Tròng mắt đen của Sở Mị Dạ càng ngày càng mờ tối, để nàng ở lại như vậy, tựa hồ không quá yên tâm!
"Tiểu Y! Nếu như Bổn vương muốn sủng nàng trước khi rời đi! Nàng có bằng lòng hay không?"
Ách.... Thủy Liên Y vòng vo cặp mắt. "Tiểu Dạ! Gì kia! Mọi người đều nói ly biệt ngắn thắng tân hôn! Chàng trở về, cái đó.... Chúng ta mới gì kia được không?"
Trở lại? Hắn không muốn chờ lâu như vậy!
Cúi đầu hôn môi của nàng thật sâu, đầu lưỡi của hắn mạnh mẽ vọt vào trong miệng của nàng liếm cắn.
Vì sao hắn đột nhiên nhiệt tình như vậy? Thủy Liên Y bị hắn hù sợ! Bàn tay to của hắn chạy ở trên người của nàng, kéo ra áo ngoài áo lót của nàng.
Khi cảm thấy y phục của mình rời đi thân thể của mình, hai cánh tay có chút lạnh, nàng mới phục hồi tinh thần.
"Tiểu.... Dạ!" Nàng vươn tay chống đỡ lồng ngực của hắn. "Chậm!" Thiếu chút bị nụ hôn của hắn hấp dẫn hết lý trí!
Sở Mị Dạ thở hổn hển ngẩng đầu lên, thấy nữ nhân phía dưới áo không đủ che thân, ngực lộ ra hơn phân nửa! Mơ hồ có thể thấy nụ hoa màu đỏ kia, bụng dưới căng thẳng.
"Tiểu Y! Bổn vương không muốn đợi!"
"Không phải....!" Thủy Liên Y đột nhiên đỏ mặt lên! "Tiểu Dạ! Ta.... Bụng hơi đau, phía dưới có chút mát mẻ! Dường như...."
"Ừ?" Sở Mị Dạ cau mày.
Thủy Liên Y thống khổ nhìn hắn "Tiểu Dạ! Mau buông ta ra! Không được! Cái đó của ta đến rồi!"
"Cái đó? Cái nào?" Sở Mị Dạ thật sự không muốn buông nàng ra vào thời điểm mấu chốt.
Thủy Liên Y ngượng ngùng kéo đầu của hắn xuống, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.
Mặt của Sở Mị Dạ tựa hồ hơi đỏ, nhanh chóng buông Thủy Liên Y ra.
"Tiểu Dạ! Ta đi vệ sinh!" Thủy Liên Y cảm thấy mình thật mất thể diện, không mặc y phục lao xuống giường.
Nhìn bộ dạng như lửa đốt của nàng, khóe miệng Sở Mị Dạ lộ ra nụ cười. Nàng thật rất có ý tứ, khiến hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú! Tựa hồ, không thể quá nóng lòng đối với nàng!
Ngày thứ hai, Sở Mị Dạ rời đi Mặc thành, mang theo mấy thân tín chạy tới Uyên thành. Bảo Trình ngự Thiên phái người bảo vệ Thủy Liên Y. Thủy Liên Y được tiếp về vương phủ, Tiểu Kinh cũng vui vẻ đi theo.
Lúc Thủy Liên Y lên đường, còn vẫy tay từ biệt Hương di, nói với Hương di nếu như nàng bị khi dễ còn có thể trở lại.
Lúc ấy Hương di lệ rơi đầy mặt rồi! Ngàn vạn lần không được a! Nàng không muốn bị cặp mắt hung ác của vương gia nhìn chăm chú! Quá con mẹ nó hù dọa rồi!
Về phần hai con gà đất kia... Ách! Hai Phượng, thấy Thủy Liên Y rời đi, vui mừng kích động! Con mụ lẳng lơ này đi, Túy Phượng viện sẽ không còn ai đẹp hơn họ! Họ chính là hoa khôi hàng đầu!
Đổ mồ hôi.... Như thế, Túy Phượng viện cách đóng cửa cũng không xa!
Vào Sở vương phủ! Thủy Liên Y ở trong phòng ngủ thật to của Sở Mị Dạ, nằm ở trên giường thật to kia! Ngay cả Tiểu Kinh cũng được an trí ở một gian phòng đơn độc. Sở Mị Dạ nghĩ rất chu đáo!
Mấy ngày đã qua, Thủy Liên Y tựa hồ không cảm thấy gì với việc Sở Mị Dạ rời khỏi. Nhưng liên tiếp hơn mười ngày, nàng thậm chí có chút buồn bực không vui rồi!
Người nói không giữ lời, nói hơn mười ngày sẽ trở lại. Nhưng đã qua hơn mười ngày rồi, hoàn toàn không có chút tin tức! Hắn thật không xem nàng là món ăn chứ!
Thủy Liên Y hận hận, một mình ngồi ở trong đình viện hờn dỗi!
Đột nhiên.... Con ngươi nàng giật giật. Vì sao không ra ngoài? Nghĩ tới đây, nàng tìm Tiểu Kinh như tên trộm, nói cho nàng việc muốn lén ra phủ!
Tiểu Kinh biết được rồi, liều mạng lắc đầu, nàng quá rõ nàng ấy rồi! Đây là nhân vật ra cửa thì tuyệt đối gây họa, nếu lại bị kẻ xấu xa bắt, nàng cũng không có đầu giao phó với Sở vương gia!