"Stop! Lão nương không lên tiếng, ngươi xem lão nương là mèo bệnh à? Lão nương không có lời gì để nói với người uống nhiều máu hươu (háo sắc) như ngươi!"
Sở Húc Nhật lộ ra gương mặt lo lắng "Chỉ sợ một hồi nàng sẽ khóc cầu xin ta!"
Thủy Liên Y giật mình, nàng đã nghe Tiểu Kinh nói, Tam vương gia này mặt ngoài không nhìn ra hung tàn, nhưng thực chất bản tính lại vô cùng ác độc! Hôm nay nàng thành miếng thịt trên thớt, có lẽ dữ nhiều lành ít! Một cô gái hiện đại thủ thân như ngọc như nàng, thật chẳng lẽ sắp bị tên cầm thú này cường bạo?
Tiểu Dạ, bây giờ ngươi ở nơi nào? Không phải nàng muốn khóc, nhưng nước mắt không chịu khống chế!
Sở Húc Nhật cúi đầu dùng đầu lưới liếm liếm nước mắt chảy xuống của nàng.
"Thế nào? Sợ?"
"Ngươi là cặn bã!" Nàng khinh thường nói chuyện với hắn, Thủy Liên Y im lặng, nàng không muốn cầu xin tha thứ! Cùng lắm thì chết!
Hắn căm hận nàng không nhìn mình, mắt Sở Húc Nhật lộ ra hung ác, từ từ bắt đầu cởi y phục của nàng. Tay của hắn hết sức chậm chạp, tựa hồ mỗi một động tác đều đang lăng trì tự ái của nàng.
Khí lạnh đánh tới, cảm thụ y phục bị cởi ra, nàng trợn to hai mắt. Căm tức nhìn mặt cợt nhã của hắn, "Có giỏi thì giết chết ta đi!"
Hắn lắc đầu, cởi áo khoác nàng xuống, quơ quơ ở trước mặt nàng rồi ném tới trên đất.
"Có gan thì ngươi giết ta! Đừng tìm lão nương chơi trò chơi cởi quần áo!" Má nó! Lưu manh đáng chết!
Lúc này đang là mùa hè, bản thân mặc quần áo cũng không nhiều, cởi bỏ áo khoác chỉ còn một cái áo xanh biếc, áo này trên che ngực dưới che bụng, cả ngực bụng đều được che lại. Chẳng qua là bộ ngực của Thủy Liên Y hết sức đầy đặn, cho dù nằm ngửa hai phần ngực cao thẳng vẫn được miêu tả sinh động, đùn áo lên như sắp rách ra.
Ánh mắt của Sở Húc Nhật trở nên tối, Thủy Liên Y biết tại sao hắn lại có phản ứng như vậy, giống như lần đầu tiên nàng thấy thân thể này cũng sợ hết hồn.
Khóe miệng hắn khẽ động, thật đúng là một báu vật!
"Ngươi......!" Thấy hắn đưa tay qua đây, nàng không nhịn được ra tiếng.
"Hiện tại Bổn vương rất muốn hiểu rõ, cảm giác làm với nàng sẽ mất hồn cỡ nào!" Hắn cởi dây áo của nàng ra, kéo xuống ở trước mặt nàng! Nhất thời, phần đẫy đà tuyết trắng giống như đào mật hiện ra ở trước mắt.
Thủy Liên Y xấu hổ nhắm mắt lại, mình sắp bỉ phá hủy! Thân thể này đời này đã bị hai nam nhân này thấy! Mặc dù ở thời đại nàng thì rất bình thường! Người nào không có mấy bạn trai! Người nào không có trải qua mấy lần thể nghiệm thân thể nam nữ! Nhưng nàng còn chưa có nam nhân mình yêu, còn chưa có được nam nhân mình yêu chạm vào, đã bị tên cầm thú này làm bẩn, nàng không cam lòng a!
Chẳng lẽ mình thật sắp bị nam nhân này vũ nhục? Bị hắn lăng nhục còn không bằng sớm cho Sở Mị Dạ! Không biết vì sao sao trong đầu nàng xuất hiện gương mặt lạnh lùng của Sở Mị Dạ!
"Ừ!" Một tiếng thở gấp, hắn cúi đầu gặm mút ngực nàng.
Bị một nam nhân xa lạ đối đãi như thế khiến cảm giác nhục nhã cuồn cuộn cuốn tới giống như nước Trường Giang. Thủy Liên Y không chịu nổi nữa, "Van cầu ngươi! Giết ta đi!"
Gặm cắn hương vị ngọt ngào của nàng, cầm phần đẫy đà của nàng, mút vào, ấn xuống từng vết tím bầm trên thân thể tuyết trắng của nàng.
Nụ hôn của hắn khiến nàng rất đau, rất sợ! Ngực truyền đến cảm giác tê dại lại đau nhói, nàng hỏng mất.
Ở nơi không có vương pháp này, thời đại cá lớn nuốt cá bé này, phái nữ không hề được tôn trọng! Hung hãn thì như thế nào? Nàng căn bản không thể bảo vệ mình.
Sở Húc Nhật đột nhiên dừng động tác lại, xoay mặt nàng lại vừa đúng có thể đối diện hai mắt của hắn, nhìn cặp mắt đầy nước của nàng, hắn cau mày "Chẳng lẽ Bổn vương gia làm chưa đủ nhạc dạo sao? Hoặc là.... Nàng thích Bổn vương trực tiếp tiến vào?"