rồi! Bởi vì ta, làm muội ăn không ít khổ!" Nàng chân tình biểu lộ, không biết trước kia Thủy Liên Y cùng Tiểu Kinh là cảm tình gì, nếu nàng thay thế Thủy Liên Y sống ở thời đại này, như vậy nàng nhất định phải hảo hảo đối đãi Tiểu Kinh thiệt tình đối với tốt với nàng.
"Tiểu thư! Người đói bụng không! Ta đi lấy đồ ăn cho người!" Tiểu Kinh lau khô nước mắt, gian nan hoạt động thân mình muốn xuống đất.
"Nha đầu ngốc! muội bây giờ có thương tích trong người, hảo hảo nằm ở trên giường! Ta đi lấy đồ ăn cho muội!" Thủy Liên Y đem Tiểu Kinh ép đến trên giường.
"Tiểu thư!" Tiểu Kinh cảm động đến một phen nước mũi một phen nước mắt!
"Thật là nha đầu khờ!" Thủy Liên Y giúp đỡ nàng lau khô nước mắt!
............................................. Đường ranh giới tà ác................................................
Sở Mặc quốc hoàng cung.
Lầu các cao ngất, che khuất bầu trời.
Từ hướng Bắc xây dựng cung điện Mặc Quốc, quanh co kéo dài đến hướng Đông.
Năm bước một tòa lầu, mười bước một tòa các. Hành lang rộng mà quanh co, mái hiên hướng về phía trước cong lên, ngói lưu ly màu vàng óng ở trên đỉnh điện, có vẻ phá lệ huy hoàng.
Lầu các theo địa thế cao thấp mà xây, như là tương hỗ vây quanh nhau.
Mà trên mái cung đại điện có hai con rồng, Kim Lân kim giáp, rất sống động, giống như muốn bay lên không.
Ở toàn bộ giữa hoàng cung có cung điện Tử Kinh cung xanh vàng rực rỡ.
Tử Kinh cung là nơi vào triều của hoàng đế, định sách lược, bàn bạc đại sự. Cung điện hùng vĩ, cửa khuyết cao và dốc, khí thế hào hùng.
Ở phía tây Tử Kinh cung là cung điện Từ Ninh cung của thái hậu.
Ở phía nam Tử Kinh cung là chỗ ở Tần Phi của đế vương.
Tẩm cung của hoàng đế Sở Thánh Hạo là Mặc Dương cung.
Tẩm cung của hoàng hậu Ngọc Linh Nhi là Phượng Vũ cung.
Toàn bộ hoàng cung kiến trúc quy mô to lớn, bố cục cách điệu nghiêm chỉnh, cung điện tinh xảo xinh đẹp, sắp hàng chỉnh tề.
Lúc này, trong Phượng Vũ cung.
Ừ......! Trên giường truyền đến thanh âm nữ nhân, hoàng hậu Ngọc Linh Nhi cả người đổ mồ hôi đầm đìa, nhẹ giọng rên rỉ. Trên người của nàng bao trùm lấy một khối thân thể nam tính, lúc này ngón tay của nàng đều vói vào trong tóc nam tử.
Nam tử trên người, làm cho nàng cả người run rẩy, lần lượt đem nàng đẩy hướng đỉnh cực lạc.
Hồi lâu, nam tử hoàn toàn bùng nổ, đè lại eo thon nhỏ của nàng, dùng sức đâm lên!
Ngọc Linh Nhi vẻ mặt thỏa mãn. Ôm cổ của hắn.
"Thoải mái sao?" Nam nhân xấu xa bả đầu vùi sâu vào trước ngực của nàng, cắn thẳng cứng của nàng.
A! Nàng rên rỉ một tiếng sau, lấy tay đỡ lấy mặt của hắn.
"Mỗi lần ngươi đều làm cho ta thực thoải mái! Ngươi cũng biết!" Nàng nũng nịu, trong giọng nói tràn ngập mê hoặc.
"So với hoàng huynh ta đâu!" Hắn ngẩng đầu, lộ ra nụ cười tà khí, là Tam vương gia Sở Húc Nhật.
"Húc!" Ngọc Linh Nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú tà mị kia, có chút hoảng thần."Hoàng thượng hậu cung giai lệ phần đông, thật lâu không có tới chỗ này của ta rồi!" Trong giọng nói có chua xót cùng không cam lòng nói không nên lời.
Khóe miệng Sở Húc Nhật khẽ động, lộ ra một nụ cười tà nịnh.
Lúc ngồi xuống mặc quần áo, Ngọc Linh Nhi nhìn đến Sở Húc Nhật vì kích tình mà áo bào rộng mở, trước ngực có một chỗ vết thương, là vết thương mới, còn không có vảy, bởi vì vừa mới kịch liệt vận động mà xé rách chảy ra huyết châu.
"Xảy ra chuyện gì?" Nàng ngồi dậy đưa tay đặt ở trước ngực của hắn, hoàn toàn không để ý mình còn chưa mặc quần áo. "Miệng vết thương vì sao không băng bó? Vì sao bị thương?"