Sở Mị Dạ có chút thương tiếc, lại có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng rút ra, chậm rãi để nàng xuống.
Ngẩng đầu lên nhìn đến biểu tình tràn đầy tình dục, và thống khổ đè nén khó chịu của hắn. Trong lòng của Thủy Liên Y lộp bộp rơi xuống. Vì sợ thương hại tới nàng, hắn một mực nhẫn nại vậy sao? Nhích về phía hắn, phát hiện cứng rắn của hắn chĩa vào bụng của nàng.
Ừ! Có chút xấu hổ rút lui, chắc hắn bị trướng rất khó chịu chứ? Nếu chưa thỏa mãn dục vọng, không biết có đi tìm nữ nhân khác phát tiết không!
Vừa nghĩ tới hắn tìm nữ nhân khác, Thủy Liên Y trợn to hai mắt. Nhớ tới cảnh tượng hắn ở Túy Phượng viện hôm đó, những các cô nương đẹp đẽ vây lượn chung quanh hắn. Không khỏi phát hiện, mình đang ghen, nàng không chịu cho hắn làm chuyện đó với bất kỳ cô gái nào.
"Chàng..... Sẽ tìm nữ nhân khác phát tiết à?"
À? Hắn sửng sốt! Hiện tại hắn bị trướng sắp bạo phá, hận không thể lập tức tiến vào nàng, nhưng nàng lại phá hư phong cảnh hỏi hắn có tìm nữ nhân khác hay không?
"Nàng cho ta tìm nữ nhân khác?" Trên mặt hắn xuất hiện tức giận.
Không cần! Nàng lắc đầu, lao vào trong ngực của hắn.
"Không cho chàng đi tìm! Chàng là của ta!" Dứt lời kéo đầu của hắn xuống, bá đạo hôn hắn, trực tiếp nhảy lên người của hắn kẹp lại hông bền chắc của hắn.
Tiểu yêu tinh này, hắn cười khẽ, cũng đáp lại, ôm nàng, hôn nàng.
Mượn sức nổi của nước, hắn chậm rãi đẩy mạnh, tiến vào từng chút, từ từ thích ứng chỗ hẹp hòi này, nhẹ nhàng đụng nàng.
Ừ! Nàng thét chói tai, móng tay bấu rách bờ vai hắn, thật là đau!
Nụ hôn của hắn nuốt tiếng kêu của nàng vào trong bụng.
"Nếu như không được, thì ngày khác đi!" Hắn chịu nhịn thống khổ khổng lồ, đối với nữ nhân, hắn chưa bao giờ kiên nhẫn như vậy.
Ngày khác? Ngộ nhỡ hắn không nhịn được chạy đi tìm nữ nhân khác thì làm sao bây giờ? Thủy Liên Y nổi lên dũng cảm, ôm lấy hông của hắn sát tới, mà chính nàng cũng thuận thế nghênh đón.
"A......" Một tiếng hét thảm truyền ra, cứng rắn khổng lồ xuyên vào nàng, khiến nàng thấy mình trong nháy mắt bị xé rách. Đau đến trời đấy quay cuồng, không để ý thân thể còn bao bảo bối của Sở Mị Dạ, Thủy Liên Y ngất đi.
Sở Mị Dạ kinh hãi! Nhanh chóng rút ra thân thể của nàng, thấy trên mặt nước nổi lên ít máu đỏ, khuôn mặt hắn thương tiếc cùng vô tận trìu mến!
Tiểu yêu tinh này lại cho mình vào? Hắn không khỏi cười khổ, thậm chí còn chưa nếm đến ngọt ngào của nàng, đã bất đắc dĩ rời đi thân thể của nàng. Mà nàng còn chưa có nếm đến tốt đẹp giữa nam nữ, đã ngất đi.
Bế nàng ra ao nước, thay nàng lau khô xong, ôm nàng trở lại trên giường lớn trong phòng ngủ.
Nhìn nàng đã bất tỉnh còn cau chặt lông mày đẹp, chu lên cánh môi mê người, trong mắt của hắn trừ yêu thương, còn có một tia nghi ngờ.
Vì sao nàng rõ ràng còn là hoàn bích (*còn trinh), lại cự tuyệt hắn ở đêm tân hôn? Nàng nói mình có người yêu, người nọ là ai?
Vì sao gặp mặt lần nữa, tính tình nàng sẽ đại biến? Nhưng.... Nhìn bớt trên cánh tay của nàng. Không sai, dung mạo có thể thay đổi, nhưng trời sinh sẽ không thể đổi.
Bớt? Sở Mị Dạ ngạc nhiên phát hiện, cái bớt chu sa đỏ trên cánh tay phải Thủy Liên Y đang dần dần ít đi, không tới một khắc đồng hồ hoàn toàn biến mất không thấy?
Hắn vẫn tò mò sao trên người của Thủy Liên Y không có thủ cung sa. Hắn cũng vì vậy mới phẫn hận cho là Thủy Liên Y đã sớm tư thông với nam nhân khác!
Cho tới hôm nay lúc hắn tiến vào nàng đụng phải tầng trở ngại kia, cảm nhận được sự trẻ trung của nàng! Cảm giác thỏa mãn lúc xông phá thân thể nàng trong nháy mắt khiến hắn tràn đầy khiếp sợ! Thật ra thì hắn chưa từng nghĩ nàng còn chưa trải đời, nhưng khi hắn lấy được nàng đầy đủ, lại rất cảm động!
Thì ra là cái bớt này mới đại biểu sự trung trinh của nàng! Sở Mị Dạ vươn tay khẽ vuốt cánh tay đã biến mất cái bớt, rơi vào trầm tư!